Đọc truyện Xuyên Không: Bất Tử – Chương 73: Màn đe dọa dễ dàng
Vô Minh giết tên đó xong thì nhanh chóng thoát khỏi vị trí đó và trở lại cái cây đại thụ cũ.
Xung quanh đã bắt đầu ồn ào lên, ồn ào ở đây là những tiếng thét thấu đậm tim gan của mấy tiểu thư gần đó.
Vô Minh ngồi ở trên cành cây và quan sát tất cả, lúc này A Nhu cũng đồng thời xuất hiện bên cạnh hắn.
Lúc nãy nàng đã cảm thấy một sát khí rất kinh khủng nên đã nhanh chóng trở về hộ vệ công chúa, nhưng có vẻ như sát khí đó không nhắm vào tiểu thư nhà nàng.
A Nhu nhìn hắn nói: “Tại sao ngươi giết hắn?.”
Vô Minh lỡ đãng nói: “Tại sao không? chẳng lẽ cô nương thích hắn hay gì à?.
A Nhu nhìn những hộ vệ kia và những người trong của triều đình cũng bắt đầu kéo tới, nàng không quan tâm nói: “Ta không quan tâm hắn sống chết ra sao, ta chỉ tò mò là lý do gì ngươi giết hắn mà thôi.”
Vô Minh nhún vai nói: “Chỉ là ta hứa với một người là sẽ giết thiếu chủ Tây Độc giáo, ta là một người giữ lời hứa nên ta giết hắn.”
A Nhu khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Chỉ đơn giản như thế?.”
Vô Minh cười khẳng định nói: “Chỉ đơn giản như thế.”
A Nhu cười thú vị nói: “Nếu ta mà báo quan thì dung mạo của ngươi chắc chắn sẽ tràn ngập ở Đại Lương này đấy ngươi biết không?.”
Vô Minh nghiên đầu nhìn nàng cũng cười nói: “Đó là một lời đe dọa ư?.”
A Nhu đối diện với ánh mắt hắn nói: “Có thể xem là như thế.”
Cả hai nhìn nhau chằm chằm và có thể dễ dàng nhận thấy những tia lửa ma sát trong không khí.
Sau một lúc Vô Minh mỉm cười nói: “Được rồi, tôi phải giết ai để cô nương giữ bí mật đây.”
A Nhu ngơ ngác rồi mới phản ứng lại nói: “Ngươi khuất phục dễ dàng quá nhỉ?.”
Vô Minh nhún vai nói: “Biết làm sao được, ta không muốn trở thành một kẻ bị truy nã đâu.”
A Nhu nhìn trầm trầm hắn, rồi quyết định quay người nhảy xuống dưới nói: “Theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người.”
Vô Minh nghe thế theo sau nàng, thật ra đó chỉ là một cái cớ mà thôi.
Đối với hắn hiện tại việc bị truy nã chỉ là vấn đề nhỏ nhoi, hắn đi theo nàng tại vì hắn cảm thấy việc này sẽ ngày một thú vị.
Qua màn nói chuyện hồi nãy, lúc mà chưa giết tên thiếu chủ, hắn đã biết được vài vấn đề khá là hay ho.
Tên thiếu chủ đó là con trai của một kẻ tên là Nhâm Biên Thành và là tông chủ Tây Độc giáo.
Và tên Nhâm Biên Thành đó thì có vẻ là thuộc hạ của phủ tể tướng, một nơi mà hắn rất quen thuộc.
Và thiếu nữ này có vẻ như là thuộc hạ của một công chúa gì đấy.
Cả hai chia làm hai phe đấu đá lẫn nhau.
Triều đình là nơi tràn ngập mưu mẹo và hắn thì rất thích chơi những trò mưu mẹo như thế.
Với lại hắn cũng chưa từng tham gia mấy trò triều chính bao giờ, hắn định thử một lần cho biết.
…
Một lúc sau.
Vô Minh đi theo A Nhu đến một tửu lâu gần cách cái hồ đó cũng không xa lắm.
Vì quãng cách khá gần nên chỉ cần vài phút là tới.
