Bạn đang đọc Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi – Chương 176: Mua Sạp Hàng
Đúng lúc này, trong lòng Lưu Ly nổi lên một suy đoán.
Lưu Tiểu Cúc không phải muốn tới tìm việc làm mà muốn bước vào nhà cô.
Vậy thì mục đích cuối cùng của nàng ta là gì?
Lưu Ly nhìn Lưu Tiểu Cúc, trong lòng đã có sẵn phòng bị nhưng không để lộ chút nào ra mặt.
“Ly tỷ…” Lưu Tiểu Cúc bất an.
“Trong nhà tôi không cần người giặt đồ nấu cơm.
” Sau khi suy nghĩ, Lưu Ly từ chối thẳng thừng luôn.
Theo lý mà nói, sau khi biết được mục đích của Lưu Tiểu Cúc là muốn bước vào nhà cô, đáng lẽ ra cô có thể tương kế tựu kế, để nàng ta được như ý nguyện, như thế có thể tiện theo dõi xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì.
Nhưng cô không làm như vậy.
Bởi vì trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ, hơn nữa cô cũng nhìn ra, thái độ của Lưu Tiểu Cúc với Bình Bình không bình thường, vậy nên cô không thể vì thỏa mãn sự thông minh của mình mà để cho nàng ta vào cửa.
Lưu Tiểu Cúc không ngờ là sẽ bị từ chối, gương mặt vô cùng kinh ngạc.
Lưu Ly thì không để cho Lưu Tiểu Cúc cơ hội được nói tiếp, cô dẫn theo hai đứa trẻ đi về phía trước, Cố Tại Ngôn cũng đi sát ngay phía sau.
Mấy người vừa đi qua Lưu Tiểu Cúc thì Trương Nhị Lang đánh xe ngựa tới, xuất hiện bên cạnh.
Xe ngựa là do Cố Tại Ngôn chuẩn bị từ trước, Lưu Ly chào hỏi Trương Nhị Lang rồi lên xe.
Xe ngựa chạy đi, làm con đường tung bụi mù.
Lưu Tiểu Cúc nhìn chiếc xe ngựa đi xa, kiềm lại những cảm xúc trên mặt, nhìn về phía Lưu Ly vừa biến mất, đôi môi cong lên lộ rõ vẻ coi thường: “Không phải là cũng dựa vào đàn ông sao?”
Nói xong câu đó, Lưu Tiểu Cúc không thèm nhìn căn nhà mới của Lưu Ly, cất bước đi thẳng về phía căn nhà lá.
Lúc Lưu Tiểu Cúc về đến nơi, người nhà Tứ phòng đều ở trong nhà, thời tiết đã vào giữa thu mà người nào người nấy đều ăn mặc phong phanh, mặt mũi ai cũng ủ dột, nhìn thấy Lưu Tiểu Cúc trở về, định nói gì đó rồi lại thôi.
“Cha, nương, đệ đệ, mọi người làm sao vậy?” Lưu Tiểu Cúc hỏi.
“Không…” Lưu Đại Thọ định nói không sao nhưng Lưu Phúc Vĩ bên cạnh đã tranh nói trước.
“Tỷ, nhà chúng ta hết đồ ăn rồi.
“
Nhà Tứ phòng tay không ra khỏi nhà, chỗ lương thực mấy hôm nay bọn họ ăn là chỗ lương thực Lưu Ly chưa đem đi, nhưng đến hôm nay thì cũng đã hết.
Không có gì ăn, không có gì mặc, người nhà Tứ phòng không rầu rĩ mới là lạ.
Nhưng không có người nào trách móc Lưu Tiểu Cúc vì đưa ra ý kiến tách nhà, vì dù sao ý kiến là do Lưu Tiểu Cúc đưa ra nhưng tất cả mọi người đều đã đồng ý.
Lưu Tiểu Cúc nghe thấy trong nhà không còn đồ ăn, gương mặt hơi biến sắc.
Thấy con gái như vậy, Lưu Đại Thọ liền an ủi: “Không sao, cha lên rừng chặt củi, nhà Ly tỷ con mua củi, số tiền bán được cũng đủ cho chúng ta sống qua mùa đông năm nay.
“
Lưu Đại Thọ nói xong liền đi lấy dao chặt củi.
“Tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
Lúc Lưu Đại Thọ đi lấy dao chặt củi thì tự nhiên Lưu Tiểu Cúc quay người chạy ra khỏi cửa.
Đợi đến khi Lưu Phúc Vĩ chạy ra đến cửa, đã thấy Lưu Tiểu Cúc chạy về phía trấn trên, Lưu Phúc Vĩ gọi thế nào cũng không quay đầu lại.
….
Chiếc xe ngựa lao đi rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ, mấy người bọn họ đã tới trấn trên.
Tới trấn, Lưu Ly bảo Trương Nhị Lang cho xe ngựa tới thẳng chỗ Nha hành.
Trấn không lớn lắm nên cũng chỉ có một Nha hành.
Nha hành chủ yếu làm công việc buôn bán người và môi giới nhà đất, sau khi biết được mục đích của Lưu Ly, lập tức có người dẫn đường, dẫn mấy người bọn họ đi xem sạp hàng.
Trong thời gian một canh giờ, Lưu Ly đã xem được ba sạp hàng.
Tuyến phố chính là nơi nhộn nhịp nhất nhưng có rất ít sạp hàng, chỉ có một gian hàng rất nhỏ mà giá rất cao, lên tới 100 lượng bạc.
Hai sạp hàng còn lại một cái ở phố Tây, một cái ở phố Đông.
