Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi

Chương 208: Cáo Mượn Oai Hùm


Bạn đang đọc Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi – Chương 208: Cáo Mượn Oai Hùm


“Phải!”Lưu Ly gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

100 lượng bạc mua hết rau của cô vốn đã ít rồi, điều cô nói là sự thật.

Hơn nữa không nói đến lợi nhuận, chỉ tính vốn, nhân lực vật lực gì đó cộng lại, số rau đó không chỉ có 100 lượng bạc.

Huống chi rau của cô là rau củ trái mùa, ở thời đại này là đầu tiên, bán giá đắt gấp đôi thịt cũng là chịu thiệt.

Mà giá đắt gấp đôi thịt lợn thì cũng là 50 văn một cân, 100 lượng mới chỉ có thể mua 5000 cân rau, như này còn là tính chung một giá cho tất cả các loại mới được.

Đương nhiên, rau của cô tuyệt đối không chỉ có một sản lượng như này, không thể chỉ đặt một mức giá như thế.

Nhưng những điều này, cô không cần thiết phải nói với người của Hoa gia.

Vốn còn nghĩ bất kể là nấm hay rau củ, không nhất định chỉ hợp tác với Phúc Mãn Lâu, nếu có thể ba nhà cùng có lợi cũng không phải là không thể.

Có điều hôm nay thì thấy, cô nghĩ quá đơn giản rồi.

Mà Hoa gia cũng tuyệt đối không phải là một đối tượng hợp tác quá tốt, nhìn người trước mắt là biết.

Có lúc không phải một viên cứt chuột làm hỏng một nồi cháo, mà cần nhìn từ bề ngoài tới bên trong, nếu cô không đoán sai, Hoa gia nhất định bên trong mục nát rồi, như này mới xuất hiện loại người trước mắt.


Hoa Vũ bị giọng điệu thành thật của Lưu Ly làm cho mặt mày lúc trắng lúc xanh: “Cô dám không nể mặt Hoa gia tôi sao?”
Từ khi đi ra ngoài đến nay, vẫn chưa từng gặp ai dám đắc tội với người của Hoa gia.

“Lưu Ly, cô đừng có không biết tốt xấu, phải biết nếu tôi có thể khiến người của Trương gia mà cô để ý biến thành như này, cũng có thể khiến bọn họ sống càng thê thảm hơn, cô có tin không?”Giọng nói của Hoa Vũ rất u ám, vẻ mặt tràn ngập sự uy hiếp.

Nghe vậy, Lưu Ly nhất thời không thể duy trì sự điềm tĩnh vốn có, trên mặt tràn ngập sự tức giận, hai tay cũng siết thành nắm đấm, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân bình tĩnh.

Hít thở sâu một hơi, Lưu Ly lúc này mới xoay người nhìn sang Hoa Vũ, trên mặt không còn sự điềm nhiên, trong ánh mắt ẩn chứa lửa giận: “Ngươi đã làm gì với Trương gia?”
Lưu Ly tận khả năng duy trì bình tĩnh hỏi ra câu này, tuy Âu Dương Diệp từng nhắc nhở cô chuyện của Trương Hạnh Huệ có sự dính dáng của Hoa gia, nhưng từ trong lời nói của Hoa Vũ, cô cảm thấy chuyện Hoa Vũ làm không chỉ có những điều này.

“Tôi không cần làm gì cả, tự sẽ có người giúp tôi làm chuyện tôi muốn.

“Hoa Vũ nhếch môi: “Có tôi ở đây, Trương Đại Tú đã tuyệt đối không có ai dám dùng, mà đời này của Trương Hạnh Huệ cũng không thể gả đi! “
Nói xong, đáy mắt của Hoa Vũ xẹt qua một tia khoái chí báo thù: “Đây là cái giá khi cô giúp tên dã chủng đó.


Lưu Ly nghe xong, nhíu mày.

Dã chủng?
Là nói Âu Dương Diệp sao?
“Lưu Ly, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, nếu cô còn không ngoan ngoãn nghe lời, hai đứa con đó của cô tôi không bảo đảm! “
“Ngươi thử xem!”
Khi Hoa Vũ một lòng tưởng rằng mình có thể uy hiếp được Lưu Ly, hơn nữa Lưu Ly sẽ sợ, Lưu Ly bỗng nhiên bùng nổ khí thế, dùng một loại giọng điệu lạnh lẽo nói ra câu này.

Lưu Ly của lúc này nhìn Hoa Vũ, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế cường thịnh, có một loại xu thế đè Hoa Vũ xuống, hoàn toàn không giống biểu hiện mà một cô thôn nữ sẽ có.

Rồng có vảy ngược, vảy ngược lớn nhất của Lưu Ly chính là hai đứa trẻ.

Cho nên khi Hoa Vũ nói muốn ra tay với hai đứa trẻ, Lưu Ly đã bùng nổ khí thế mà kiếp trước cô lịch luyện được, đáy mắt không có một chút sợ hãi hoặc kiêng kỵ, lời nói ra ngược lại khiến Hoa Vũ cảm nhận được một loại cảm giác uy hiếp.

Hắn, Hoa lão tam của Hoa gia, vậy mà bị một nữ nhân uy hiếp?
“Cô nghĩ tôi không dám sao?”Sau khi bàng hoàng, mặt mày Hoa Vũ đầy tức giận.

