Bạn đang đọc Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi – Chương 67
Hai cái bánh không có trứng gà là của cô.
Có điều sau khi làm xong, Lưu Ly không có lập tức dập lửa, mà từ trong không gian vặt một quả ớt, cộng thêm một ít rau mùi và tỏi phối thêm một ít xì dầu gì đó, rưới dầu sôi, làm xong nước chấm.
Lại xào một ít cà rốt với cần tây, rau diếp, bắp cải thái nhỏ.
Đợi khi hai đứa trẻ ăn xong một chiếc bánh đi vào thì thấy mẹ chấm bánh vào nước chấm, sau đó quấn với rau cắt nhỏ, cuộn lại.
Thấy mẹ làm như vậy, chúng vừa cảm thấy mới mẻ lại càng muốn ăn.
Bình Bình Yên Yên giống như hai chú mèo tham ăn nhìn chiếc bánh trong tay mẹ, trong ánh mắt dường như viết mấy chữ ‘muốn ăn, rất muốn ăn’.
Lưu Ly nhìn thì buồn cười, bèn đưa chiếc bánh đã cuộn xong cho Bình Bình, lại nhanh chóng cuộn một cái cho Yên Yên.
Yên Yên thích ăn nhất, sau khi cầm lấy bánh thì cắn một miếng
Vị giòn của bánh còn có vị tươi ngon của rau, và dư vị của trứng hành, cắn một miếng, đôi mắt nhỏ của Yên Yên lập tức sáng lên.
“Tuyệt vời… rất… rất… rất ngon.
”
Yên Yên vừa nhét bánh vào trong miệng, vừa nói chuyện, giống như một con chuột hamster nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Nhìn bộ dạng này của Yên Yên, Lưu Ly có lý do tin, nếu không phải Yên Yên còn ít tuổi, không biết quá nhiều từ ngữ, đoán chắc không chỉ là hai chữ ‘rất ngon’ để hình dung.
Bình Bình đang ở một bên vừa ăn vừa gật đầu, chứng minh muội muội nói đúng.
Đồ mẹ nấu, thật sự quá ngon.
Thấy hai đứa trẻ ăn ngon, Lưu Ly cũng rất thỏa mãn.
Lấy một chiếc bánh trứng cắn một miếng, Lưu Ly cảm thấy cũng không tệ, bánh vẫn có vị đó, ăn thì trong miệng lưu được hương lại rất dai, nhưng là đồ cuốn trong bánh quá đơn giản.
Nếu có thịt và dưa chuột thì càng tuyệt, Lưu Ly nghĩ trong lòng.
Ba mẹ con mỗi người ăn hai cái bánh, ăn no căng.
Sau khi ăn bữa tối xong, Đại Lang đã nhặt được hai giỏ hạt thông to, Lưu Ly bảo hắn ta đổ ở trong sân, bởi vì trong nhà không cân, chỉ có thể để ngày mai rồi cân.
Đại Lang để đồ xuống thì rời đi, Lưu Ly bèn bắt đầu đau đầu chuyện tối nay ngủ ở đâu.
Cũng may trước kia khi ở nhà ông nội từng đến thôn khác tham gia tiệc cưới của nhà họ hàng, từng gặp chủ nhà vì khách nhiều giường ít đã dùng cỏ trải ra đất.
Lưu Ly không có ruộng, trong nhà đương nhiên sẽ không có rơm, may mắn cỏ tranh cũng có rất nhiều.
Tuy cỏ tranh không bằng rơm mềm, nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn ngủ ở trên đất.
Vì vậy, ba mẹ con hợp sức, ở trên khoảng đất trống trong phòng dải cỏ tranh, sau đó lại dùng tất cả số quần áo rách và những mảnh vải vụn mà nguyên chủ không nỡ vứt trải làm ga giường.
Chỗ ngủ đã giải quyết, nhưng không có cái gì để đắp, Lưu Ly bèn lấy một chiếc áo khoác mùa đông duy nhất trong nhà làm chăn cho hai đứa trẻ.
Nhìn quần áo rách nát ở dưới đất, đầu của Lưu Ly cũng đầy vạch đen.
Xem ra, quần áo chăn áo khoác gì đó, dường như không thể thiếu, đều phải mua.
.