Sạp hàng ở phố Tây không nhỏ, giá cả cũng vừa phải nhưng khu phố Tây chủ yếu là dân nghèo, bình thường không chi tiêu bao nhiêu.
Hơn nữa ở phố Tây chỉ có mấy gian hàng bán tạp hóa, rèn sắt, môi trường cũng không có gì.
Còn phố Đông thì gần chợ hơn, số người qua lại nhiều hơn, diện tích sạp hàng vừa phải, chỉ có một vấn đề duy nhất đó là yêu cầu của chủ nhà, người mua sạp phải mua cả căn nhà phía sau chứ không bán riêng.
Lưu Ly do dự một lát rồi quyết định vào xem căn nhà đó rồi mới tính tiếp.
Nói là ở phía sau sạp hàng nhưng cũng không phải là liền ngay với gian hàng phía trước.
Cửa sau của gian hàng là một cái ngõ, cánh cửa nhỏ chếch nghiêng ở đối diện chính là cửa sau của căn nhà đó.
Đi từ cửa sau vào trong là một đình viện, có giả sơn và có cả đình hóng mát, diện tích không lớn lắm nhưng cũng khá trang nhã.
Đi tiếp về phía trước là một tiểu lâu hai tầng.
Phía mép trước của tiểu lâu có hai gian nhà, ở giữa lát đá, trước mặt là một tấm bích họa, phía sau bích họa chính là cửa lớn.
Mở cửa lớn ra, điều khiến Lưu Ly ngạc nhiên là con phố bên kia đường cách Phúc Mãn Lâu không xa, con đường đối diện có không ít những cửa hàng bán đồ ăn vặt.
Mặc dù chưa từng nghĩ đến việc sẽ mua nhà trên trấn nhưng Lưu Ly vẫn hỏi thử giá.
“Phu nhân, quả thực không dám giấu gì cô, giá của sạp hàng phía trước là 80 lượng, nhưng căn nhà này thì không rẻ đâu, chủ nhà ra giá 800 lượng, nếu không có giá như vậy thì e rằng sạp hàng phía trước đã có người mua từ lâu rồi.
” Người môi giới nói, khuôn mặt cười khổ: “Thời đại này ai còn dễ dàng bỏ ra một món tiền lớn như vậy chứ?”
Người môi giới cảm thán vẻ bất lực nhưng cũng giống như là đang nhắc nhở Lưu Ly, trước đây không có người mua căn nhà này là vì không ai có thể lấy đâu ra luôn được 800 lượng bạc.
Nhưng những lời này người bình thường cũng nghe ra được sự vô lý trong đó.
Vì dù sao cũng không thiếu gì người có tiền, căn nhà này cũng không phải nhỏ, vị trí cũng ổn, làm sao lại không thể có một người có 800 lượng bạc chứ?
Lưu Ly đóng cửa lớn lại, cô mặt không đổi sắc, vòng qua tấm bích họa xem thử ngôi nhà, ánh mắt mang theo mấy phần sắc bén.
Cô thật sự không nhìn ra vấn đề gì ở căn nhà này, chỉ là cách sắp xếp không giống với những ngôi nhà bình thường lắm, ngoài ra thì cũng chỉ là do lâu ngày không có người ở.
Bởi vì cho dù căn nhà này được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng toàn bộ nơi này thiếu vắng hơi người, không giống như là nơi thường xuyên có người ở.
Người môi giới thấy Lưu Ly nhìn xung quanh một hồi, trong lòng không khỏi căng thẳng: “Phu nhân, cô có ưng ý căn nhà này không?”
Mặc dù Cố Tại Ngôn vẫn đứng bên cạnh trông chừng mấy đứa trẻ nhưng suốt dọc đường, người môi giới này cũng có thể nhìn ra được người làm chủ của gia đình này là vị phu nhân này.
“Ưng ý hay không thì có tác dụng gì chứ?” Lưu Ly hỏi lại.
Người môi giới nghe vậy, khuôn mặt liền cứng đờ.
“Hôm nay tôi thật lòng đến tìm các ông để mua sạp hàng nhưng người làm môi giới các ông lại không hề thành thật, thứ lỗi cho tôi phải tìm người khác rồi.
“
Mặc dù trên trấn chỉ có một Nha hành nhưng ai quy định là muốn tìm sạp hàng thì nhất định cần môi giới giới thiệu, cô cũng có thể tự mình nghe ngóng rồi đi tìm chủ nhà.
Mặc dù như vậy thì đúng là hơi phiền phức một chút.
Người môi giới vừa nghe thấy Lưu Ly nói vậy lập tức hiểu ra là cô đã phát hiện ra căn nhà này có gì không ổn, liền vội vàng nói lấy lòng:
“Phu nhân đừng tức giận, đúng là phong thủy của căn nhà này không thích hợp cho người ở, là tôi nhất thời bị ma quỷ ám hồn nên giấu cô chuyện này, nếu cô thật lòng muốn mua sạp hàng thì tôi lại giúp phu nhân tìm là được.
“
Những người làm môi giới bọn họ chỉ kiếm được một chút tiền công do vất vả mới đổi lại được, có lúc cả một tháng chưa chắc đã bán được căn nhà nào.
Gia đình này vừa nhìn đã biết thật lòng muốn mua cửa hàng, nếu sớm xong chuyện thì cuộc sống của ông ta cũng thoải mái hơn một chút, vậy nên không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
Lưu Ly biết căn nhà này nhất định là có vấn đề nhưng không nghĩ lại là do phong thủy, chuyện này làm Lưu Ly nhất thời không biết nên nói gì.
.