Đọc truyện Xuyên Không: Bất Tử – Chương 62: Sở thích
Sáng sớm hôm sau.
Vô Minh thở hổn hển ngồi bịch xuống đất, hắn không nhớ lần cuối mình mệt thế này là khi nào rồi.
Hơn hai ngàn tên chứ có phải ít ỏi gì đâu.
Hắn đứng dậy đi tới tên tướng quân đang giả chết kia, hắn cũng chừa lại vài tên chủ tướng để cho tên nhóc đó xử trí.
Vô Minh trói mười tên đó lại và quay đầu nhìn chỗ tên nhóc kia núp la lớn: “Nhóc Lâm Thiên xuống đây!!.”
Lâm Thiên: “…”
Hắn khó hiểu đi lại chỗ đó kiểm tra thì thấy tên nhóc đó đang cực lực trèo xuống, vì bận dùng lực để đeo bám nên cậu ta không thể lên tiếng.
Vô Minh cười rồi dùng chân đạp thân cây để Lâm Thiên rơi xuống, hắn nhanh tay chụp lấy áo cậu ta ra trước khi cậu ta đáp xuống đất.
Hắn dẫn cậu ta đi qua bãi xác chết của mấy tên lính, rồi đứng trước mặt mười tên mà hắn trói lại.
Vô Minh chỉ tên tướng quân nói: “Nhóc thấy chứ, đây là kẻ đã ra lệnh cho đồ sát làng của nhóc, giết chết cha mẹ và chia cắ…” Không đợi hắn nói hết thì Lâm Thiên đã nhặt một thanh kiếm từ dưới đất và xiên thẳng vào ngực tên tướng quân.
Vô Minh sững sờ một chút rồi vội vàng đi tới tên tướng quân rút thanh kiếm ra nói: “Nhóc làm cái quái gì thế?!!!.”
Lâm Thiên nhìn hắn nói: “Báo thù?.”
Hắn vừa che miệng vết kiếm của tên tướng quân vừa nói: “Không, không, hắn chết quá dễ dàng, ít nhất phải làm cho hắn đau đớn rồi van xin nữa chứ.”
Lâm Thiên khó hiểu nói: “Thế thì phải làm sao?”
Vô Minh thấy tên tướng quân tắt thở, hắn thở dài thất vọng nói: “Giờ hắn chết thật rồi! Nhóc đúng là còn quá nhỏ, quá ngây thơ.”
“Làm tốn công ta giết hết lũ này.”
Hắn tiện tay giết luôn mấy tên con lại rồi nhìn Lâm Thiên nói: “Thế ngươi tính bây giờ làm gì tiếp theo đây? Tìm muội muội của mình?.”
Lâm Thiên gật đầu rồi cuối cùng trầm mặt xuống, hắn không biết phải tìm muội muội mình từ đâu.
Ở ngôi làng hắn cũng đã tìm khắp nơi những cũng không thấy
Vô Minh nhìn hắn trầm mặt hắn cười nói: “Không biết bắt đầu từ đâu?.”
Lâm Thiên gật đầu.
Hắn suy tư một chút rồi nói: “Ngươi không cần phải tìm, nếu ta là ngươi ta sẽ khiến bản thân mạnh lên, rồi mới suy nghĩ tới chuyện tìm muội muội mình.”
Lâm Thiên lẩm bẩm nói: “E rằng tới khi đó đã quá muộn.”
Vô Minh quay người đi ra khỏi đám xác dưới chân nói: “Ngươi không cần phải lo lắng về chuyện đó, nếu ta đoán không sai thì muội muội ngươi đang rất bình yên vô sự.”
Lâm Thiên theo sau hắn rồi nói: “Làm sao ngươi biết điều đó?.”
Hắn cười nói: “Ta đoán.”
“Với lại tiểu tử ngươi nên ngưng nói chuyện kiểu đấy đi, phải gọi là Minh ca.”
Lâm Thiên ấp úng hỏi: “Minh ca ca làm sao ngươi đoán được muội muội của ta không có chuyện gì?.”
Vô Minh nghĩ trong đầu: “Không lẽ nói với ngươi, ngươi là nhân vật chính?.”
Hắn bình tĩnh đi lên quan đạo rồi nói: “Đơn giản thôi, bởi vì ta mạnh.”
Lâm Thiên khó hiểu hỏi: “Mạnh có liên quan gì đến chuyện đoán?.”
Vô Minh: “Ngươi còn nhỏ nên không biết gì cả, chỉ cần ngươi mạnh ngươi có thể suy đoán rất nhiều chuyện.”
“Hủy thiên diệt địa cái chủng loại kia.” Hắn tự thêm câu chốt trong suy nghĩ mình.
Lâm Thiên yên lặng suy tư đi theo hắn.
Vô Minh đi chậm rãi đón ánh nắng sáng sớm, yên tĩnh cho đứa bé này ra quyết định của đời mình.
