Đọc truyện Xuyên Không Bất Đắc Dĩ! – Chương 35: Những thám tử nghiệp dư !
Sáng hôm nay, sương mù phủ kín thành phố dày đặc. Tác giả nó khoanh chân xếp trên ghế miệng nhai nhồm nhoàm miếng sanwich buồn buồn vơ lấy remote khởi động chiếc tivi.
Ôi chao, tin tức sao nóng hổi thế kia. Cô phát thanh viên gương mặt nghiêm trang trên kênh an ninh, nội dung bản tin:
_ Kính chào quý vị và các bạn, theo thông tin bộ cảnh sát hình sự cho hay: Cục tình báo trung ương vừa phát lệnh truy nã toàn quốc với một kẻ tình nghi. Hắn ta là một trong những thành phần tổ chức buôn người, bắt cóc nạn nhân lấy nội tạng hiện đang lẩn trốn. Sau đây là hình ảnh nhận dạng được bộ cung cấp.
_ Họ tên:
Jonny Wang, mang hai quốc tịch Trung quốc và Canada. Có nguồn tin, hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi diện mạo, sẽ là một khó khăn cho việc truy lùng gã này. Mong mọi người cảnh giác, nếu phát hiện điều gì khả nghi trực tiếp thông báo cho chúng tôi nhanh nhất có thể.
Chuyển sang tin tức về thời tiết…..
Nó ngốn hết bánh vào miệng xong tay cầm tách cà phê ực cái ót cạn sạch.
Chú ơi! Con tới trường đây! Good bye chú! _Nó leo lên chiếc hắc mã vẫy tay rồi phi vọt mất xác.
Trùng hợp, tin tức lúc nãy cũng vừa kết thúc tại Du gia. Cậu chủ họ Du bấm nút off ngả lưng ra sau sô pha thanh thản nói: Hừm….! Lòng người dạ thú! Biết bao giờ mới tóm được tên tội phạm nguy hiểm này, phẫu thuật thẩm mỹ ư… xem ra gã này thông minh gớm!
Nhạc viện Tống Hoa Âm bấy giờ rộn ràng những cô sinh viên bao quanh phòng hiệu trưởng đông như kiến.
Lý do rất đơn giản, tất cả do trai đẹp!
Tiếng bóp kèn inh ỏi từ chiếc mô tô chị tác giả làm một đống dân cư dạt ra hai bên nhường đường.
Theo sau xe nó là cô nàng Hiểu Tinh chở Lưu Trinh ngồi yên sau. Bộ ba họp mặt tại quầy căn tin, bọn nó gọi mỗi người một ly coca và khoai tây chiên nhai ngấu nghiến.
Nó mở miệng trước: Nè nè các cậu có xem tin tức về vụ tên tội phạm bắt cóc mổ bụng lấy nội tạng không?
Có, hồi sáng mình nghe xong sởn da gà luôn, cầu mong cho cảnh sát sớm bắt được loại thú tính như hắn. _ Lưu Trinh lẹ làng đáp.
Hiểu Tinh chưa nghe nên tò mò hỏi: Có chuyện này nữa hả? Ghê vậy?
Du Vỹ Tường thấp thoáng đi tới, tay quải cặp táp trên vai chống một tay còn lại xuống bàn ngay vị trí cô nàng Hiểu Tinh.
Cô ngước mặt lên nhìn cậu thẩm vấn:
Anh tới khi nào thế? Ra chỗ khác ngồi đi!
Sao thế? Chỗ này có đặt bom hay sao mà không cho người ta ngồi?
Nó cười gian trêu: Hiểu Tinh…. cho người ta ngồi đê! Không còn chỗ nào chứa con người này nữa đâu. Khà… khà!
Lưu Trinh cũng hùa theo phán: Chuẩn! Nồi nào nên về với nắp vun ấy
Lâm Tử liếc Lưu Trinh hai nàng đập tay hợp tác, nó lại xỏ lần nữa: Khì….. Tớ thấy cái nồi này…. là nồi áp suất thì đúng hơn!
Ghẹo đủ chưa nhị vị cô nương? _ Hiểu Tinh chạy qua nhéo bắp tay nó hỏi tội.
Mặt nó bị nhéo nhăn như trái cà dập rên rỉ: Éo…..! Đau, tớ biết lỗi rồi mà…!
À nhong xê ố! Som tụ thế? _ Chất giọng nam trẻ vang lên.
