Bạn đang đọc Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Hải Cẩu Nhỏ Được Yêu Chiều – Chương 150
Bọn họ trở lại nơi đóng quân của Anzasil.
Quyết định của Anzasil khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
Nhưng chỉ có mỗi mình hải cẩu nhỏ không sợ trời không sợ đất dám hỏi.
Anzasil đang kẹp kẹp hoa cho Tư Niên cũng sẵn lòng nói chuyện cùng cậu:
“Cái thế giới này nơi nơi đều có thể trở thành chiến trường, suy cho cùng em vẫn nên ở cạnh anh thôi.
Thế nào, có nguyện ý theo anh ăn sương nằm gió không?”
Tư Niên thích đến muốn vẫy đuôi, nhưng vẫn kiêu ngạo:
“Phải suy nghĩ lại chút đã”
Anzasil:
“Nếu em theo anh thì sẽ nhận được ưu đãi đặc biệt đấy”
Nơi đóng quân cũng là một tinh cầu tươi đẹp.
Tư Niên không rõ lúc này là đêm hay ngày, nhưng trên cao bầu trời phân làm hai nửa, nửa phía tây mang sắc cam, nửa phía đông mang màu tím.
Mọi người trong quân đoàn đều bất ngờ trước sự xuất hiện của Tư Niên.
Anzasil cũng không ngại ngùng, vẫn thích ôm Tư Niên lúc rãnh rỗi.
Nhưng thời gian rãnh rỗi thì thật sự không nhiều.
Có rất nhiều người tìm Anzasil, Tư Niên chỉ có thể nhàm chán đi xung quanh xem xét tình hình.
Chỉ là quân đội có nhiều nơi không thể đi, dù Tư Niên cảm thấy Anzasil sẽ không cản cậu, nhưng Tư Niên cũng không muốn xen vào.
Nơi cậu thường đi nhất là bìa rừng phía sau, nơi đây mọi người thường tới huấn luyện, còn Tư Niên thường tìm chỗ vắng người để hái nấm, hái rau.
Khu vực này đến thú rừng nhỏ còn không có, chỉ có cây cỏ, Tư Niên cũng không thể làm gì khác hơn.
Nấm tagiva hôm nay mọc lên rất nhiều, nấm này rất đặc biệt, chỉ mọc lên vào lúc chiều nắng nhạt, qua một đêm dài, khi nắng buổi sáng gần trưa chiếu đến nó sẽ chết đi.
Nhưng bào tử của nó sinh trưởng rất ngoan cường, mỗi khi có điều kiện thích hợp đều mọc lên, nấm thơm nhẹ, vừa ngọt, vừa giòn.
Tư Niên nấu nấm với tôm và mực, Anzasil cũng rất thích.
Tư Niên tham lam hái rất nhiều nấm, dù không nặng như mấy cân táo ngày trước nhưng nó phồng lên nên khó mang vào, nhưng Tư Niên bây giờ đã được yêu chiều lại nên kỉ tính lắm, nấm chưa rửa sẽ không để vào không gian, sẽ làm bẩn đồ của cậu và Anzasil đấy.
Tư Niên định đi vào tìm Anzasil nhờ hắn giúp đỡ, thì bắt gặp một đoàn người vừa tập luyện xong.
Tư Niên lúc này mới biết trời đã trễ đến thế, cậu chỉ muốn nhanh một chút về phòng, Tư Niên ghét người khác cứ đánh giá mái tóc trắng của cậu.
Không phải không đổi được màu tóc, nếu là Tư Niên trước khi trở thành hải cẩu, cậu chắc chắn sẽ vì không thích sự chú ý mà đổi lại thành màu đen, nhưng bây giờ thì không như thế, mái tóc trắng này Anzasil yêu và cậu cũng thích nó.
Mỗi cọng tóc trong dạng người hay mỗi sợi lông trong dạng hải cẩu đều là được Anzasil thương yêu nuôi lớn.
Tư Niên dừng lại một chút nhường đường cho bọn họ.
Tô Yên bên kia thấy Tư Niên lập tức không kiềm được miệng mình, nhưng do sự cảnh cáo lần trước nên không còn hiên ngang nữa.
Đồng đội bên cạnh cậu ta cũng lên tiếng nhắc nhở.
