Đọc truyện Xuyên Không: Bất Tử – Chương 4: Tự kỉ
Sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình Chân Long và Phượng Hoàng liếc sinh vật yếu đuối đang cười như điên ở phía dưới một mắt, rồi cả chia hai hướng riêng biệt bay đi, chuyện gì phải quan tâm một con kiến đúng chứ? Bọn chúng có chuyện phải làm.
Vô Minh nhìn hai sinh vật trong truyền thuyết kia biến mất trong tầm mắt, hắn đang cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Vô Minh nhìn xung quanh mình, băng tuyết lấy mắt thường có thể thấy bắt đầu tan đi thành nước, mặc dù ánh sáng từ mặt trời không nóng bức cho lắm.
Vô Minh cất bước đi những bước đi đầu tiên ở thế giới này, 2 ngàn năm bị thiêu chết đi sống lại, lúc đầu hắn tưởng chẳng mấy chốc mình sẽ phát điên và đánh mất tâm chí mình, nhưng không, giống như có thứ gì đó đang sửa lại hắn mỗi khi hắn chết, cả cơ thể lẫn tâm chí.
Hắn biết thứ gì biến mình thành một kẻ không thể chết như hiện tại, thứ chất lỏng màu đen trong không gian trắng xóa đó.
Vô Minh bước đi tới gần một con sông nhỏ, con sông rộng chỉ bằng hai bước chân với dòng nước chảy xuôi kéo dài tới cuối tầm mắt.
Hắn cũng không ngạc nhiên lắm. Băng tan một cách quá nhanh, đáng ra phải mắt hàng vạn năm quá trình, bây giờ chỉ cần vài ngày.
Hắn hi vọng mình đang ở một nơi cao, nếu không khi băng tan hết hắn rất có thể sẽ ở giữa biển.
Vô Minh tầm mắt rơi vào bên cạnh dòng sông, nơi đó có những màn xanh bám chết đất:” là Rêu?! Thật thú vị, mình biết là thế giới này không tầm thường qua hai con to xác kia, nhưng không ngờ nó phát triển lại nhanh như vậy.” Hắn tự nói.
Hắn nếm thử một chút nước, khỏi phải nói thanh khiết vô cùng.
Bây giờ hắn đã không còn chết, vì thế hắn tự hỏi mình có cần thức ăn và nước không?
Nếu cần thì vấn đề lớn nhất bây giờ là thức ăn, hắn không muốn chết vì đói, chắc chắn cảm giác đó chả tốt tí nào.
“Ồ còn quần áo nữa, trần chuồng đi vòng vòng cảm giác hơi không khỏe, mặc dù chẳng có ai ở đây.” Hắn lẩm bẩm tự nói “Nhưng chẳng có gì để làm quần áo cả và cả thức ăn nữa mình không muốn chết đói đâu.”
Vô Minh lảm nhảm: “Đột nhiên nhận thấy mình không có gì để làm hết a. Tự hỏi không biết bao lâu nhân tộc mới xuất hiện a?. Dựa theo những tác phẩm mạng, nơi này chắc chắn là tu tiên thế giới, hai tên to xác kia chứng minh điều đó.”
“Vậy nếu đây là tu tiên giới, thì có lẽ Yêu tộc sẽ xuất hiện trước, rất nhiều tiểu thuyết mạng chứng minh điều đó.”
“Uầy không biết phải đợi tới khi nào đây, nếu thế này hoài mình tự kỉ mất.”
– —————
Vài ngày sau. Điều hắn lo lắng đã đến, hắn cảm thấy đói và với một nơi hoang sơ thế này tìm đâu ra thức ăn, chỉ có thể nhịn.
Băng tuyết đã gần tan hết, dòng sông nhỏ bé lúc đầu bây giờ đã lớn khoản 20m.
Băng tan nhường chỗ cho những thước rêu xanh. Hắn không biết rêu có thể ăn sống được hay không, hắn cố gắng gạt những suy nghĩ mê người đó ra khỏi tâm chí hắn và tâm chí hắn đang cố gắng phớt lờ những lời thúc dục từ bao tử.