Bạn đang đọc Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi – Chương 127: Là Người Bị Hại Mà Không Phải Đồng Lõa
Người đến không ai khách, chính là con thứ hai của phòng lớn, em họ của cô, Lưu Kim Vĩ.
Nguyên chủ và Lưu Kim Vĩ xưa nay ít có lui tới, nhưng Lưu Ly biết Lưu Kim Vĩ thật sự có bản lĩnh, nếu không cũng sẽ không thi đậu tú tài.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Lưu Kim Vĩ mặc dù người ôn hòa, nhưng mà nguyên chủ lại rất sợ người em họ này.
Tầm mắt Lưu Ly giao nhau với Lưu Kim Vĩ thì thấy cặp mắt kia như rắn độc, nhưng thế mà trên mặt hắn ta lại là một vẻ thái độ ôn hòa.
Lưu Ly biết, người em họ này không đơn giản.
Nhưng mà không biết chuyện đến trình độ này, hắn ta còn muốn giải thích thế nào.
Lưu Ly nghĩ, rồi bất động thanh sắc dời tầm mắt đi.
Mà Lưu Kim Vĩ nhìn sâu vào Lưu Ly, rồi hạ con ngươi xuống, trong mắt lóe lên vẻ âm độc.
Hôm nay dù có thế nào, tội của mẹ hắn cũng không thể nhận được, nếu không chỉ sợ đường khoa cử của mình phải chấm dứt.
Nghĩ đến đây, Lưu Kim Vĩ mới ngước mắt nhìn Hạng Lưu Dương, gương mặt trấn định nói: “Đại nhân, mẹ của tiểu sinh không phải là đồng lõa, mà là người bị hại.
“
Bởi vì Lưu Kim Vĩ có công danh tú tài, cho nên trước công đường cũng không quỳ xuống, đứng như thế, cũng có mấy phần cảm giác cây ngay không sợ chết đứng.
Phạm Phương Huệ nghe vậy mặc dù không hiểu lời con mình nói có ý gì, nhưng mà sẻ hoảng loạn trên mặt cũng mất đi rất nhiều.
Đối với con trai này của bà, bà rất có lòng tin, giống như chỉ cần có hắn ở đó, thì sẽ không chuyện gì không làm được.
Hạng Lưu Dương vừa nghe những lời này của Lưu Kim Vĩ, con mắt sâu hơn, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu lộ: “Ngươi nói mẹ ngươi là người bị hại? Có chứng cứ không?”
“Khởi bẩm đại nhân, chị cả của tiểu sinh vốn nên là thiếp thất của Trương lão gia, nhưng bây giờ lại không biết bị Trương lão gia bán đến nơi nào.
” Lưu Kim Vĩ mở miệng, vẻ mặt bi phẫn.
Nhìn Lưu Kim Vĩ như vậy, Lưu Ly không khỏi nhíu mày.
Tình cảm giữa Lưu Kim Vĩ và Lưu Tử Đào không có gì, cho nên chắc chắn không thể nào vịt Lưu Tử Đào mà có vẻ mặt kia được, chỉ có thể nói, Lưu Kim Vĩ này cũng là một kẻ diễn xuất thành tinh.
Nhưng Lưu Kim Vĩ nhắc đến việc này là muốn làm gì?
Không nói đến Lưu Tử Đào có bị bán hay không, cho dù là bị bán, thì hắn nói thế nào từ đồng lõa thành người bị hại?
Lưu Ly nhìn Lưu Kim Vĩ thì Lưu Kim Vĩ cũng nhìn lại Lưu Ly.
Chỉ là trong mắt Lưu Kim Vĩ lại mang theo chút áy náy: “Nhị tỷ, ta biết chuyện này một khi nói ra, tỷ có thể sẽ không tin, những nể mặt chúng ta vẫn là người một nhà, hy vọng nhị tỷ có thể bỏ qua sai sót của mẹ ta.
“
Lưu Ly không nói gì, nhưng mà sau khi nghe xong lời nói của Lưu Kim Vĩ, trong lòng Lưu Ly lại nhớ đến một chuyện.
Mặc dù cô chạy ra từ nhà tổ Lưu Gia ra, nhưng mà hộ tịch của cô vẫn ở Lưu Gia.
Nói cách khác, nếu như chứng cứ phạm tội của Phạm Phương Huệ vô cùng xác thực, bản thân mình có thể cũng phải bị liên lụy.
Cô thì không sao, nhưng mà hai đứa nhỏ thì sao?
Nếu như sau này Bình Bình cũng đi con đường khoa cử, chỉ cần có người biết người nhà Bình Bình đã phạm tội buôn người, trên cơ bản là không thể làm quan được.
Mặc dù theo cô thấy, có thể làm quan hay không cũng không sao cả, dù sao tất cả các con đường đều dẫn đến thành Rome, chỉ cần có kỹ năng sinh tồn đỉnh cao thì đều có thể sống rất tuyệt vời.
Nhưng, này cũng không có nghĩ là cô muốn từ đầu đã đánh mất một con đường của đứa nhỏ.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly không khỏi nhìn về phía Cố Tại Ngôn.
Lưu Ly cũng không nói gì, nhưng mà Cố Tại Ngôn lại xuyên qua ánh mắt của Lưu Ly, dường như hiểu được những thứ đó, vì vậy trả lại cho Lưu Ly một ánh mắt trấn an.
Lưu Ly: “! ” Cô cái gì cũng chưa nói mà? Ánh mắt kia của hắn là cái gì?