Tư Niên biết với sự yêu chiều của Anzasil, có rất nhiều người không thích cậu, nhưng cũng không ai dám làm gì cậu.
Tô Yên căm hận nhìn Tư Niên.
Tư Niên thật không rõ, có những người rất ghét cậu, vừa gặp đã ghét, càng tiếp xúc càng ghét, nhưng cũng không ngừng tìm cách xuất hiện trước mặt cậu.
Lại có những người rất có cảm tình với cậu, dù tiếp xúc ít hay nhiều thì mối quan hệ vẫn luôn rất tối, như với Sila, dù sau này gần như họ không còn chủ đề chung nữa, nhưng sau cùng vẫn thân thiết, như hai người đồng đội mà Lemi từng xếp trong lớp cho cậu, dù khởi đầu không quá tốt đẹp, nhưng sau thời gian hợp tác đội của bọn họ vẫn luôn có không khi hài hòa.
Tư Niên ngẩn ngơ một lúc liền phát hiện ra người ta ghét cậu đa số đều vì Anzasil.
Cảm thấy cậu không xứng với Anzasil sao? Nhưng xứng hay không cũng không phải là thứ bọn họ có thể đánh giá.
Tư Niên vì mấy ý nghĩ vu vơ của mình mà cảm thấy khó chịu, thế mà một góc nguyên nhân của ý nghĩ kia lại không biết điều mà lượn lờ trước mặt cậu không ngừng.
Dù đồng đội đã rất cố gắng ngăn cản nhưng Tô Yên vẫn ngang ngược đi đến:
“Xin chào, bạn nhỏ Tư Niên sao lại ở chỗ này thế? Bị lạc sao? Yếu ớt thế làm ăn gì được, cần tôi đưa về không?”
Tư Niên:
“Cảm ơn cậu lắm, nhưng không cần nha, anh ấy không cho tôi theo người lạ đâu”
Tô Yên:
“Cậu có dị năng mà đúng không? Có muốn đánh với tôi một trận không?”
Tư Niên có dị năng, dị năng của Tư Niên không yếu nhưng dị năng của Tư Niên thiên về phụ trợ, cậu muốn chiến đấu trực diện phải dùng quang dị năng nhưng quang dị năng lại là một dị năng không phải bất đắc dĩ không thể dùng.
Lần trước chiến đấu với “Keiran” giả, Tư Niên cũng nhận ra không phải dị năng của cậu yếu hơn mà là nếu muốn chiến đấu thì phải có thời gian chuẩn bị không gian.
Tư Niên:
“Anh ấy không thích tôi bạo lực”
Tô Yên mở to mắt nhìn Tư Niên, dường như định nói gì đó, nhưng rồi cũng không nói gì, sau cùng mới hạ giọng nói:
“Có thích đến mức nào thì cũng phải sống cuộc sống cho bản thân mình chứ”
Tư Niên:
“Tôi cũng không thích bạo lực lắm”
Tô Yên không nói gì, chỉ xoay người đi.
Tô Yên không tin, hắn không tin một người có thể dễ dàng đánh hắn mấy cái, nhìn như không có thương tích gì nhưng lại đau đến mấy ngày mới khỏi lại là một người không có hứng thú với tìm kiếm sức mạnh, không phải hắn tự tin nhưng dù sao hắn cũng có huấn luyện bài bản nên Tư Niên phải là một người từng học tập và tham gia chiến đấu.
Vậy mà Tư Niên lại vì một người con trai mà có thể nói rằng mình “không thích”.
Tô Yên cảm thấy Tư Niên rất ngu ngốc.
Còn Tư Niên cũng thấy Tô Yên không được thông minh.
Tư Niên vào trong phòng thấy Anzasil vẫn còn đang bận rộn thế nên là cậu đành tự đem nấm vào.
Tối đó Anzasil vẫn trở về phòng rất trễ và Tư Niên cũng vẫn ngồi chờ.
Anzasil tắm rửa và ăn một chén canh nấm nóng, sao đó ôm Tư Niên lại nghiêm túc nói với cậu:
“Anh sẽ phát động chiến tranh với quái vật, anh nghĩ là chúng ta có thể tiêu diệt toàn bộ nó ngay lúc này.
Em có muốn theo anh không? Chiến trường rất nguy hiểm cũng rất cực khổ, em có thể ở lại Milika chờ anh trở về.