Một thôn nữ dám uy hiếp hắn? Chuyện này thật sự không khác gì giẫm mặt mũi của hắn xuống đất.

“Ha, Hoa lão gia không phải vì mình là người của hoàng thương gia mà cảm thấy mình ghê gớm hơn, người khác đều phải sợ Hoa lão gia sao?”Lưu Ly thu lại loại cảm giác bức người đó, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo sự mỉa mai.

Nhưng dù như thế, Hoa Vũ lại không kìm được mà nhíu mày.

Nữ nhân này, tuyệt đối không chỉ là một thôn nữ bình thường.


“Hoa lão gia nghĩ rằng một thôn nữ bình thường như tôi làm sao có thể thuận lợi trồng ra rau trong thời tiết mùa đông này? Hoa lão gia thiết nghĩ cũng đã điều tra tôi, Hoa lão gia cảm thấy nếu sau lưng của tôi không có ai, có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay sao?”Lưu Ly nhìn thần sắc thay đổi của Hoa Vũ, đáy mắt vụt qua một tia sáng tỏ, sau đó u ám mở miệng.

Hoa Vũ khiến Đại Tú thúc bị người ta đuổi việc, lại khiến danh tiếng của Trương Hạnh Huệ bị hủy hoại, những điều này đều là để ra đòn phủ đầu với cô.

Đại Tú thúc, cô đương nhiên sẽ có sắp xếp bù đắp khác, còn Hạnh Huệ cô cũng sẽ để ý nhiều hơn, nhưng người của Hoa gia ở trước mắt này, cô buộc phải nghĩ cách chấn nhiếp trước, nếu không bảo vệ được người bên cạnh, còn sẽ có người chịu liên lụy.

Mà cách tốt nhất chính là cáo mượn oai hùm.

Hổ sau lưng cô, chính là Cố Tại Ngôn.

Tuy không biết Cố Tại Ngôn và Hoa gia hoàng thương ai siêu hơn, nhưng ít nhất cô có thể tạm thời lôi ra chặn trước.

Còn Hoa gia thì tính sổ sau.

Tạm thời cô cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể quản chuyện hiện tại trước.

Còn về sau, cô sẽ khiến mình trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức khiến Hoa gia cũng phải kiêng kỵ.

Mà mục tiêu sau này của cô, hoặc có thể xây dựng thay thế cho Hoa gia.

Hoa gia ngông cuồng như vậy, Hoa lão gia trước mắt không biết có sức nặng bao nhiêu ở Hoa gia đã ngông cuồng như vậy, còn không phải vì Hoa gia là hoàng thương hay sao?
Nếu đã như vậy, thế thì cô phò trợ một hoàng thương khác.

Còn bản thân cô! ừm, cô chỉ muốn lặng lẽ kiếm tiền, không muốn làm hoàng thương, cho nên ứng viên tốt nhất mà cô chọn chính là Âu Dương Diệp.

Cô không tin, thiên tài kinh doanh như cô đấu không lại một đám người cổ đại.

Cùng lúc này, Âu Dương Diệp vừa nhận được tin do Phúc Mãn Lâu truyền về thì hắt xì một cái, có điều rất nhanh Âu Dương Diệp đã bị Yên Yên kéo đi, không kịp nghĩ tới nguyên do hắt xì.


Mà bên phía Lưu Ly, Hoa Vũ sau khi nghe thấy lời của Lưu Ly, đáy mắt cuối cùng vẫn dấy lên vài phần kiêng kỵ: “Người sau lưng cô là ai?”
Ở kinh thành, cho dù là gia chủ của Hoa gia cũng có một số người kiêng kỵ.

Nếu người sau lưng Lưu Ly ở trước mắt là một trong số những người đó, vậy thì chuyện hắn làm bây giờ tất nhiên là muốn bê đá đập vào chân mình.

“Hoa lão gia cảm thấy tôi sẽ nói cho biết người đằng sau tôi là ai sao?”Lưu Ly nhìn Hoa Vũ giống như nhìn tên ngốc.

“Nếu không đoán sai, người của Trần gia mua Trương Tiểu Muội, chắc cũng là do người của Hoa lão gia sắp xếp nhỉ, mà nếu tôi có thể trong thời gian ngắn nhất cứu được người ra, hơn nữa trong thời gian nhanh nhất lấy ra chứng cứ khiến Trần gia xui xẻo điểm này thì có thể nhìn ra tôi không phải là không có quân bài.


Lưu Ly suy đoán như vậy, dù sao các cô gái mà Trần gia trước đó từng hãm hại đều không có bối cảnh gì.

Không phải vì cái gì khác, chỉ vì Trần gia vốn chột dạ.

Dựa theo điều này mà nghĩ, Trương Tiểu Muội hoàn toàn không thể trở thành mục tiêu của Trần gia, dù sao Trương Hạnh Huệ của Trương gia mới vừa trở thành nhân vật nổi tiếng, hơn nữa còn có chút dây dưa với nha môn.

Đương nhiên, điều này vốn chỉ là suy đoán của Lưu Ly, do cô nhìn thấy trong đáy mắt Hoa Vũ từ từ dấy lên sự kiêng kỵ, Lưu Ly biết ngay, cô đoán đúng rồi.

“Nếu không tin, Hoa lão gia giữ tôi ở đây không cho tôi trở về, xem thử tới ngày mai Phương Hương Lâu còn có thể tồn tại nữa không.

“.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.