Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi

Chương 182: Hạnh Huệ Xảy Ra Chuyện


Bạn đang đọc Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi – Chương 182: Hạnh Huệ Xảy Ra Chuyện


“Là cô!”
Lưu Ly đang định nói xin lỗi, thì nghe thấy một giọng nói nghiến răng nghiến lợi quen thuộc.

Trái tim Lưu Ly thắt lại, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một người mà bây giờ cô không hề muốn gặp: Tiêu Chí Sanh, Tiêu lưu manh.

Tiêu Chí Sanh nhìn Lưu Ly với ánh mắt tràn đầy sự không lương thiện, vẻ mặt dường như rất hung dữ, giống như vô cùng hận Lưu Ly, muốn liều mạng với Lưu Ly.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Chí Sanh, Lưu Ly theo bản năng kéo hai đứa bé về sau lưng mình để bảo vệ, nhìn Tiêu Chí Sanh với ánh mắt tràn đầy sự phòng bị, trong lòng lại nghĩ cách đối phó.

Mặc dù bản thân cô cũng đã học được một chút bản lĩnh từ Cố Tại Ngôn, nhưng dưới tình huống dẫn theo hai đứa bé, cũng không đủ để cô đối phó với Tiêu Chí Sanh.

Bản thân cô bị thương cũng không sao, nhưng hai đứa nhỏ nhất định không được có bất kỳ sự tổn thương nào.

Vậy thì, dùng độc là sự lựa chọn duy nhất.

Suy nghĩ như vậy, Lưu Ly âm thầm lấy ra một túi thuốc độc từ trong không gian, ánh mắt nhìn Tiêu Chí Sanh vừa bình tĩnh vừa mang theo chút phòng bị.

Chỉ cần Tiêu Chí Sanh có động tĩnh, cô nhất định sẽ hất túi thuốc độc trong tay ra.

“Cha, con muốn ăn kẹo hồ lô.”
Trong lúc bầu không khí đang có chút giương cung bạt kiếm, Lưu Ly cứ nghĩ sẽ có một trận đánh ác liệt, thì phía sau Tiêu Chí Sanh có một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi chui ra, tạm thời phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Mà dáng vẻ của đứa bé trai kia, rõ ràng có mấy phần giống Tiêu Chí Sanh, người Cha mà cậu bé gọi chính là Tiêu Chí Sanh.

Lưu Ly theo bản năng nhìn về phía sau Tiêu Chí Sanh, lại nhìn thấy có một người phụ nữ mặc vải bông đứng phía sau hắn, lúc này ánh mắt người phụ nữ nhìn Lưu Ly tràn đầy sự phòng bị và thù địch.


Lại nhìn Tiêu Chí Sanh, lúc ánh mắt của Lưu Ly rơi trên người người phụ nữ, vẻ mặt rõ ràng hiện lên sự hoảng loạn và chột dạ.

“Kẹo hồ lô cái gì, đi, trở về.”
Tiêu Chí Sanh bế đứa bé kia lên, sau đó đi nhanh về hướng hắn đi đến.

Tình hình bất thường như thế này khiến Lưu Ly cảm thấy vô cùng kỳ lạ, giống như có thứ gì đó lóe lên trong đầu cô, nhưng quá nhanh, cô không thể chụp được.

Nghĩ đến Tiêu Chí Sanh là một người không quan trọng, Lưu Ly cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu sa nữa.

Hơn nữa, lúc này không xảy ra xung đột với Tiêu Chí Sanh, cô cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải chú xấu xa lúc nãy va vào mẹ, khiến mẹ bị đau không?” Yên Yên khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng nhìn Lưu Ly.

Bình Bình cũng nhíu mày, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.

“Không sao, chúng ta đi đến chỗ dì Cẩm Nương.” Lưu Ly lắc đầu, tiếp tục dẫn hai đứa bén đi về phía trước.

Cửa hàng của Cẩm Nương ở con phố khác, nhưng cách cũng không xa, Lưu Ly thấy thời gian không còn sớm nữa, nên mới đi đường tắt này, lại gặp phải Tiêu Chí Sanh.

Tiêu Chí Sanh cũng đi rồi, Lưu Ly cũng không đổi đường nữa, dẫn hai đứa bé tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau, Lưu Ly đã đến con phố mà cửa tiệm Cẩm Nương đang mở, từ xa đã nhìn thấy cửa hàng đông nghịt người.

Từ sau khi có những thiết kế mới lạ, cửa hàng quần áo may sẵn của Cẩm Nương trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết.

Nhưng có nổi tiếng đến mức nào cũng chưa từng có kiểu tầng tầng lớp lớp như hôm nay.

Gần như không cần phải suy nghĩ, Lưu Ly đã xác định được trong cửa tiệm của Cẩm Nương chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Suy nghĩ như vậy, Lưu Ly nắm chặt tay hai đứa bé, đi nhanh hơn.

Lúc chen vào đống người, Lưu Ly cũng không nghe được tin tức gì hữu ích, chỉ biết hôm nay sai nha đến bắt người.

Còn về bắt ai, tại sao lại bắt người, mọi người cũng không biết.

Đợi đến khi Lưu Ly dắt hai đứa bé đến cửa của cửa tiệm quần áo bán sẵn, thấy trong cửa hàng vốn dĩ phải náo nhiệt lại không có ai.