Anh nhất định sẽ trở về”
Anzasil không biết nơi nào là an toàn.
Trên chiến trường nguy hiểm hơn nhưng ít nhất Tư Niên vẫn sẽ luôn trong sự bảo hộ của hắn.
Ở lại nơi này đương nhiên sẽ ít gặp rủi ro hơn nhưng nếu có sự cố hắn sẽ không trở về kịp lúc.
Tư Niên không suy nghĩ đã đồng ý:
“Tất nhiên là em cùng anh rồi, nếu không công sức bao năm qua thi vào học viện, tham gia huấn này đều vô nghĩa sao?”
Anzasil:
“Anh là chỉ huy không phải tình huống bức thiết anh sẽ không tiên phong trên chiến trường.
Em theo anh nhất định phải luôn bên cạnh anh dù mọi lúc, ở nơi đó em phải nghe mọi mệnh lệnh của anh tuyệt đối”
Anzasil không quá yêu thế giới này, hắn làm thế bởi vì luôn có một cảm xúc nào đó thúc giục hắn, tựa như có một kỳ vọng của ai đó còn đang dở, chờ hắn thực hiện.
Trên tất cả, thứ Anzasil muốn là Tư Niên bình an.
Tư Niên:
“Anh yên tâm em trên lớp nghe giảng chăm chỉ lắm, em biết nghe lời chỉ huy mà.
Bao giờ thì chúng ta xuất phát thế?”
Anzasil nghe Tư Niên nhắc tới đám kiến thức trên trường lớp liền nhắc nhở:
“Em chỉ cần nhớ kỹ năng, còn tư tưởng chiến đấu quên hết đi.
Em là quan trọng nhất, em phải biết là không có em anh cũng không thể sống bình thường như trước em sẽ không vì thế giới này mà bỏ mặc anh đâu đúng không?”
Tư Niên nằm nghỉ một lúc rồi gật đầu, cậu sẽ không vì bất kỳ thứ gì mà bỏ mặc Anzasil.
Sau buổi tối hôm đó đã 2 tháng, Tư Niên vẫn chưa biết ngày nay khởi quân.
Dường như các thế lực khác của nhân loại không đồng ý với ý kiến của Anzasil, vì nhiều nguyên nhân, có xuất phát từ mục đích cá nhân cũng có xuất phát từ mục đích thế giới.
Nhưng Anzasil không quá quan tâm, lực lượng của hắn hiện nay hắn có thể tự phát động chiến đấu, chỉ là không có người giúp đỡ thì phải đổi một cái giá rất lớn.
Đem toàn bộ quân lực ra chiến trường, dù đánh nhanh thắng nhanh nhưng hậu phương chắc chắn rất tổn hại.
Vì thế Anzasil mới có ý định đem Tư Niên lên chiến trường.
Anzasil để cho nhân loại của thế giới này một cơ hội nhưng bọn họ không biết nắm bắt, Anzasil đành hợp tác với các tộc khác trong vũ trụ.
Người cá và người chim đều đang bị quái vật chèn ép, họ sẵn sàng hợp lý cùng nhau loại để đánh đuổi Xifia.
Vào lúc Anzasil để định xây dựng căn cứ trên lãnh thổ của người chim và người cá, thì hắn nhận được tin tức muốn hợp tác từ một đội quân khác của nhân loại, chỉ là quân đoàn này xuất thân từ một băng cướp, dù xuất thân không thuyết phục mọi người nhưng lực lượng hiện tại cũng rất có tiềm năng.
Các chiến sĩ cấp cao trong quân đoàn của Anzasil đều có những ý kiến riêng về việc này.
Mọi sự đều chỉ chờ quyết định của Anzasil.
Tư Niên biết Anzasil không giống những người nơi này, hắn sẽ không coi trọng xuất thân của người khác.
Nhưng Anzasil rất cẩn thận trọng việc hẹn gặp gỡ, dù hai bên đến với nhau với mong muốn hợp tác nhưng buổi gặp mặt đầu tiên, Tư Niên vẫn cảm thấy đó một chút căng thẳng.
Bọn họ hẹn nhau tại một tinh cầu trung lập.
Cả hai đều đem một số lượng người không ít đến đây.
Quốc vương của tinh cầu sắp xếp cho hai thế lực cùng một vùng nhưng ở hai điểm khác nhau.