…
Tại một quan đạo cách ngôi làng của Lâm Thiên khoảng 4 dặm về phía bắc, một chiếc xe ngựa đang di chuyển nhanh về hướng nam.
Đột nhiên xa phu gấp gáp phanh xe ngựa lại, vì do quán tính khiến hai người trong xe ngựa lảo đảo nên một giọng nữ hoạt bát lên tiếng: “Thiên Vệ ngươi làm gì mà ngừng lại gấp gáp như thế, ngươi đang quấy rầy công chúa nghỉ ngơi biết không?.”
Tiếp theo một giọng nữ dễ nghe nhưng lại pha thêm sự bình tĩnh và một chút uy nghi của người cầm quyền lên tiếng: “Thiên Vệ có chuyện gì thế?.”
Xa phu nhìn đứa bé đang ngất xỉu trước xe ngựa vội vàng bẩm báo nói: “Bẩm công chúa, có một đứa bé ngất xỉu phía trước.”
Người trong xe yên tĩnh một chút rồi nói: “Nhu nhi, xuống kiểm tra đứa bé đi.”
“Vâng.” Một giọng nữ đáp lại rồi từ trong xe một cô gái thân hình nhỏ nhắn tuổi chừng mười bảy đi xuống khỏi xe.
Nhu nhi nhanh chóng đến trước mặt đứa bé, lật người lại rồi nói: “Công chúa, là một bé gái, không có vũ khí, phải xử trí sao đây?.”
Người bên trong xe ngựa trầm mặt một chút rồi nói: “Dẫn theo đi, nếu bỏ mặc ở nơi này thì không sớm thì muộn cũng bỏ mạng.”
Nhu nhi khó hiểu hỏi: “Nhưng lỡ như là bẫy hoặc nội gián thì sao?.”
Người trong xe nghe thế giọng trêu tức nói: “Gì thế? Ngươi sợ à?.”
Nhu nhi phình má tức giận nói: “Công chúa cứ trêu chọc ta.” Rồi nhắc đứa bé lên trở về xe ngựa.
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh như không có chuyện gì xảy ra.
…
Vô Minh khiên Lâm Thiên trên vai vừa chạy nhanh vừa hỏi: “Có chuyện gì thế? Ngươi không được khỏe à?.”
Lâm Thiên cố gắng cằm cự cơn buồn nôn nói: “Vô Minh ca, ngươi không thể cõng ta như đêm qua sao? Tại sao phải dùng cách này.”
Vô Minh dừng lại cho hắn nghỉ một chút nói: “Tiểu tử ngươi chả biết gì cả, đây gọi là luyện tập hiểu không.”
Lâm Thiên khụy gối nôn khan vài cái nói: “Ta còn nhỏ, nhưng không có ngốc, lừa ai thế.”
Vô Minh: “Ha ha.”
Lâm Thiên bình thường trở lại ngồi xuống đất thở dài một cái hỏi: “Tại sao Vô Minh ca lại giúp ta báo thù? Tại sao lại giúp một đứa trẻ không quen biết một chuyện phiền phức như thế?.”
Vô Minh nghe hắn hỏi cười ngồi bên cạnh hắn nói: “Tại sao à? Vì ta thích thế?!.”
Lâm Thiên khó hiểu: “Vì sở thích?.”
Vô Minh khoát khoát tay nói: “Tiểu tử ngươi đừng hiểu lầm, ta không có sở thích giúp đỡ người khác.”
“Có hai lý do ta giúp tiểu tử ngươi, đầu tiên ta thích nhìn biểu cảm của kẻ xấu khi chúng van xin cầu khẩn sự tha thứ, thứ mà nhóc không cho ta trải nghiệm mà lại giết tên tướng quân đó nhanh như vậy.”
“Thứ hai, ta thích ánh mắt của nhóc khi còn ở ngôi làng, một cặp mắt tuyệt đẹp.”
Lâm Thiên vẫn khó hiểu nói: “Vô Minh ca thích nghe lời cầu xin từ người xấu?.”
Vô Minh cười nhìn hắn: “Tiểu tử ngươi còn nhỏ nên không biết, ta thích không phải là lời cầu xin của bọn chúng.”
“Thứ ta thích là sự giãy dụa và tìm kiếm mọi hi vọng để có thể sống sót của bọn chúng, cầu xin, mua chuộc, đe dọa và thậm chí là quỳ xuống van xin ta tha cho chúng.”
Lâm Thiên nghe hắn nói và nhìn nụ cười quỷ dị kia, hắn theo bản năng lẩm bẩm: “Bệnh hoạn!.”
Vô Minh không nghe rõ lời hắn nói vì đang trong suy nghĩ của mình, hắn nhìn Lâm Thiên hỏi: “Nhóc vừa nói gì thế?.”
Lâm Thiên vội vàng lắc đầu như đánh trống nói: “Không có gì, không có gì cả.”
Vô Minh không quan tâm lắm đứng dậy khiên hắn lên vai nói: “Được rồi, hết giờ nghỉ, tiếp tục lên đường.”
Lâm Thiên: “…”