Lưu Ly đi vào, quen đường quen nẻo đi về phía sân sau, lại thấy biểu cảm của hai vợ chồng Cẩm Nương và Ngô Văn Trác đều vô cùng nghiêm trọng, trong sân rất yên tĩnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Lưu Ly lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.

Cẩm Nương và Ngô Văn Trác nghe thấy âm thanh đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Lưu Ly.


Chỉ là lúc hai người nhìn thấy Lưu Ly, trong mắt mang theo chút áy náy.

“Lưu Ly, thật sự xin lỗi.” Cẩm Nương tự trách cúi đầu xuống, Ngô Văn Trác cũng né tránh, không dám nhìn Lưu Ly.

Phản ứng như vậy, lại khiến trong lòng Lưu Ly cảm thấy lo lắng.

“Ta nghe nói có người bị bắt, là ai?”
Cẩm Nương và Ngô Văn Trác đều ở đây, ánh mắt hai người bọn họ nhìn mình đều mang theo sự áy náy, mà ở đây người có quan hệ với mình ngoài hai người bọn họ chỉ còn một người.

Lẽ nào…không, không thể nào!
Với tính cách của Hạnh Huệ sao có thể bị sai nha bắt đi?
Nhưng, trong lòng Lưu Ly vừa nghĩ như vậy, Cẩm Nương mắt đã đỏ hoe nói: “Là Hạnh Huệ, Hạnh Huệ muội ấy bị sai nha bắt đi.”
Lưu Ly nghe thấy vậy, trong đầu chỉ xuất hiện vẻ mặt thẹn thùng, xấu hổ của Hạnh Huệ.

Nàng ta, bị sai nha bắt đi?
Phản ứng đầu tiên của Lưu Ly là không tin, nhưng Cẩm Nương cũng không nói dối.

“Tại sao bị bắt?” Lưu Ly hỏi.

Lúc này, trong lòng Lưu Ly có chút lo lắng, cô rất thích Hạnh Huệ, nàng ta bị sai nha bắt đi, trong lòng sẽ sợ hãi đến mức nào?
Đặc biệt, ở thời đại này đối xử với phụ nữ rất hà khắc, Hạnh Huệ đi chuyến này, cho dù không có chuyện gì, chỉ sợ là danh tiếng cũng bị hủy.

Giây phút này, Lưu Ly không biết nên nói chuyện này với cả nhà thím Trần như thế nào.

“Vì một cây trâm.” Cẩm Nương nói: “Sai nha nói, cây trâm kia của Hạnh Huệ là tang vật liên quan đến vụ án mạng.”
Lưu Ly: “…Là một cây trâm khảm ngọc?”
Cẩm Nương gật đầu, mặt Lưu Ly lại tái mét.

Quả nhiên là cây trâm kia!
Cô lấy từ nhà họ Điệp, nhưng lại hại Hạnh Huệ.


Sau khi Lưu Ly hiểu được ngọn ngành sự việc, cũng không ở lại cửa hàng của Cẩm Nương quá lâu, dắt hai đứa bé đi ra khỏi cửa tiệm, chen qua đám đông.

“Dì Hạnh Huệ sẽ không xảy ra chuyện.” Thấy sắc mặt của mẹ mình không được tốt, Bình Bình lên tiếng an ủi.

Lưu Ly nhìn Bình Bình, gật đầu: “Ừ, muội ấy sẽ không có chuyện gì.”
Cây trâm không phải là của Hạnh Huệ, vậy thì đương nhiên Hạnh Huệ sẽ không có chuyện gì.

Nhưng cuối cùng lần này vẫn sẽ tổn hại đến danh tiếng của Hạnh Huệ, những thứ này lại liên quan đến bản thân cô.

Dù sao, lúc đó nếu như cô không giúp nhà họ Trương lấy thứ kia, bây giờ Trương Hạnh Huệ cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Lưu Ly cũng sẽ không ôm tất cả những sai lầm vào người mình, nhưng rốt cuộc vẫn do cô, đây là cảm giác giống như tôi không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì tôi mà chết.

Bình Bình lo lắng nhìn mẹ mình, không nói gì.

Ba mẹ con đi rất nhanh, không lâu sau đã gặp Trương Nhị Lang ở con phố khác.

“Hạnh Huệ đâu?” Trương Nhị Lang thấy phía sau Lưu Ly không có ai, không hỏi nghi hoặc.

Trương Hạnh Huệ lúc đầu sống ở nhà Trương Đại Tú ở trên trấn, sau này lại sống ở chỗ Cẩm Nương, bởi vì đã mấy ngày không trở về, nên lúc Lưu Ly đi đến cửa tiệm quần áo may sẵn, Trương Nhị Lang nhờ Lưu Ly dẫn Trương Hạnh Huệ ra, cùng nhau trở về.

Nhưng bây giờ chỉ có ba mẹ con Lưu Ly trở về, điều này khiến Trương Nhị Lang cảm thấy kỳ lạ.

Lưu Ly trầm mặc, bế hai đứa bé lên xe ngựa, sau đó nhìn Trương Nhị Lang một cách rất nghiêm trọng: “Hạnh Huệ xảy ra chuyện rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.