Đọc truyện Xuyên Không Bất Đắc Dĩ! – Chương 47: Con đường trở về hiện thực mang tên nhật thực !
Ngày qua ngày, Lâm Tử ban ngày ăn không ngon buổi tối ngủ không yên. Vì cớ làm sao thời gian lại không tha cho nó.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi ấy vậy mà chưa tìm ra phương án nào hữu hiệu, cuối cùng đã nghĩ thông. Lâm Tử nó lên kế hoạch cố gắng hoàn thành những tập cuối của quyển truyện tiên tri này để sau thời gian nó phải lìa bỏ cái thế giới quý giá mà không cảm thấy hối tiếc. Dù bản thân vẫn còn lưu luyến nơi chứa đầy tình bạn, lòng cưu mang của chú Bình cả những hồi ức vui buồn đã trải qua.
Cái kết mà nó mong muốn sẽ là cái kết truyện viên mãn, có hậu.
Buổi sáng bình minh hôm nay sao đẹp hơn mọi ngày, Lâm Tử đặc biệt dậy sớm lang thang rảo bước ra phố tranh thủ chiêm ngắm những cảnh đẹp và ánh bình minh rực rỡ.
Đi cũng mỏi chân, nó tìm góc ghế đá ngoài công viên thả hồn theo mây xanh gió mát.
Chiếc điện thoại nó bỗng rung lên phá tan tâm trí đang mường tượng của nó.
Giọng Hiểu Tinh lanh lảnh bên trong: Hi~ Lâm Tử! Cậu chuẩn bị đi học chưa?
H..Hở? Ừm… chút nữa tớ đi! _ Nó thất thần đáp.
Rời ghế đá, nó chạy bộ về nhà tiện thể tập thể dục luôn.
******
Lên trường, bọn người Du Vỹ Tường vẫn thói quen tụ tập ăn uống tán gẫu. Nó lủi thủi đi vào căn tin, nhìn bộ hệ sầu thảm mà khiến người khác đang ăn cũng mất ngon.
Hiểu Tinh lôi nó vào bàn ngồi hỏi han: Nà…cậu hôm nay sao thế?
Đúng đó, bộ có ai ăn thịt ăn cá gì cô hay sao mà ỉu xìu thế? _ Du Vỹ Tường tiếp lời.
Anh trở nên lắm lời từ lúc nào vậy? _ Nó hỏi.
Oay…Oay! Sắp tới giờ vào tiết rồi còn ngồi đây buôn chuyện à? _ Lực Quân đi trễ đập vào lưng Vỹ Tường.
Thằng bệnh này sao giờ mới vác mặt tới? _ Vỹ Tường cạch mặt cậu ta.
Đừng hỏi nữa, nản chết được! _ Lực Quân ngồi phệt than thở.
Nó nhắc: Tới giờ học rồi kìa!
Lực Quân nhục chí khi nó nhắc chữ học: Haizzz….học học… suốt ngày học!
Lâm Tử xuất ngôn: Này, than cái gì? Không nghe câu Tố Đáo Lão, Học Đáo Lão sao?
Lực Quân dè bỉu nói: Văn vẻ làm gì cho mệt, ý nghĩa chẳng phải bảo người ta học đến già sao?
Thôi được rồi, chả muốn cãi lý với anh nữa tôi vào lớp trước đây! _ Nó bỏ đi một nước.
Tiếng chuông báo giờ lại reng reng!
Nó chẳng còn tâm trạng học hành, ngồi mơ màng ra cửa sổ mặc cho ông thầy giảng viên hao tổn nước bọt cung cấp kiến thức.
Tan học, nó bỏ về lúc nào chả hay.
Về đến nhà, nó tất tả phụ giúp chú Bình pha chế thức uống. Nghĩ kỹ, thời gian tồn tại còn chẳng bao nhiêu tranh thủ phụ giúp chú Bình đã tốt bụng cho nó ăn nhờ ở đậu bấy lâu.
Chiều xế bóng, gã Cổ Huyết lon ton chạy vào quán tìm nó bàn đại sự.
Cổ Huyết vừa vào đã réo tên nó ỏm tỏi: Lâm Tử cô đâu rồi? Có đây không?
Nó dưới bếp mò lên trả lời: Wey, làm gì kêu réo om sòm thế?
Hắn khẩn trương nói: Tôi nghĩ tôi đã tìm ra đáp án rồi! Định tới đây thật nhanh cùng cô bàn bạc.
Nó cùng hắn ngồi vào bàn hỏi: Sao? Anh nghĩ ra được gì rồi?
Hắn thuật lại: Lúc tôi bị xuyên không rớt từ trên trời xuống, lúc đó tôi nhớ là đang xảy ra hiện tượng Nhật Thực.
Lâm Tử đang nói bỏ lửng câu sau: Ồ.. tôi cũng nhớ rồi, hôm đó tôi cũng rơi trên trời xuống. Trong lúc rơi từ độ cao tôi thấy nửa phần mặt trời bị ăn mất. Lẽ nào….?
Đúng vậy, có lẽ chúng ta xuyên cùng thời điểm cùng lúc đó. Vậy, nếu muốn xuyên không lần nữa phải chờ đến hiện tượng Nhật thực lần hai. _ Hắn phân tích.
Nó nản lòng: Nhưng bao giờ mới xảy ra hiện tượng này nữa chứ?
Cổ Huyết bâng khuâng nói: Chuyện này… phải trông chờ vào may mắn!
Nói như anh cũng như không, số tôi toàn xúi quẩy có thấy may mắn nào mới lạ! Haizzz…! _ Nó thở dài chán nản.
Lâm Tử nói tiếp: Nhưng, trước khi chuyện này xảy ra tôi cần giải quyết nốt phần truyện còn lại. Ít nhất cũng phải kết thúc một cách Lưỡng toàn kỳ mỹ!.
Được! Cô cứ lo việc của cô, chuyện còn lại giao cho tôi! Hắn ấn định.
******
Màn đêm buông xuống, nó và chú Bình cùng nhau ngồi xem tivi.
Tin tức về thời tiết cho hay, hai ngày tới sẽ xảy ra hiện tượng Nhật Thực Toàn Phần, hiện tượng sẽ xảy ra lúc 12 giờ trưa.
Cái..gì? Hai…ngày… ư? _ Nó cà lăm nhìn chết trân màn hình.
Phía gã Cổ Huyết cũng đồng tâm trạng, tuy hai ngày ngắn nhưng hắn ta cảm thấy tâm trí không hề vui.
Không phải vì nhớ nhà trông ngóng về quê nhà, mà là nỗi buồn khó lột tả.
Hắn tự trách số phận: Tại sao trêu ngươi tôi chứ? Tại sao thời gian càng lúc càng ngắn? Đưa mình đến thế giới này làm gì rồi lại bắt mình phải rời xa?
Nó cũng chẳng khá hơn, khi không ban cho nó quyển truyện, tặng nó khoảng thời gian tươi đẹp mà nó hằng ao ước mơ tưởng để rồi buộc nó phải xuyên không trở về cái nơi tăm tối tình bạn không tồn tại, bản thân luôn bị áp đặt kìm hãm trong cô độc kia.
Nó leo lên giường trằn trọc suốt đêm với cuốn truyện suy nghĩ phần kết cho cốt truyện.
Vừa tìm tư duy vừa cấm cúi đặt từng nét chữ theo cảm nhận lúc này thì con chữ nặng hơn tảng đá.