Bạn đang đọc Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần – Chương 10: Tiến Cấp
Mấy ngày kế tiếp nhà Châu Thanh chứng kiến một sự kiện lớn trong mười năm qua, đó là Châu Thanh tiến cấp.
Đối với nhà người khác đây là việc rất bình thường, nhưng lọt vào nhà Châu Thanh thì không bình thường chút nào.
Thiên Tử Dật thì không nói, dù sao hắn cũng nhìn quen rồi, nhưng Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây thì không có a.
Hai nhóc còn không biết Châu Thanh có ma pháp nữa chứ nói gì đùng một cái đột nhiên tiến cấp.
Chỉ là hai nhóc còn nhỏ nên cũng không suy nghĩ ra được gì nhiều, chỉ đoán có thể là ma pháp Châu Thanh quá yếu cho nên mới bị coi là không có ma pháp, còn cần tới mười năm mới có thể tiến cấp.
Châu Thanh ở trong phòng tiến cấp hai tiếng thành công thăng lên cấp 2, chờ cậu luyện đan pháp cấp 2 liền thành đan pháp sư cấp 2.
Cậu cũng không vội, dù sao cậu cũng không có đơn thuốc cấp 2.
Tuy rằng chỉ là đơn thuốc sơ cấp nhưng giá cũng không hề rẻ chút nào, lần trước vào thư viện cậu đã xem qua, quyển đan pháp cấp 2 giá 25 vạn tinh tệ, cấp 3 là 70 vạn tinh tệ, cấp càng cao thì giá càng cao.
Châu Thanh bẹp miệng, 25 vạn tinh tệ a, gấp mấy lần quyển đan pháp cấp 1, không biết cậu bán bao nhiêu đan pháp mới đủ.
Tuy chỉ cao hơn cấp 1 một cấp, nhưng đan pháp cấp 2 khó luyện hơn cấp 1 rất nhiều, hơn nữa luyện đan cấp 2 mới được mọi người chính thức xem là đan pháp sư.
Bởi thế giá của quyển đan pháp cấp 2 cao hơn cấp 1 mấy lần.
Ngày hôm sau thời tiết trở lại bình thường, không còn mưa nữa, nhiệt độ cũng lên cao.
Tuy rằng không cao như bảy ngày trước nhưng so với bình thường thì vẫn rất cao.
Châu Thanh quyết định bán đan pháp, cậu không định bán trong thôn.
Người trong thôn đều biết cậu là một tên phế vật không ma pháp, cậu cầm đống đan pháp này đi bán thì biết giải thích thế nào a.
Cậu trước tiên sẽ tìm hiểu những cửa hàng đan pháp nơi phụ cận khác, tuy rằng có chút xa nhưng mà an toàn.
Châu Thanh biết tình cảnh gia đình mình hiện tại là do có người sau lưng hãm hại, hai đứa con thiên tài của cậu bị hủy kinh mạch, nếu bây giờ bị người sau lưng biết được cậu có ma pháp, sợ là sống không yên thân.
Với năng lực hiện tại của mình, Châu Thanh tin tưởng bản thân mình cậu còn chẳng thể bảo vệ nổi chứ nói gì tới ba người còn lại.
Địa điểm tốt nhất để tìm hiểu tin tức chính là quán rượu lớn nhất trong thôn.
Bởi vì lối vào Rừng Bão Tố nằm ở thôn Bão Tố cho nên rất nhiều pháp sư từ các nơi khác đến đây.
Châu Thanh không đi vào buổi sáng, cậu đợi trời chiều mới bắt đầu đi.
Mười ngày qua mưa bão cho nên cũng không có mấy pháp sư nơi khác tới, hôm nay trời tốt nên mọi người đều vào rừng đến chiều tối mới trở ra.
Bởi vì trời tối ở trong Rừng Bão Tố rất nguy hiểm, nhiệt độ sẽ xuống thấp âm mấy độ, hơn nữa trời tối chính là thời điểm hoạt động mạnh nhất của yêu thú.
Châu Thanh đi vào quán rượu, bên trong có không ít bàn đều có người, nhìn quần áo trên người cậu liền biết bọn họ đều là người từ ngoài thôn tới.
Châu Thanh tìm một cái bàn ngồi xuống, một tiểu nhị lập tức đi tới đưa menu cho cậu, còn nhìn cậu bằng ánh mắt kì dị.
Châu Thanh cũng không để ý tới vẻ mặt của cậu ta, cậu gọi một ly nước lạnh và một dĩa điểm tâm.
