Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi

Chương 143: Đỡ Đẻ 2


Bạn đang đọc Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi – Chương 143: Đỡ Đẻ 2


Nhìn thấy bộ dạng vội vàng này của Tôn lão, Lâm chưởng quầy cũng không có lòng quan tâm thân phận của Lưu Ly nữa, vội vàng đi tới đón.

“Tôn lão ông là muốn ra ngoài khám bệnh sao? Sao lại vội vàng như vậy?”
Khi Lâm chưởng quầy nói chuyện, còn liếc nhìn thằng nhóc đi theo đằng sau Tôn lão.

Vừa rồi là thằng nhóc này đi vào tìm Tôn lão.

Sắc mặt của Tôn lão trầm ngâm, mở miệng nói: “Là con gái của Nhiêu gia khó sinh, ta đi xem thử.


Chỉ là lời nói như vậy, trong thần sắc của Tôn lão lại cực kỳ lo lắng.

Dù sao, nữ nhân bình thường khó sinh, một nam đại phu như ông ta tới, e cũng không làm được cái gì, nữ nhân có thể bước ra từ Quỷ Môn Quan hay không, vẫn phải xem bà đỡ.

Thở dài một câu, Tôn lão muốn đi ra khỏi tiệm thuốc.

Chỉ là khi đi qua Lưu Ly lại bỗng nhiên ngửi được một mùi thuốc thoang thoảng quen thuộc.

Là lão trung y khám bệnh nhiều năm, khứu giác của Tôn lão rất nhạy, cho dù vội vàng, Tôn lão vẫn dừng bước kinh ngạc nhìn sang Lưu Ly.

Khi nhìn vào mắt của Lưu Ly, Tôn lão đã nhận ra Lưu Ly.

“Ly, cháu! ” Nhận ra là Lưu Ly, nhìn ra sự thay đổi trên mặt Lưu Ly, Tôn lão rõ ràng sững người, có điều tình hình khẩn cấp, Tôn lão không ôn chuyện cũ, lại nói với Lưu Ly: “Cháu tới vừa hay, mau đi theo ông.


Nói xong, Tôn lão đã túm tay của Lưu Ly dẫn Lưu Ly đi ra ngoài.

Tuổi tác của Tôn lão và Lưu Ly chênh lệch bối phận, trước đây khi Lưu Ly dạy Tôn lão một ít kiến thức y thuật cũng không có kiêng kỵ gì, cho nên lúc này Tôn lão mới không hề quan băn khoăn mà túm tay của Lưu Ly.


Huống chi trong tình huống khẩn cấp, khi nhìn thấy Lưu Ly, trong lòng Tôn lão vô thức muốn dẫn Lưu Ly đi cùng.

Chỉ là hành vi như này của Tôn lão ở trong mắt Cố Tại Ngôn lại là đại bất kính.

Cố Tại Ngôn mặt mày không tốt lắm vào lúc Tôn lão kéo Lưu Ly vừa ra khỏi cửa tiệm thuốc thì kéo Lưu Ly ra khỏi tay của Tôn lão.

Lưu Ly: “! ”
Tôn lão: “! ”
Sự việc xảy ra có hơi đột ngột, cho nên hai người chưa ai hoàn hồn.

Mà sau khi trong tay Tôn lão mất đi Lưu Ly còn chưa kịp sững người thì cảm nhận được một luồng khí lạnh, khoảnh khắc này có loại cảm giác bị bóng tối tử vong bao trùm.

Tôn lão vô thức ngẩng đầu nhìn Cố Tại Ngôn, khi nhìn thấy ánh mắt mang theo khí tức của người bề trên đó của Cố Tại Ngôn thì không khỏi ngây người.

Đây!
“Tôn đại phu, ông mau lên, còn không nhanh lên cô nãi nãi nhà bọn tôi sẽ không tốt.

” Thằng nhóc ở một bên sốt ruột tới mức giậm chân.

Đây là chuyện lớn, không thể trì hoãn.

Tôn lão lúc này hoàn hồn, cũng không quan tâm Cố Tại Ngôn, chỉ nhìn Lưu Ly: “Ly à, ông không kịp giải thích quá nhiều, cháu mau đi theo ông, đây là chuyện cứu mạng.


Thấy vẻ khẩn trương trên mặt Tôn lão, Lưu Ly cũng không quản quá nhiều, quay đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn ở bên cạnh.

“Cố đại ca, anh dẫn bọn trẻ về trước đi, tôi có việc phải xử lý.


Cố Tại Ngôn nhìn thấy sự kiên định trong mắt của Lưu Ly, lại nghĩ tới bản lĩnh của Lưu Ly, suy nghĩ một chút thì buông tay ra.

“Ừ, nhớ về sớm.

” Cố Tại Ngôn mở miệng.

Câu nói này, tự dưng khiến trái tim của Lưu Ly rung lên.

“Được!”
Lưu Ly đáp ứng.

Sau đó cô đi theo Tôn lão lên một chiếc xe ngựa trước đó không chú ý tới, đỗ ở cửa tiệm thuốc không xa.

Lên xe ngựa, Tôn lão mới nói lại một lượt đầu đuôi sự việc cho Lưu Ly.

Thì ra người sắp sinh em bé là Nhiêu Thanh Nhã con gái đã gả đi của nhà dòng dõi thư hương nổi tiếng của trấn Biên Lư.

