Xuyên Không Bất Đắc Dĩ!

Chương 37: Đại náo quán Bar !


Đọc truyện Xuyên Không Bất Đắc Dĩ! – Chương 37: Đại náo quán Bar !

Đêm đã khuya, giờ lên sàn đã đến. Cả hội kéo nhau tụ tập tại quán Bar do ba cô làm chủ.


Đã tới Bar là phải diện thật sành điệu phá cách. Nói chung, đây là lần đầu tiên tác giả được tận mắt đứng ở nơi tràn ngập ánh đèn LED đủ màu, âm nhạc to đến nỗi đánh đùng đùng vào tim nó.


Ngay cả Mạc Hiểu Tinh cũng là lần đầu đi Bar, mỗi người một kiểu phong cách riêng. Cuộc hội ngộ bắt đầu, thiếu mỗi Du Vỹ Tường. Cậu ta chẳng thiết gì tới cuộc vui khi tâm trạng đang bất ổn.

Cậu ủ rũ ở nhà suy nghĩ linh tinh cho tới khi… Lập Tuyên gọi thông báo có mặt cô nàng Hiểu Tinh tại Bar thì lạ thay tâm trạng thay đổi như chong chóng, cậu bừng tỉnh thay một bộ dân chơi chất ngầu.


” Đúng là ông trời đang giúp mình! ” _ Vỹ Tường hứng khởi tự nhủ.


Cậu quyết định làm lành với cô bằng mọi giá, đạp ga lái vi vu trong đêm. Chiếc xe dừng lại ngay tụ điểm, cậu nghiễm nhiên bước vào liền thu hút mọi ánh nhìn bởi những cô nhân viên lẫn các nàng DJ nóng bỏng.

Vỹ Tường lột xác hoàn toàn và trở thành tâm điểm sự chú ý với phong cách một bad boy sang chảnh đeo bông tai bạc tóc dựng vuốt keo kèm mùi nước hoa nam tính xộc vào mũi các cô nàng có mặt tại đây.

Lập tức con gái tiến lại đưa bộ ngực ve vãn cậu, tuy các cô rất đẹp nhưng tôi rất tiếc là những hành vi ấy trở nên vô nghĩa với cậu.


Hình dáng Hiểu Tinh đang đứng quầy pha chế uống coctailk một mình lọt vào mắt cậu.

Vỹ Tường chộp lấy cánh tay cô nàng khiến cô khẽ giật mình quay lại:


” Ơ… sao anh lại tới đây? “


Cậu lại kéo tay cô chạy ra khỏi cái nơi ồn ào đèn đuốc chớp nhoáng tới nơi thanh tĩnh hai người từ từ hòa giải.


” Anh kéo em ra đây làm gì thế? ” _ Hiểu Tinh vung vẩy tay tức giận hỏi.


” Ư.. m… Anh xin lỗi! ” _ Vỹ Tường nhỏ nhẹ nói.


” Xin lỗi chuyện gì? ” _ Hiểu Tinh giận lẫy hỏi.


” Thì… chuyện lúc sáng, thật ra lúc đó.. anh không cố tình nói như vậy đâu! ” _ Vỹ Tường từ tốn giải thích.

” Ý anh là sao? Vậy là anh vô ý à? ” _ Hiểu Tinh lại nói móc.


Cậu ta bối rối gãi đầu nhìn thấy cưng vô cùng nở nụ cười tưởng chừng chỉ có trẻ con mới cười mếu máo: ” Thật mà… anh.. không cố ý, chỉ là… lúc đó quá căng thẳng phần vì sợ em xảy ra chuyện… anh… anh…! “


” Cà lăm đủ rồi…. xem anh kìa… người gì đâu… không biết nói câu nào dễ nghe.. Thật là… “

Hiểu Tinh nhìn thái độ thành khẩn mang chất trẻ con mà muốn giận nữa cũng không giận nỗi nhón chân vò đầu cậu hiền hậu phán.


Du Vỹ Tường vui không kể siết ôm chầm lấy cô nàng lắc lư. Cặp tình nhân đang ôm nhau lãng mạn ngoài mép đường thì chiếc xe ô tô lạ hoắc ở đâu lao tới thắng gấp bật cửa kính ra chửi bới:


” Nè hai người kia! Ôm nhau giữa đường làm gì vậy hả? Bộ muốn chết chùm à? “


Chủ nhân chiếc xe là một anh chàng trông độ chừng 19 hay 20 gì đó thò mặt ra chửi cậu.


Vỹ Tường quay mặt táp lại: ” Đuôi hử không biết chúng tôi đang ở bên lề sao? Không thấy đường thì đi bệnh viện khám mắt đi! “


” Hớ….. thứ… thứ… đẹp trai mà hung dữ… Hứ à…! ” _ Anh chàng nọ giọng điệu ẻo lả lảm nhảm mắng.