Năm phút sau tiểu nhị đem đồ ăn lên, cậu thanh toán hết 5 tinh tệ, chỉ một dĩa điểm tâm và một cốc nước lạnh thôi mà mắc như vậy, đúng là quán rượu lớn nhất thôn mà.
Sau mười lăm phút quan sát, Châu Thanh đã xác định vài người có nhân cách tốt cậu liền đi qua hỏi thăm.
“Chào ngài, tôi nghe nói ngài đến từ thành phố K, có thể cho tôi hỏi một chút hay không?” Châu Thanh đi tới trước mặt một thanh niên đang cười nói vui vẻ với một cậu nhóc có mấy phần giống cậu ta.
Thanh niên bất ngờ nhìn Châu Thanh, nhưng sau đó lại mỉm cười hỏi: “Cậu muốn hỏi chuyện gì?”
“Chuyện là tôi muốn biết giá cả đan pháp ở thành phố K như thế nào?” Châu Thanh ngượng ngùng hỏi.
“Cậu là đan pháp sư?” Thanh niên cũng không ngạc nhiên nhìn Châu Thanh.
“Chỉ mới cấp 1 mà thôi.” Châu Thanh gãi đầu nói.
“Vậy à.
Tôi thấy trong thôn cậu cũng có cửa hàng đan pháp mà?” Thanh niên khó hiểu nhìn Châu Thanh.
Châu Thanh định nói gì đó, đột nhiên cậu nhóc bên cạnh thanh niên lên tiếng: “Ba ba, con muốn ăn mực chiên.”
Châu Thanh nhìn qua thấy cậu nhóc đang rướn người gắp lấy miếng mực chiên trong dĩa giữa bàn, bởi vì thân hình nhỏ, ghế lại cho người lớn ngồi cho nên nhóc phải rướn người lên nhưng vẫn không tới.
Người thanh niên gắp cho cậu nhóc một miếng mực chiên, xoa đầu cậu: “Tiểu quỷ ham ăn.”
Cậu nhóc lè lưỡi với thanh niên, sau đó bỏ miếng mực chiên vào miệng, hai má phồng lên rất đáng yêu.
Châu Thanh đột nhiên nhớ tới hai tiểu bảo bối nhà mình, hai gương mặt chán ghét nhìn cậu, Châu Thanh lắc đầu thở dài, không thể vội, một ngày nào đó cậu nhất định sẽ khiến hai tiểu bảo bối gọi cậu là ba ba.
Người thanh niên nhìn Châu Thanh, cũng không để ý câu hỏi vừa rồi của mình, cậu ta nói: “Giá đan pháp ở thành phố K là tốt nhất rồi, ở nơi khác giá một viên đan pháp cấp 1 là 6000 tinh tệ nhưng ở thành phố K là 7000 tinh tệ lận.”
Hai mắt Châu Thanh sáng lên, 7000 tinh tệ một viên đan pháp cấp 1 so với giá trong thôn hơn 2000 tinh tệ.
“Cảm ơn cậu.” Châu Thanh gật đầu cảm tạ.
“Không có việc gì, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Thanh niên cười nói.
Đúng lúc này một người đàn ông xuất hiện phía sau lưng thanh niên ôm cậu ta từ phía sau, nói: “Tiểu Linh Linh, em đang nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?”
Châu Thanh nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, hắn có khuôn mặt hơi anh tuấn, mái tóc ngắn màu cam vuốt ngược ra sau, đôi mắt sắc sảo màu vàng nhìn Châu Thanh, như thấy cậu không có gì thú vị, hắn liền cúi xuống nhìn người trong lòng mình.
Thanh niên đỏ mặt quay sang nhìn hắn mắng: “Đừng rộn, người ta chỉ hỏi chút thôi.”
Người đàn ông cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi của thanh niên, giọng nói đầy cưng chiều: “Hỏi chút thôi thì cần gì phải cười vui như vậy.”
Thanh niên mặt càng đỏ hơn, liếc nhìn Châu Thanh một cái, sau đó tức giận nhéo cái tay đang ôm eo mình của người đàn ông: “Người ta còn đang ở đây đó.”
Người đàn ông không đau, nhưng cũng buông cậu ra, hắn thản nhiên nói: “Có sao đâu, vợ anh thì anh ôm.”
Châu Thanh: …
Tự nhiên bị thồn cơm chó, Châu Thanh câm nín tạm biệt ba người rồi trở về.
Đã có thông tin mình cần, cậu cũng không khùng mà ở lại coi người ta tú ân tú ái.