Sáng ngày mai là ngày thõa thuận giữa hai bên, Anzasil đã đi bàn đối sách cuối cùng với hai sĩ cấp cao của mình.
Tư Niên không tham gia, vì Tư Niên tin tưởng Anzasil và cũng vì cậu biết không một ai trong quân đội tin phục cậu, cứ cố chấp xen vào người ta chỉ nghĩ cậu làm càn, còn Anzasil thì bị dụ dỗ.
Tư Niên đang được Oyana dùng tàu bay riêng của hắn chở Tư Niên đi thăm thú hành tinh mới mẻ này.
Oyana để tàu ở chế độ tự động bay tầm trung, ở tốc độ thấp, sau đó cùng Tư Niên ngắm cảnh bên ngoài.
Cảnh rất đẹp nhưng không có cái gì mới mẻ độc đáo.
Mục đích của Tư Niên kéo Oyana ra đây lần này là một vấn đề khác.
Lần trước Tư Niên đã nhờ Oyana tìm hiểu chuyện của Mai.
Hiện tại, Mai sống rất tốt, Anzasil đã cho Mai lên làm quản lý một khu vực.
Ngoài Mai ra Tư Niên không còn bận tâm tới ai khác nhưng Oyana vẫn tìm hiểu tường tận mọi chuyện rồi kể cho Tư Niên nghe một lần.
Anzasil không buông tha cho một ai từng bắt nạt Tư Niên.
Thấy Tư Niên không quan tâm, Oyana cảm thấy rất kỳ lạ, một người bình thường sẽ không như thế.
Còn Tư Niên thì thật sự không xem những người từng bắt nạt cậu vào mắt, vì đối với Tư Niên, những việc đang xảy ra ở thế giới này đều như một cuốn phim, một vở kịch, cậu và thế giới này dường như không một chút liên hệ gì với nhau.
Tư Niên đang trò chuyện cùng Oyana thì tàu bay run chuyển, Oyana bước hai bước qua chỗ lái, Tư Niên từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài liền thấy một con tàu khác vừa đâm vào tàu cậu.
Chiếc tàu kia rất lớn và cũng trong rất sang trọng, người trên tàu có lẽ địa vị cũng không nhỏ.
Vừa ra ngoài một chút đã gặp phải phiền phức.
Hai chiếc tàu đều bay không cao, rất nhanh đều có thể tiếp đất.
Oyana nói Tư Niên đừng ra ngoài.
Còn hắn thì bước ra nói chuyện với người bên kia.
Tư Niên ngồi một lúc, thấy bọn họ dường như không tìm được phương pháp giải quyết chung mà còn sắp đánh nhau thì cũng lo lắng bước xuống.
Oyana là người bảo vệ Tư Niên, nhưng Tư Niên không nghĩ có chuyện đều để một mình Oyana gánh vác, dù sao Oyana cũng không phải Anzasil.
Tư Niên đi đến chỗ bọn họ đang cãi nhau, Oyana thấy Tư Niên xuống thì đứng chắn trước mặt cậu.
Nhưng cùng lúc đó có một người nhanh như gió lao đến chỗ Tư Niên.
Tư Niên không kịp phản ứng nên trong phút chốc ảo ảnh cậu thường tạo liền biến mất.
Oyana tụ một cầu bóng tối tấn công, nhưng người kia chỉ phất tay lên một cái cầu bóng tối liền bị gió cắt ra hai nửa.
Người đó lại tiếp cận Tư Niên, lần này có đề phòng nên Tư Niên cảm nhận được, Tư Niên đã tạo một kiếm ánh sáng nhỏ trong tay, bỗng nhiên người đó lúc tiến đến gần thì lại vui vẻ gọi cậu:
“Tư Niên, Tư Niên, cuối cùng cũng tìm thấy cậu”
Oyana lại tấn công, dị năng giả hệ phong nhẹ nhàng né tránh.
Lúc này, Tư Niên mới kịp ra hiệu cho Oyana ngừng lại.
Cùng lúc đó dị năng giả hệ phong đó lại một lần nữa chạy tới.
Lần này, Tư Niên cũng vui vẻ đưa tay ôm lấy vai cậu ta.
Là Keiran.
Cả hai vừa ôm nhau, vừa câu được câu không mà nói chuyện..