” Ôi xời… đụng phải ” Cú có gai ” à? ” _ Cậu sốc phản vệ với chất giọng dẻo nhẹo đó.


” Hừm hừm… chết chưa! “

Hiểu Tinh che miệng cười khúc khích.


” He.. He cười là hết giận òi nhe! ” _ Vỹ Tường véo mũi cô nàng ghẹo.


Vào trong thôi, hai người sau phút giảng hòa cùng nhau vào quán Bar quẩy.


Bar hôm nay toàn là những dân anh chị ăn chơi có tiếng ở cái đất thành thị. Con gái ăn mặc bạo dạn nhảy nhót len lỏi vào tụi con trai khiêu khích. Quay sang lũ đồng bọn của Lập Tuyên, Lực Quân. Đám người này quẩy hăng say bên hai cô bạn gái bỏ quên những người bạn khác.


Nó Lâm Tử chả biết nhảy dance gì cả, cứ khoa chân múa tay theo kiểu điệu nhảy vịt quay làm đám con trai cười sằng sặc, con gái thì chỉ chỏ ôm bụng cười quằn quại.


” Ôi mất mặt quá đê! ” _ Cả bọn Lưu Trinh đứng nhìn lắc đầu.

Nó thực sự lúc này uống quá chén, bởi độ rượu khá mạnh phần vì tửu lượng kém.


Đột nhiên có một số thanh niên hơi rượu nồng nặc nhảy chen vào Lưu Trinh và Lập Tuyên. Lập Tuyên máu men mùi rượu trừng mắt cảnh cáo, nhưng có lẽ mấy tên đó không biết điều cứ cố tình càn quấy. Lưu Trinh và bọn Lâm Tử cảm nhận tình hình không được khả quan nên dừng né sang một bên xem xét.

Tên đó cùng đồng bọn hắn mặt còn hôi sữa mở miệng xằng bậy:


” Thằng kia, dám chống đối đại ca tao à? ” _ Một tên tóc đỏ mặt gầy lớn họng.


” Hừ… bọn ranh con tụi bây miệng còn hôi sữa mà dám mở miệng xưng đại ca mày tao với đàn anh mày hử? ” _ Châu Lập Tuyên nóng máu sỉ nhục bọn chúng.


” Kha… kha…. coi nó dám hỗn với tao kìa tụi bây! Xử đẹp nó cho tao! ” _ Thằng cầm đầu lớn tiếng.


Tức khắc bọn đàn em xông lên tấn công Lập Tuyên, bọn này chỉ giỏi đánh loạn xạ không có tí công phu thực thụ nào cho nên nhanh chóng bị Lập Tuyên hạ nốc ao trong chớp mắt.


Bị cậu đánh cho nằm la liệt chúng nó ấm ức nhưng sức lực không đủ để chống chọi, có thằng nọ thừa lúc cậu ta không chú ý hắn vớ chai rượu nện vào đầu Lập Tuyên, tiếc quá chai rượu ấy đã bị anh ca sĩ Lực Quân tịch thu và thẳng chân đạp cho một phát văng vào gầm bàn rên la đau đớn.

” Dám đánh lén bạn anh hừ… cho chừa! ” _ Lực Quân nhếch mép cười nửa miệng.

Phía Vỹ Tường, Hiểu Tinh mới vào còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra phải tránh né cẩn thận.

Bốp… choảng… thằng đàn em ném ly bay lạc về hướng Mạc Hiểu Tinh.

May mắn thay, Hiểu Tinh không hề hấn gì đã có bà tác giả chân chéo tới chéo lui nhào tới tay chụp được cái ly cách ngoạn mục thần kì chân tuy không vững nhưng thừa sức đá tên đó lộn mấy vòng ngất xỉu.


” Oh My God! Túy Quyền đây ư? Lợi hại lợi hại! “_ Lực Quân chiêm ngưỡng không chớp mắt vỗ tay tán dương.


” Túy Quyền cái đầu cậu! Chó ngáp phải ruồi thì có! ” _ Du Vỹ Tường đánh đầu Lực Quân cười mỉa mai phán.

Quán Bar hỗn loạn các vị khách ráp nhau bỏ chạy, Lưu Trinh bèn gọi cho anh quản lý do Bar mình thuê đến dọn dẹp hiện trường. 

Một anh chàng điển trai cao to vận đồ vest đen mắt đeo cặp kính râm gỡ ra gắn vào áo lộ đôi mắt sắc lẻm với ria mép xuất hiện. Trên cổ anh ta xăm trổ hình con hổ hàm răng nhọn hoắt thể hiện đẳng cấp trong giới xã hội đen.


” Oh..! Chào anh Tần Tuấn, lâu quá không gặp! ” _ Lưu Trinh vui vẻ bắt tay anh chàng khiến ai kia trong lòng khó chịu lộ liễu.


