Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi

Chương 124: Thế Thân Của Mục Tân Thành


Bạn đang đọc Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi – Chương 124: Thế Thân Của Mục Tân Thành


“A!”
Cảnh tượng đột ngột này khiến những bách tính đứng xem bên ngoài công đường sợ hãi liên tục hét lên, mấy kẻ nhát gan thậm chí còn nhắm mắt không dám nhìn, vì sợ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.
So với sự hoảng sợ của bá tánh, vẻ mặt của Hạng Lưu Dương rất bình tĩnh.
Nhìn thấy con dao sắp đâm trúng Hạng Lưu Dương, Mục Tân Thành rất phấn khích, nghĩ rằng chỉ cần giết được Hạng Lưu Dương thì hôm nay mình sẽ chẳng xảy ra chuyện gì hết.
Nhưng đột nhiên, trái tim của Mục Tân Thành chợt nảy lên khi bắt gặp ánh mắt trầm lặng của Hạng Lưu Dương.
Mục Tân Thành thậm chí còn không có thời gian để có bất kỳ phản ứng nào khác, thậm chí còn không có thời gian để nghĩ về nó, Hạng Lưu Dương, người vốn đang bình tĩnh ngồi sau án, đã cử động.
Chỉ thấy Hạng Lưu Dương mới đây còn giống như một thư sinh hiền lành, lại nhẹ nhàng né đòn tấn công của Mục Tân Thành đồng thời, đá bay Mục Tân Thành bằng một cú đá.
Động tác nhanh nhẹn và mạnh mẽ, chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.

Mục Tân Thành bị đá bay như đống bùi nhùi: “…”.

Ông ta quên mất rằng Hạng Lưu Dương cũng biết võ công, lại còn là võ tướng nhị phẩm.
Còn ông ta vẫn đang bị thương một tay…
Mục Tân Thành mới có ý nghĩ hối hận, có thị vệ đã tiến lên áp chế ông ta.
Không biết có phải cố ý hay không, tay của hai tên thị vệ xoay cánh tay đã bị đứt lìa của Mục Tân Thành, đau đến nỗi Mục Tân Thành hét lên thảm thiết.
Ngoài mẹ con Lưu Ly, những người khác đang quỳ trong công đường đều có lộ ra kinh hoàng trong ánh mắt khi nghe thấy tiếng hét của Mục Tân Thành.
Đặc biệt là Trương Tiến Danh, người đã khai ra tất cả mọi thứ, khuôn mặt của ông ta lúc này tái nhợt, như thể đang nghĩ về một ký ức khủng khiếp nào đó.
“Hầu Gia vốn đã phải gánh rất nhiều tội danh, bây giờ có vẻ như phải thêm một tội nữa.” Hạng Lưu Dương lại ngồi vào chỗ của mình, với vẻ mặt bó tay.

Giờ phút này, Hạng Lưu Dương trông chẳng khác gì một quan văn, còn đâu nhanh nhẹn, mạnh mẽ vốn thuộc về quan võ vừa rồi?
Tuy nhiên, Hạng Lưu Dương như thế mới có bản lĩnh khiến người ta sợ hãi.
Cũng chính Hạng Lưu Dương như thế mới khiến Mục Tân Thành đánh giá thấp, muốn giết hắn ta.
Mục Tân Thành nhìn chằm chằm Hạng Lưu Dương với đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạng Lưu Dương, ngươi dám…”
“Bổn quan có gì không dám?” Hạng Lưu Dương cười tủm tỉm, sau đó vẫy vẫy tay, có người truyền lên một cuộn trục.
“À phải Hầu gia, quên nói với ngài rằng tôi vẫn còn những chuyện liên quan đến lệnh công tử những năm qua.

Hẳn là mấy quán trà, quán ăn thích lắm.” Nói xong, Hạng Lưu Dương thích thú lật giở từng trang.

Trông như con cáo âm hiểm.
Người ta nói con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa.
Một người như Mục Tân Thành sinh con trai đương nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì, làm việc phạm pháp cũng chẳng ít.
Mục Tân Thành vẫn có chút hiểu biết về con trai mình, đương nhiên ông ta sẽ hiểu những lời của Hạng Lưu Dương.
Tuy nhiên, ông ta không biểu hiện thái độ ngày lập tức.
Vì so với con trai, ông ta càng quan tâm bản thân hơn.
Cho dù mất đi con trai, có khả năng tuyệt hậu, nhưng nếu chỉ có một người có thể sống, ông ta sẽ không chút do dự chọn bản thân.
Chỉ là dù sao con trai mình yêu thương suốt mười tám năm nay, ông ta không nỡ.
“Ồ, đúng rồi, Hầu gia không cần phải để tâm đến lời nói của tôi.

Mấy người ở trà lâu tửu quán chưa chắc sẽ thích những chuyện của lệnh thiếu gia, nhưng họ chắc chắn sẽ thích những chuyện về Hầu gia ngài.

Tới lúc đó sợ là hoàng thượng sẽ thất vọng với Hầu gia? Chậc chậc chậc.”
Mục Tân Thành: “… ngươi dám!”.

