Bạn đang đọc Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi – Chương 186: Ở Lại Một Thời Gian
Quách lão phu nhân là một người đàn bà khoảng chừng năm mươi tuổi, mặt mũi có vẻ hiền lành, trên tay cầm chuỗi tràng hạt.
Lúc này, Quách lão phu nhân đang ngồi trên ghế thái sư, một tay cầm chuỗi tràng hạt, nhìn Nhiêu Thanh Nhã với vẻ mặt hiền hòa: “Thanh Nhã về rồi, về rồi là tốt.”
Nói xong cũng không đợi Nhiêu Thanh Nhã nói, bà ta liền chuyển tầm mắt về phía Lưu Ly, quan sát tỷ mỉ.
“Vị này là?” Quách lão phu nhân tỏ vẻ không rõ.
Lão ma ma ở một bên bước lên, cười giải thích: “Lão phu nhân, vị này là Lưu nương tử, chính là ân nhân cứu mạng của phu nhân và hai vị thiếu gia, là một nữ thần y.”
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng không hiểu sao Lưu Ly lại luôn cảm thấy nó rất kỳ quái khi được nói ra từ trong miệng của lão ma ma kia.
Về phần kỳ quái chỗ nào thì cô cũng không thể nói rõ trong chốc lát.
Quách lão phu nhân nghe thấy vậy bèn lập tức kích động mà đứng lên khỏi ghế, căn dặn tỳ nữ đang đứng đợi bên cạnh: “Mau, còn không dẫn chỗ cho ân nhân?”
Vừa nói, bà ta vừa nhìn Lưu Ly với vẻ cảm kích: “May mà có nữ thần y, hay là nữ thần y ở lại trong phủ mấy ngày?”
“Ta…”
Lưu Ly định từ chối, nhưng Quách lão phu nhân dường như quá kích động, căn bản không để Lưu Ly nói hết lời, chỉ nhìn Nhiêu Thanh Nhã: “Thanh Nhã, hiện tại con vẫn đang ở trong tháng cữ, sinh nở lại chịu thiệt thòi lớn, để nữ thần y ở lại nhà con nhé.”
Lưu Ly cau mày, có cảm giác không thích bị sắp đặt.
Hơn nữa, cô muốn đến gặp lão phu nhân này một chút rồi trở về, không có ý muốn ở lại lâu.
Dù sao, mặc dù Hạnh Huệ trở về rồi có thể mang theo lời nhắn, nhưng nếu trong vòng ba ngày mà cô chưa trở về, sợ rằng bọn trẻ sẽ lo lắng.
“Cảm ơn mẫu thân đã lo lắng.” Giọng nói hòa nhã của Nhiêu Thanh Nhã từ bên cạnh vang lên.
So với vẻ đanh đá khi đối mặt với Quách Tế Chung và sự dịu dàng đoan trang mà Lưu Ly nhìn thấy trước đó, lúc này, giọng nói của Nhiêu Thanh Nhã bình đạm như một ao nước tù.
Mà lúc này, vẻ mặt của Nhiêu Thanh Nhã, có thể nói là không chút biểu cảm, cũng có thể nói là vô cùng nhạt nhẽo.
Khác biệt như vậy khiến Lưu Ly không nhịn được mà liếc nhìn Quách lão phu nhân kia thêm một cái.
Chỉ là cô không thể nhìn ra điều gì, Quách lão phu nhân vẫn mang theo dáng vẻ hiền từ kia, cô không nhìn thấy điều gì không ổn cả.
Cuối cùng, Lưu Ly vẫn phải ở lại, được Quách lão phu nhân phái người đưa cô và Nhiêu Thanh Nhã vào trong viện của Nhiêu Thanh Nhã.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Ly không nói một lời, Nhiêu Thanh Nhã cũng đoan trang trầm mặc.