Wey.. wey… bắt chước hàn quốc à? Lực Quân cậu thật là…! _ Vỹ Tường bắt bẻ.
Thông cảm, thằng này nó chưa chích thuốc! _ Thêm ông bạn Lập Tuyên cất tiếng.
Cả nhóm đương tán dóc sôi nổi thì phía sau ùn ùn người chạy theo ông thầy tâm lý, nhìn chung đa số là nữ.
Ôi trời ơi! Chuyện gì xảy ra thế? _ Nó ngạc nhiên hỏi vu vơ.
Chắc là bị nữ sinh dí nữa rồi, haizz… ông thầy này đào hoa thật. _Lưu Trinh thở dài quả quyết.
Nó thả hồn suy nghĩ bỗng dưng lên tiếng: À nè các cậu! Có ai để ý…. có sự trùng hợp không hề nhẹ ở đây không?
Gì hử? Cả nhóm đồng thanh.
Trời ơi…! Sao.. sao các cậu không chịu động não chi hết vậy? _ Nó hét lên đầy thất vọng.
Vỹ Tường động não đầu tiên hỏi: Ý cô muốn nói đến Hoàng lão sư và tin tức sáng nay?
Hiểu Tinh rối nào hỏi tiếp: Là sao? Hông lẽ hai người nghi ngờ thầy tâm lý có liên quan tới chuyện đó?
Yes! Cậu thông minh rồi đấy! Nó búng tay khen ngợi.
Xem ra chúng ta có cùng suy luận đấy! Tốt, thế thì không vòng vo nữa vào thẳng vấn đề luôn đi!
Vỹ Tường nhếch môi.
Ba con người kia giờ mới hiểu ra ý nghĩa của thằng bạn mình cả bọn xì xầm bàn tán kế hoạch thám tử của mình.
Reng reng… chuông báo giờ vào lớp, ai về lớp nấy.
Lớp Vỹ Tường im lìm trong tiếng giảng bài của cô giảng viên, người thì ngủ gật ngon lành kẻ thả hồn ra cửa sổ. Con gái có đứa ngồi dũa móng tay, có em vẽ linh tinh. Số nữ còn lại ngắm trai đẹp đang ngồi trước mặt.
Riêng Vỹ Tường và đồng bọn suy nghĩ về công cuộc trinh thám.
Lớp Hiểu Tinh đang chuyển qua tiết tâm lý học, Hoàng lão sư tuy miệng giảng bài nhưng mục tiêu ánh mắt lão hướng đến lại là Hiểu Tinh.
Anh ta đề nghị mỗi người viết ra một mảnh giấy với tiêu đề Tình yêu âm nhạc
Trong lúc cô đang chú tâm viết thì Hoàng lão sư đó đi dạo quan sát từng người, đột nhiên dừng lại ở bàn Hiểu Tinh.
Cô nàng không dám nhìn thẳng, lo lắng đến muốn toát mồ hôi hột.
Tuyết Anh ngồi bên cũng lo lắng cho cô bạn, trực giác mách bảo Tuyết Anh không được lơ là đối với anh ta.
Lưu Trinh ngồi kế bên cũng rụng rời tay chân.
Đứng nhìn giây lát anh ta rời đi, lúc này cô mới dám thở mạnh ra.
Tan học, Hiểu Tinh và Lưu Trinh chạy ngay đến cạnh Lâm Tử kể chuyện trong lớp.
Nó vừa đi vừa nói: Chết cậu rồi, lão sư đó để ý cậu rồi! Liệu hồn đi!
Chưa ra khỏi cổng trường ba đứa con gái được đón bởi ba chàng trai. Sáu người ra căn tin tụ tập nghỉ óc kêu nước uống giải khát.
Hiểu Tinh kể chuyện khi nãy cho đám con trai nghe. Du Vỹ Tường, người phản ứng mạnh nhất vẻ mặt nghiêm trọng dặn: Đó, thấy chưa? Anh đã bảo rồi, cẩn thận với lão ta.
Vừa hay, xuất hiện lão ta tại nơi bọn nó tụ hội.
Lão ta cứ nhắm vào đám người có Hiểu Tinh, bất chợt có một cô giáo dạy võ mới gia nhập vào nhạc viện. Cô ấy cũng có mặt tại căn tin đi loanh quanh mua nước trái cây uống, cô chọn góc bàn nép bên hông quan sát xung quanh.