Hắn đi theo A Nhu lên lầu hai, lúc này hắn mới phát hiện tửu lâu này hoàn toàn không có khách nhân.
Khi hắn vừa bước chân cuối cùng lên bật thanh, hắn đã gặp một khung cảnh mà cả đời hắn chưa bao giờ gặp.
Một thiếu nữ tuổi chừng mười chín với mái tóc đen huyền được cố định bởi một ngộc châm lấp lánh, khuôn mặt tuyệt mỹ với ánh mắt tràn ngập sự uy nghiêm và mặc một bộ thanh sam của nam nhân.
Hắn chưa bao giờ gặp một thiếu nữ tuyệt mỹ như thế, hắn không biết phải miêu tả nàng thế nào cả.
Lúc này A Nhu quay lưng lại nhìn hắn sững sờ thế kia thì mỉm cười nói: “Làm sao? Có phải động lòng rồi không?.”
Vô Minh nghe thấy nàng thì mới lấy lại tinh thần, hắn không để ý tới nàng mà bước tới dùng tay khoát nàng qua một bên nói: “Con nít tránh qua một bên, cho người lớn làm chuyện đại sự.” Và bước tiếp.
A Nhu không kịp phản ứng nên đã dễ đang bị hắn ném qua một bên, khi nàng phản ứng lại thì lập tức tức giận rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra dự định chém hắn ra làm muôn mảnh.
Nhưng đã không kịp.
Vô Minh đi tới trước bàn chấp tay nói: “Tại hạ Tri Vô Minh gặp qua công chúa điện hạ.”
Lương Tiếu Di quay đầu nhìn hắn lúc này nàng cũng gặp A Nhu từ phía sau hắn dơ kiếm dự định chém xuống.
A Nhu thấy tiểu thư nhìn nàng thì cũng dừng lại không ra tay, nàng thu kiếm thuần thục quấn vào thắt lưng ra hiệu cho tiểu thư “Chính là hắn.”
Lương Tiếu Di nhìn lại Vô Minh mời nói: “Vô Minh công tử, mời ngồi.”
Vô Minh nói đa tạ rồi ngồi xuống đối diện nàng, hắn im lặng đợi nói nàng tiếp.
Lương Tiếu Di quay đầu tiếp tục nhìn những người trong nha môn đang bận rộn ở phía hồ nói: “Tại sao công tử giết hắn?.”
Vô Minh khó hiểu nói: “Ta tới Lạc Dương thành này là vì hắn mà, tại hạ phá hỏng kế hoạch của công chúa hay gì đó à?.”
Lương Tiếu Di không bận tâm lắm nói: “Không sao, hắn chết cũng không gây hại gì cả.”
Vô Minh cũng nhìn về hướng cái hồ, hắn bắt gặp được cũng có vài tên khả nghi đang quan sát ở đó.
Đúng lúc này một chuyện kì lạ đã xảy ra, những người trong nha môn đang lần lượt từng người từng người một ngã xuống đất.
Vô Minh và Lương Tiếu Di đồng loạt nhíu mày, Vô Minh tập trung nhìn kỹ hơn thì phát hiện có một bụi khí màu đỏ đang quanh quẩn ở đó.
Không cần phải nói ai cũng biết đó là thứ gì.
Hắn khẽ cười nói: “Xem ra tại hạ đã cứu công chúa được một mạng phải không?.”
Lương Tiếu Di không để ý đến hắn, đứng dậy rời đi và nói: “Nơi này không tiện ở lâu, đi thôi.”
Vô Minh cũng hiểu ý nên đứng dậy theo sau.
Khi ra vừa ra khỏi tửu lâu thì đã có một xe ngựa đợi sẵn, hắn không suy nghĩ mà lên xe ngồi kế xa phu nói: “Lần đầu gặp mặt, tại hạ Vô Minh, cứ gọi là Minh tiểu đệ hay gì cũng được.”
Thiên Vệ cũng đáp lại nói: “Ta tên Thiên Vệ, thân quân của công chúa.” Nói xong, hắn xác nhận công chúa và A Nhu đã lên xe thì trực tiếp điều khiển ngựa hướng về phủ công chúa.
…