Anh chàng tên Tần Tuấn kia cười thân vỗ vai cô:

” Sao? Hôm rày không thấy em ghé chơi? Bọn anh trông lắm đấy! “


” Xin giới thiệu! Các bạn của em, đây là Hiểu Tinh học cùng lớp còn bạn này ( chỉ Lâm Tử) học chung trường thân thiết với tụi em.

À quên, Du Vỹ Tường con ông chủ tập đoàn Du Thành cũng là bạn chung trường, còn hai người này cũng thế chắc anh cũng từng thấy mặt Cổ Lực Quân ca sĩ trẻ. ” _ Lưu Trinh lần lượt giới thiệu.


” À… Lực Quân cậu này anh thấy trên tivi hoài không ngờ lại được gặp ngoài đời. Vinh hạnh thật! “_ Tần Tuấn quan sát từng người.


” Ý chết, em bỏ sót người nữa. Đây là Lập Tuyên quản lý của Lực Quân đồng thời là….. ” Bạn Trai ” em! ” _ Lưu Trinh khoác tay Lập Tuyên tươi tắn giới thiệu làm cậu ta khoái chí hẳn.


” Thôi được, mọi người cứ tự nhiên nha, anh đi gọi mấy thằng đàn em tới dẹp loạn chỗ này, khi khác gặp nhau. ” _ Anh ta phẩy tay bỏ đi làm nhiệm vụ.


Tạm thời bỏ qua vụ này, bọn nó xúm lại quầy pha chế ngồi nhâm nhi rượu.


Nó tò mò hỏi: ” Người hồi nãy có lẽ là dân có địa vị trong giới giang hồ nhỉ? “


” Ừa phải á! Anh ấy là đại ca lừng lẫy một thời nên tiếng tăm khiến bọn xã hội đen khác rất sợ phải nể mười phần đấy. Là anh họ của mình đó! “

Lưu Trinh nói.


” Oh…… thảo nào… bọn ranh nãy thấy anh ta là rụt rè sợ hãi. Lão đại có khác nhỉ? “_ Nó ngạc nhiên.


” Là anh họ em thật hả? ” _ Lập Tuyên vui mừng hỏi kỹ.


” Ờ chính xác! ” _ Lưu Trinh đáp gọn.


Lâm Tử nhíu nhíu dụi mắt nói:” Oi… khuya dữ lắm rồi! Tụi mình nên về ngủ thôi! “

” Ơ sao…. Lưu Trinh, cậu có chị em sinh đôi hả? ” _ Nó nhìn cô nghiên người hỏi.


” Hở? Chị em sinh đôi đâu ra? ” _ Lưu Trinh ngáo ngác nhìn quanh.


” Không phải… đang đứng cạnh cậu sao? Giống y như đúc ấy! ” _ Lâm Tử nói dứt câu xong gục đầu xuống bàn ngủ say mê.

“Hơ hơ hơ… Ôi… Lâm Tử! Có phải mắt cô hoa rồi không? Trước mặt cô chỉ có một Lưu Trinh à, lấy đâu ra Lưu Trinh thứ hai chứ! ” _ Lực Quân cười ngạo nghễ.


” Thôi rồi, chắc cậu ấy thấm rượu òi! Haizzz! Vỹ Tường, anh cùng em chở Lâm Tử về nhé! “_ Hiểu Tinh ra lệnh.


” Cái gì? Phải chở cô ta á? ” _ Cậu ta vuốt mặt ngán ngẩm.

Lần trước bị nó nôn lên thối khắp người phải hi sinh bỏ luôn cái áo mới mua bởi vậy Vỹ Tường cậu ta tởm tới già.

Nay Hiểu Tinh bắt phải đưa nên cậu tuy ngán nhưng vì cô cậu bất lực tuân thủ.


Hiểu Tinh lườm: ” Ý kiến gì nữa? “


” Ưm… không gì cả! Chở thì chở! ” _ Cậu ta thở dài.

Trên đường đưa nó về hai người có thảo luận với nhau vài vấn đề lẻ tẻ.

Hiểu Tinh đôi điều thắc mắc:

” Mà nè, bộ anh có thành kiến gì với Lâm Tử à? Cứ mỗi lần đi chung trông hai người chẳng hòa thuận gì cả? “

Vỹ Tường nhún vai:

” Có thành kiến gì đâu, chẳng qua không hợp tính, quan điểm trái ngược nên hay bất đồng thôi. “

” Ủa, sao tự nhiên em hỏi chuyện này? Hehehe ghen hả? “_ Cậu ta cười gian.


” Anh điên à! Ghen gì chứ? Thắc mắc nên hỏi cho rõ thôi mà. ” _ Hiểu Tinh trề môi.

Sau khi đưa nó về giao cho chú Bình thì Du thiếu gia đưa Hiểu Tinh vào tận trong nhà mới an tâm rẻ bánh xe về nhà thả mình vào phòng tắm thư giãn. 

******

_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.