Cho đến khi người của lão phu nhân rời khỏi, giữa Nhiêu Thanh Nhã và Lưu Ly vẫn còn sự im lặng.
Nhưng không lâu sau, Lưu Ly bèn nghe thấy Nhiêu Thanh Nhã thở dài một tiếng.
Sau đó, Lưu Ly bắt gặp ánh mắt áy náy và sầu muộn của Nhiêu Thanh Nhã.
“Lưu Ly muội, thực sự xin lỗi, làm liên lụy đến muội rồi…”
…
Đêm dần về khuya.
Quách Tế Chung lê tấm thân mệt mỏi trở về phủ, đi thẳng đến chủ viện.
Vừa mới đến chủ viện, Quách Tế Chung bèn bị người hầu chặn lại và nói rằng có khách đang ở chủ viện, bảo hắn ta di chuyển đến viện cho khách.
Quách Tế Chung cau mày, có chút không vui nhưng chỉ trầm giọng nói: “Ta đi nói với phu nhân mấy câu rồi sẽ đi ra.”
Vừa nói, Quách Tế Chung bèn bước vào chủ viện, đi thẳng đến phòng ngủ của mình.
Lúc này ngọn nến trong phòng ngủ vẫn chưa tắt, cửa phòng cũng chưa được chốt lại từ bên trong, Quách Tế Chung đẩy cửa bước vào.
Vừa vào cửa, hắn ta liền nhìn thấy Nhiêu Thanh Nhã ngồi bên giường với vẻ mặt bình tĩnh, đang lạnh lùng nhìn mình.
Không hiểu sao, bị phu nhân nhà mình nhìn bằng ánh mắt đó, trong lòng Quách Tế Chung lại hồi hộp.
Có điều, làm việc bận rộn cả ngày trời, cộng thêm không thể bắt được Điệp lão tam, hắn ta đã rất mệt rồi, vì vậy cũng không nghĩ nhiều.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nhiêu Thanh Nhã, trong đôi mắt của Quách Tế Chung hiện lên vẻ dịu dàng và áy náy.
Hai người thành thân được mười năm, mặc dù trước đó Nhiêu Thanh Nhã chỉ sinh cho hắn ta một cô con gái nhưng hắn ta chưa từng nghĩ đến việc lấy vợ lẽ.
Trong mười năm qua, hắn ta và Nhiêu Thanh Nhã cũng chưa từng xa nhau lâu như vậy, sự dịu dàng mà ban ngày không thể hiện ra, lúc này tất cả đều tuôn ra ngoài, toàn bộ được biểu lộ trên khuôn mặt.
“Nhã Nhi, nàng chịu khổ rồi.” Quách Tế Chung bước đến giường, nhìn Nhiêu Thanh Nhã với vẻ đầy tự trách.
Nhiêu Thanh Nhã nhìn Quách Tế Chung, không nói gì.
Quách Tế Chung tự nhiên cảm nhận được sự khác thường của Nhiêu Thanh Nhã nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Nhiêu Thanh Nhã là đang trách mình không thể đến thăm nàng ta nên giải thích: “Nhã Nhi, ngày mà nàng sinh, ta thực sự không biết, sau đó ta muốn đi thì mẫu thân lại đột nhiên lâm bệnh nặng, ta đành phải ở lại chăm sóc mẫu thân, thế nên mới không đi thăm nàng được, nàng đừng giận được không?”
Quách Tế Chung là người có ăn có học chính hiệu, rất trọng hiếu đạo.
Một bên là nương tử trải qua cửa sinh khó khăn, một bên là mẫu thân lâm bệnh nặng, Quách Tế Chung chọn người thứ hai.
Bởi vì Quách Tế Chung cảm thấy rằng giữa mình và nương tử vẫn còn rất nhiều thời gian, mà mẫu thân thì đã lớn tuổi, ngày đó khi mẫu thân ốm nặng, hắn ta sợ sẽ mất đi mẫu thân.