Nhiêu gia có thể nói là vọng tộc ở đây, Nhiêu lão gia cũng tính là đại nho sĩ, trước kia dạy học, môn hạ trải khắp thiên hạ.

Tuy hơn 10 năm trước về tới trấn Biên Lư, cũng không có nhận học trò nữa, nhưng cả huyện, thậm chí cả Lương Châu đều là sự tồn tại được kính ngưỡng.

Còn tại sao cô con gái đã gả đi lại sinh con ở nhà mẹ đẻ điểm này không ai biết.


Từ trong lời của Tôn lão thì Lưu Ly biết Nhiêu Thanh Nhã đó mang thai đôi, hơn nữa còn biết mang thai có 8 tháng, thuộc trường hợp sinh sớm, còn khó sinh, xử lý không tốt là một xác ba mạng.

Tục ngữ nói cửa sinh là cửa tử, đây lại là thai đôi, tình huống rõ ràng rất nguy hiểm.

Đặc biệt nghe nói, tuy mới thấy dịch đỏ mấy canh giờ, như vẫn vỡ ối, e là một đứa trẻ không tốt sẽ thiếu oxi trong cơ thể mẹ.

Tuy Lưu Ly từng làm chuyện đỡ đẻ, nhưng suy cho cùng cũng biết rõ tình hình nghiêm trọng cỡ nào.

Tuy ở trong khoảng thời gian ở trong xe ngựa, Lưu Ly cũng mang vẻ mặt lo lắng.

Đợi khi Lưu Ly đi theo Tôn lão vào Nhiêu gia, căn bản không màng tới chuyện ngắm nhìn quang cảnh trong nhà đình giàu có của Nhiêu gia, trực tiếp được hạ nhân đi tới dẫn vào một cái viện.

Lúc này, trong sân vây kín người, ai nấy đều mặt mang vẻ mặt khẩn trương.

Lưu Ly còn nhìn thấy tiểu cô nương nhìn thấy ở tiệm quần áo vào trước đó, giống như những gì cô suy đoán trong lòng, thai phụ sắp sinh hôm nay chính là người mà cô nghĩ.

Dù sao một người trên trấn muốn tìm ra hai người có thai đôi đẻ cùng một ngày quả thật là quá khó.

“Tôn đại phu, xin hãy cứu con gái của ta.


Vào lúc này, một người phụ nữ già mặt mày lo lắng hốc mắt đỏ hoe, mang dáng vẻ cầu xin.

Mà ông lão để râu trắng ở bên cạnh cũng chắp tay với Tôn lão, mở miệng rất nặng nề: “Nhờ vào Tôn lão tiên sinh.


“Ta sẽ gắng hết sức.

” Tôn lão mở miệng, sau đó chỉ sang Lưu Ly: “Đây là nữ đại phu ta mời tới, ta sẽ để con bé hỗ trợ ta.


Phòng sinh không phải là nơi bình thường, Tôn lão không thể tùy tiện dẫn một người đi vào, cho nên phải nói rõ thân phận nữ đại phu của Lưu Ly.

Chỉ là, ông lão cũng chính là Nhiêu Vân Châu chủ nhân của nhà này khi nhìn thấy Lưu Ly bỗng nhiên sững người, tự dưng cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc.


Có điều tình hình khẩn cấp, Nhiêu Vân Châu cũng không thể nhìn Lưu Ly nhiều thì Lưu Ly đã theo Tôn lão đi vào phòng sinh.

Trong phòng sinh bởi vì biết sẽ có đại phu tới, cho nên trước cửa sổ sớm đã dùng bình phong che lại.

Tôn lão ở bên ngoài bình phong, Lưu Ly đi vào trong bình phong.

Sản phụ trên giường quả nhiên là người mà Lưu Ly gặp trước đó, mà bên giường chỉ có một ma ma và một bà đỡ, lúc này hai người đều có vẻ mặt hoảng sợ, hoảng loạn không biết làm gì.

Mà sản phụ Nhiêu Thanh Nhã, lúc này trên mặt đều bị mồ hôi làm ướt, sắc mặt trắng bệch, người cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê, tình hình rất nguy cấp.

Cách bình phong, Tôn lão hỏi Lưu Ly sắc mặt và mạch tượng của sản phụ, cuối cùng chắc chắn cơ thể của sản phụ bị tổn hại, hơn nữa trong người có sót độc tố, hơn nữa từng bị dùng thuốc sảy thai, như này mới dẫn tới sinh non.

Thai nhi không đủ tháng dùng thuốc sinh non, đây rõ ràng muốn khiến sản phụ sảy thai.

Có điều rõ ràng trong lòng đối phương có kiêng kỵ, cho nên liều lượng sử dụng không lớn, tuy không thể thành công sảy thai vào trước đó, nhưng suy cho cùng sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định đối với sức khỏe của sản phụ và đứa trẻ.

Đặc biệt là sản phụ.

Cơ thể tổn hại nghiêm trọng, hiện nay mới vừa bắt đầu thì không có sức, cộng thêm vị trí thai của hai đứa trẻ đều không tốt lắm, tình hình càng nguy cấp hơn.

Tôn lão và Lưu Ly sau khi cùng có được kết luận này, thần sắc đều rất nghiêm trọng.

Mà ma ma và bà đỡ ở trong thì mặt mày càng xám như tro.

“Không tốt!”
Vào lúc này, Lưu Ly sửng sốt thốt lên một tiếng.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.