Lưu Ly mặc dù không xác định Cố Tại Ngôn có thật sự hiểu rõ ý mình không, nhưng không thể phủ nhận là, lúc này trái tim vừa mới phập phồng của cô đột nhiên bình tĩnh lại.
Mà lúc này, Lưu Kim Vĩ vẫn tiếp tục bẩm với Hạng Lưu Dương: “Bẩm đại nhân, bởi vì đại tỷ, mẹ ta ngày đó cũng là đúng lúc đến thăm đại tỷ, buột miệng đã nói mấy chuyện mới xảy ra trong thôn, lại chưa từng nghĩ Trương lão gia bởi vì một lời nói của đại tỷ mà đi lừa bán cháu ngoại trai của tiểu sinh, sau đó không chỉ bán đại tỷ của ta đi, còn vu hãm là mẹ ta giúp đỡ, mẹ ta mặc dù bởi vì hiểu lầm nhị tỷ mà có va chạm với nhị trỷ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện có hại cho người thân, kính xin đại nhân minh xét.
“
Kỳ thật Lưu Kim Vĩ nói những lời này cũng là có căn cứ.
Phạm Thị sau khi nghe nói chuyện La Thành, chuyện đầu tiên chính là đến huyện Lâm An tìm Lưu Kim Vĩ đang học trong học viện.
Chuyện đầu tiên Lưu Kim Vĩ làm thật sự không phải đưa Phạm Thị đến La Thành mà về trấn Biên Lư muốn tìm Lưu Tử Đào trước, phát hiện Lưu Tử Đào đã bị bán mất rồi.
Chuyện này, Cố Tại Ngôn biết, cho nên Hạng Lưu Dương cũng biết rõ.
Mà Lưu Kim Vĩ như vậy, quần chúng vây xem bắt đầu chỉnh lại suy nghĩ.
Ý này, chẳng lẽ lại là đại tỷ của thư sinh này theo Trương lão gia, sau đó bị Trương lão gia lợi dụng đi lừa bán cháu ngoại nhà mình, sau khi xong chuyện lại bị qua cầu rút ván bán đi, cuối cùng còn bị vu hãm?
Nếu thật là vậy, vậy phòng lớn Lưu Gia thật sự là người bị hại rồi.
Trương Tiến Danh nghe vậy lại nói: “Lưu Tử Đào cũnng không phải là thiếp của ta, chẳng qua chỉ là người phụ nữ ta tùy tiện chơi đùa mà thôi, mà ta lừa bán đứa bé này ngay từ đầu cũng là vì Lưu Tử Đào, nếu không sao ta có thể biết có một đứa bé như vậy?”
Trương Tiến Danh rất rõ, mình gặp phải tường cứng, cho nên không thể nào thoát thân, cũng không thể không nói thật, nếu không chỉ sẽ rơi vào kết cục sống không bằng chết.
Nhưng mà, cho dù là chết, ông ta cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.
Huống hồ, nếu không có Lưu Tử Đào kia, sao hôm nay ông ta có thể bị bại lộ? Sao phải trải qua một đêm tra tấn kinh khủng kia?
Nếu như bản thân không đánh chủ ý lên đứa bé kia, bản thân mình vẫn đang yên lành làm một Trương lão gia ở trấn Biên Lư.
Đối với lời nói của Trương Tiến Danh, Lưu Kim Vĩ cũng không sốt ruột, chỉ có chút bi phẫn nói: “Đại tỷ của ta bởi vì ông bị hưu, cũng bởi vì ông mà bị bán, bây giờ ông còn muốn vu oan cho tỷ ấy, quả nhiên là táng tận lương tâm.
“
“Ông nếu như nói đại tỷ ta làm những chuyện đó, vậy xin ông lấy chứng cứ nói chuyện, không nên vu khống cắn người lung tung.
“
Lưu Kim Vĩ bây giờ 18, lại là một người đọc sách, vẻ ngoài đoan chính trắng trẻo, bây giờ làm vẻ thở phì phò, thật khiến người nhìn có thêm mấy phần đồng tình.
Giống như lời hắn ta là thật, xem ra tài trí quả nhiên quá mức đến cực điểm rồi.
Trương Tiến Danh vừa nghe chứng cứ không khỏi khẽ giật mình.
Ông ta không có chứng cứ, chỉ nói miệng không bằng chứng.
Đơn giản là Lưu Gia lúc trước trong mắt ông ta, còn chưa đủ để ông ta phải chú ý quá nhiều, mỗi lần trao đổi với người phòng lớn Lưu Gia, cũng chỉ là mấy câu là xong mà thôi.
Đương nhiên, đối với Cố Tại Ngôn mà nói tìm được chứng cứ cũng không phải là việc gì khó.
Hạng Lưu Dương nghe Lưu Kim Vĩ giải thích, ánh mắt như có như không nhìn Cố Tại Ngôn, thấy Cố Tại Ngôn không có ý muốn nói, thì biết trong lòng Cố Tại Ngôn có thể đã có tính toán khác.
Bởi vậy, Hạng Lưu Dương chỉ yên lặng xem Lưu Kim Vĩ giải thích, cũng không ngắt lời.
Chỉ là nói đến mức này, cũng không cần phải nói tiếp thêm nữa, gần như là có thể trực tiếp phán quyết rồi, nhưng không biết Cố Tại Ngôn có ý gì.
Chính lúc này, Hạng Lưu Dương nhìn thấy Cố Tại Ngôn gật đầu nhẹ gần như không thể nhận ra được.
Thấy vậy, Hạng Lưu Dương có vẻ kinh ngạc.
.