Trong lòng Nhiêu Thanh Nhã quả thực để bụng đến việc gần một tháng nay Quách Tế Chung không xuất hiện, nhưng Quách Tế Chung không giải thích còn được, giải thích xong, nơi đáy mắt của Nhiêu Thanh Nhã mang theo mấy phần tuyệt vọng, nhưng trên mặt, nàng ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Quách Tế Chung không còn chút dịu dàng trước đó, chỉ còn lại sự bình đạm vô tận.
“Chàng có từng nghĩ qua vì sao ta lại không có thai nhiều năm như vậy không?” Nhiêu Thanh Nhã hỏi.
“Nhã Nhi, chuyện đã qua rồi, ta chưa từng trách nàng.” Quách Tế Chung không thèm nghĩ gì, trực tiếp an ủi, sợ rằng Nhiêu Thanh Nhã sẽ ôm lỗi lầm về mình.
Nhưng hắn ta không nhìn thấy, đáy mắt Nhiêu Thanh Nhã lại có thêm mấy phần tuyệt vọng.
“Vậy chàng có từng nghĩ qua vì sao mỗi lần khi ta gặp chuyện gì đó, mẹ chàng cũng đều xảy ra chuyện không?” Giọng điệu của Nhiêu Thanh Nhã càng trở nên bình tĩnh hơn.
Nghe vậy, Quách Tế Chung cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của Nhiêu Thanh Nhã, nhưng hắn ta cau mày.
“Nhã Nhi, ta thừa nhận không đi thăm nàng là lỗi của ta nhưng nàng cũng không nên kéo mẫu thân vào, mẫu thân thực sự…”
“Được rồi!” Nhiêu Thanh Nhã ngắt lời Quách Tế Chung, vẻ mặt nhìn Quách Tế Chung mang theo sự lạnh nhạt.
Bị ánh mắt như vậy nhìn vào, cảm giác hoảng loạn trong lòng kia lại lần nữa tấn công Quách Tế Chung, khiến ấn đường của Quách Tế Chung cũng không nhịn được mà khẽ nhô lên.
“Nếu trước đó mẫu thân bệnh nặng, vừa hay Ly Ly muội có y thuật không tồi, không bằng chàng bảo cô ấy kiểm tra mạch cho mẫu thân đi.”
Quách Tế Chung nghe thấy, cũng không cảm thấy có gì không ổn nên liền gật đầu.
Chỉ là khi Quách Tế Chung còn muốn nói gì đó, Nhiêu Thanh Nhã lại hơi nhắm mắt lại, xua tay: “Được rồi, hiện tại cơ thể ta rất dễ mệt, cần nghỉ ngơi rồi, chàng ra ngoài trước đi.”
Trong viện có khách nữ nên Quách Tế Chung không tiện ở lại lâu.
Nghe thấy lời này của Nhiêu Thanh Nhã, mặc dù Quách Tế Chung cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng vẫn đứng dậy rời đi.
Sau khi Quách Tế Chung rời đi, Nhiêu Thanh Nhã mở mắt, trong hốc mắt lại ẩn chứa nỗi xót xa và tủi hờn vô tận, cùng với, một chút quyết tâm.
Quách Tế Chung đi ra khỏi phòng ngủ, bị gió lạnh thổi qua, đầu óc trở nên sáng suốt hơn rất nhiều.
Nghĩ về những gì Nhiêu Thanh Nhã nói vừa rồi, hắn ta vô thức nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ.
Dường như, thực sự giống như những gì Thanh Nhã nói, khi nàng ta xảy ra chuyện gì đó thì phía mẫu thân cũng có chuyện.
Thậm chí, nhiều năm như vậy, hắn ta thực sự đã nợ Thanh Nhã rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Quách Tế Chung nhìn chiếc đèn vẫn còn chưa tắt ở phòng bên cạnh, tiến lên gõ cửa phòng….