Dáng người cô ấy trông khá quen, Lâm Tử nó ngạc nhiên khi phát hiện người đó là chị của Du Vỹ Tường. Nó lắp bắp chỉ tay về hướng đó bập bẹ: C…. cô… cô… đó…
Chưa kịp thốt ra thành lời đã bị chân Vỹ Tường đá mạnh vào đau điếng.
Xịt…. Ui…! Thằng nào đá trúng chân mới tháo bột của ta thế? _ Nó ngậm đắng nuốt cay nói.
Vỹ Tường như chột dạ bụng nói: Chết…. lỡ đá trúng chân bột….! Ầy… cô ta mà biết được mình chết chắc!
Cậu ta giả nai như không có gì xảy ra, bộ mặt giả ngây của cậu trông gượng gạo vô cùng.
Hiểu Tinh thấy lạ, cô hỏi: Này, anh có sao không? Nhìn sắc mặt hình như không ổn?
Có… có gì đâu, tại… anh đang suy tính một số chuyện thôi! _ Cậu ta nói lắp.
Tớ thấy anh ta….. trông cứ giống như bị táo bón ý! Nó phán câu đặc ruột thơm bơ.
Cả bàn cố nhịn cười vì nó.
Thôi, tối nay các người họp mặt tại nhà tớ đi, rồi bàn tính sau Ok? _Lâm Tử đề nghị.
Ok
Đồng thanh cả nhóm.
******
Đúng 7 giờ tối, tất cả đầy đủ. Duy nhất, thiếu mỗi Du Vỹ Tường.
Ê, tụi mình ai cũng có mặt đông đủ hết rồi sao Du Vỹ Tường tới giờ chưa thấy bóng dáng đâu nhỉ? Nó thay mặt nguyên nhóm thắc mắc.
Kìa…! Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới kìa! _ Tuyết Anh cũng tham gia tay chỉ hướng chiếc ferari đang tiến tới.
Cậu ta không chỉ đến một mình mà có thêm hai vị khách đặc biệt, Du Khiết Tình cùng với một anh chàng điển trai nhìn ngầu bá chấy.
Dung mạo xuất chúng, mày ngài mắt ngọc. Dáng người uy nghiêm nét mặt chính trực, anh tuấn khi vừa xuất hiện đã khiến tác giả phải trăm phần ngưỡng mộ vạn phần kính phục.
Nó cung nghênh mời hai anh chị vào quán.
Vào vấn đề chính, anh ấy chính là đỉnh đỉnh đại danh Phá án thần tốc Sếp Lý Diệc Thần.
Anh bày ra một bản kế hoạch và giảng giải:
Chào mọi người, tôi là Lý Diệc Thần phụ trách điều tra vụ án buôn người. Thật ra lúc Khiết Tình báo cáo nhạc viện có người khả nghi chúng tôi đã điều tra và xạc nhận kẻ tình nghi này có nhiều đặc điểm trùng khớp với tên tội phạm đang bị truy nã.
Sau đây là hình ảnh lúc chưa giải phẫu của hắn! _ Anh Lý bật máy chiếu lên.
Ai cũng ngạc nhiên với bức hình của tên này.
Vậy chúng em cần phải làm gì ạ?
Nó hỏi.
Sếp Lý phân công:
Yên tâm anh đã sắp xếp chia nhiệm vụ từng người rồi.
_ Lập Tuyên, cậu phụ trách đột nhập cổng thông tin dữ liệu.
_ Vỹ Tường, cậu âm thầm đi theo dõi Mạc Hiểu Tinh bảo vệ sự an toàn.
_ Còn cô bé này ( ám chỉ Lâm Tử), em nhận nhiệm vụ này mới là quan trọng nhất. Em cùng Hiểu Tinh tiếp cận hắn, trong khi Hiểu Tinh em là mồi nhử thì Lâm Tử tìm cơ hội gắn thiết bị camera quay lén vào người hắn.
_ Ba người còn lại, dùng bộ đàm luân phiên theo dõi nhất cử nhất động của hắn rồi báo cho mọi người biết.
Vâng, tụi em đã rõ thưa sếp! _ Bọn trẻ đồng thanh.
Còn em thì sao hả đội trưởng? _Khiết Tình thắc mắc.
Em phụ trách bảo vệ những người trong trường, có gì khẩn cấp hãy sơ tán họ, nghe này Tuyệt Đối Không Theo Anh _Sếp Lý nhấn mạnh câu cuối.
Bàn chính sự hoàn tất. Đêm đã khuya, mọi người ra về đánh một giấc tới sáng.