Rõ ràng là thiếu tự tin, bởi vì Mục Tân Thành biết rằng Hạng Lưu Dương sẽ dám.
Hai năm trước, một ngự sử nổi tiếng là ngay thẳng trong triều, được hoàng đế tỷ phu rất coi trọng, nhưng bởi vì lén lút làm mấy chuyện mờ ám bị truyền đến quán trà quán ăn, được người kể chuyện kể thành một câu chuyện, cuối cùng lớn chuyện, hoàng đế tỷ phu của ông ta đành hạ lệnh chém đầu.
Mà chuyện này, chính là những gì Hạng Lưu Dương đã làm.
“Ta…” Mục Tân Thành chuẩn bị nhận tội.
Không nhận tội thì biết làm gì đây? Đợi cho mọi chuyện lộ ra, sau đó hoàng đế tỷ phu của ông ta ra lệnh chặt đầu ông ta?
Nếu vậy, ông ta xong đời.
Nhưng bây giờ ông ta thú nhận tội lỗi của mình, Hạng Lưu Dương không thể lập tức chém đầu ông ta được, chỉ cần chuyện này không được lan truyền rộng rãi, chỉ cần hoàng đế tỷ phu không trực tiếp ra lệnh kết tội, ông ta vẫn sẽ có một cơ hội thoát thân.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2.

Bình Sinh Hải
3.

Mình Cưới Nhau Đi
4.

Lá Thư Từ Ánh Trăng
=====================================
Tuy nhiên, Mục Tân Thành đang định thú nhận tội lỗi của mình, nhưng đột nhiên một giọng nói chói tai từ bên ngoài truyền đến.
“Chờ đã.”
Vừa nghe thấy giọng nói đó, không chỉ hai mắt của Mục Tân Thành lóe lên vẻ mừng rỡ, mà Mục Nhậm Kỳ đang ở trong trạng thái vô hồn đáy mắt cũng lóe lên một tia sáng.
Nghe tiếng động, đám đông né tránh và nhường đường.
Đúng lúc này, một lão thái giám tóc bạc, cằm nhẵn nhụi bước vào công đường.
Phía sau lão thái giám còn có mấy tên thị vệ cường tráng.
Điều khiến mọi người tái mặt là trong đó có hai người được các thị vệ áp giải trông giống hệt như Mục Tân Thành.
Viên thái giám già bước vào, liếc nhìn Mục Tân Thành, sau đó lại liếc nhìn mặt mẹ con Lưu Ly, rồi hành lễ với Hạng Lưu Dương.

“Nô tài bái kiến Hạng Đại Nhân, Hạng Đại Nhân biệt lai vô dang.”
Tuy là hành lễ nhưng chỉ hành lễ bằng tay, còn lưng của thái giám già vẫn thẳng.
“Không biết tại sao Lưu công công tới đây có chuyện gì?” Ánh mắt Hạng Lưu Dương hơi lạnh, cười nói.
Lưu Công Công là người hầu bên cạnh hoàng hậu, vì vậy tới đây đương nhiên là vì chuyện của Mục Tân Thành.
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy mấy người phía sau Lưu Công Công, Hạng Lưu Dương biết hôm nay không trị được Mục Tân Thành rồi, vì vậy ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn một chút.
Chỉ là kinh thành cách đây chẳng phải gần, ba ngày trước tin tức vụ án sẽ được xét xử mới được tung ra, cho nên Lưu Công Công không thể chạy tới kịp thời như vậy.
Ngoài Hạng Lưu Dương, đương nhiên còn có sắc mặt Cố Tại Ngôn thay đổi.
Cố Tại Ngôn bình tĩnh liếc nhìn sang một phía, một người ăn mặc như thường dân lặng lẽ rời đi.
“Nô tài tình cờ đi ngang qua Lương Châu, nghe tin hôm nay xử án Hầu gia, nên đến xem.” Lưu Công Công vẻ mặt ung dung: “Nô tài nghĩ đến việc tu thân dưỡng tính của Hầu gia mấy năm nay, hẳn không thể phạm tội này mới phải, nên mới đi tìm bằng chứng cứu Hầu gia, may mà nô tài đã tìm được.”
Nói rồi, Lưu Công Công ra hiệu bằng ánh mắt, cho các thị vệ giải người kia lên.
Người đàn ông được giải lên, quỳ trên mặt đất.
“Nô tài tình cờ nhìn thấy người đàn ông này đang lén lút, thậm thà thậm thụt, mới bắt lại, thì phát hiện hắn ta trông giống hệt như Hầu gia, mấy năm nay hắn đã mạo danh Hầu gia làm ra những chuyện thương thiên hại lý này, mong Các đại nhân trừng trị thật nặng kẻ táo tợn này.


Lưu Công Công nói chậm rãi và từ tốn, chỉ mấy câu là giải thích rõ ràng sự việc và giúp Mục Tân Thành minh oan.
Mấy người vây xem có người tin, có người không tin.
Nhưng, với một người trông giống như Mục Tân Thành thế, ai có thể tìm ra bằng chứng để chứng minh rằng những điều đó không phải do Mục Tân Thành làm mà là thế thân của ông ta làm?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.