Bạn đang đọc Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng – Chương 9: Mình Là Hoa Khôi!
Editor: Sunie
Phạm Vệ Ninh và Phạm Vệ Lăng đang đi trên hành lang, bỗng nhiên từ trên lầu rơi xuống một mảnh vải bố màu trắng.
Tiếp theo, một thân ảnh màu trắng nhảy từ trên lầu xuống, mang theo hương hoa anh đào dọc đường.
“Ca, mau xem kìa!”
Trên xà nhà cao rũ xuống hai mảnh vải trắng, tay của bạch y nữ tử nắm lấy hai mảnh vải trắng, xoay tròn trên không trung.
Y phục màu trắng xoay chuyển trên không trung, góc áo màu hồng hoa anh đào phất ở trên không trung, giống như một cơn mưa hoa anh đào rơi xuống.
Phạm Vệ Lăng không thấy rõ mặt của nàng, cho đến khi nàng rơi xuống đất, kéo tấm lụa trắng che mặt xuống, Phạm Vệ Lăng mới thấy rõ khuôn mặt của nàng.
Có thể bắt được nàng rồi, Thẩm Uyển.
Hắn cực kì hứng thú trở về vị trí lúc đầu của mình, nhìn dáng múa uyển chuyển của nàng ở trên vũ đài, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Phương thức lên vũ đài này đã làm chấn động hầu hết tất cả những người có mặt.
Lúc Thẩm Uyển vẫn chưa tháo tấm lụa trắng xuống, đã có rất nhiều hoa được ném lên trên vũ đài, đến lúc nàng kéo mạng che mặt xuống, diện mạo như hoa sen thuần khiết kia làm cho toàn bộ nam nhân dưới vũ đài đều hưng phấn, đã nhìn quen những nữ tử lòe loẹt phía trước, trang phục thanh thuần và đơn giản của Thẩm Uyển ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Hơn nữa trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ là đôi mắt ướt át như nai con, lúc quay đầu lại mỉm cười có thể hơn hẳn bầu trời phồn hoa.
Tiết mục của Thẩm Uyển vẫn chưa bắt đầu, hoa ở dưới chân nàng đã trải khắp cả bàn chân.
“Cô nương này, quả là tuyệt sắc!” Phạm Vệ Ninh si ngốc nhìn lên vũ đài, cổ cũng duỗi dài hơn vài tấc, ném bông hoa cầm trong tay lên trên vũ đài, “Tứ ca, khuôn mặt này, cặp vú này, bờ mông này, đôi chân này, đệ đã luân hãm rồi!”
Phạm Vệ Lăng ném hoa trên tay lên trên không trung, lại bắt lấy, lặp đi lặp lại như thế, vòng xoáy màu đen trong mắt càng cuộn trào mãnh liệt hơn.
“Anh Cơ, tặng cho mọi người một điệu múa cuối cùng của đêm nay.” Nói xong Thẩm Uyển hơi gật đầu, xoay người bắt lấy cây cột nhỏ dài màu đen mà Hồng Trần đã chuẩn bị sẵn cho nàng trên vũ đài.
Kiếp trước từ nhỏ nàng đã tập múa, cả nhà đều đổ xô đi bồi dưỡng theo hướng chuyên ngành múa, nàng cũng thông minh và hiếu học, cũng biết một vài điệu múa.
Đôi tay Thẩm Uyển bắt lấy cây cột, đây là cây cột bình thường, không giống với ống thép múa cột chuyên dụng, chỉ có thể làm một vài động tác đơn giản, nhưng cũng đủ để cho người ở thời đại này nghẹn họng nhìn trân trối.
Đôi tay Thẩm Uyển dùng một chút lực, hai chân kẹp lấy cây cột, buông hai tay ra, nửa người trên nghiêng về phía sau, váy lụa màu trắng dính sát vào ngực nàng, hiện rõ đường cong xinh đẹp.
Đôi tay múa ở trên không trung, mềm mại như không xương, ống tay áo treo trên không trung, lên xuống theo điệu múa của hai cánh tay.
Nàng giống như một con rắn nước vô cùng mềm mại, múa vòng quanh cây cột, lúc xoay tròn kéo theo vạt áo tỏa ra hương vị ngọt ngào mê người.
Cây cột dán vào khe rãnh ở giữa hai vú, cọ xát lên xuống, thướt tha, thường thường liếc mắt đưa tình với mọi người ở dưới đài.
Khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, dưới đài chỉ cần là nam nhân, cái thứ dưới thân sớm đã trở nên cứng rắn, hứng thú nhìn chằm chằm dáng vẻ lả lướt của nàng đến chảy nước dãi.
Phạm Vệ Lăng tự xưng là người có năng lực tự chủ cực cao, cũng không trốn thoát khỏi sự quyến rũ của Thẩm Uyển, côn th*t dưới thân hắn căng đến khó chịu, trong đầu đều là hình ảnh tối hôm qua cùng nàng mây mưa ở trên giường.
Thẩm Uyển múa hết sức, hơi thở hổn hển, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, càng thêm mê người.
Hoa ném lên đài nối liền không dứt, từ đầu đến cuối đều không dừng lại.
Tú bà cười đến mức không khép được miệng, trong lòng sớm đã lặng lẽ đếm bạc.
Mỗi người vào Hồng Lâu đều có một đóa hoa miễn phí, dùng để ném cho cô nương mà mình thích.
Phương pháp rất đơn giản, trực tiếp ném lên trên đài là được, nhưng mỗi người chỉ được lấy một đóa hoa miễn phí, dùng hết rồi thì phải bỏ ra năm lượng bạc để mua hoa tiếp.
Trong mắt tú bà nhìn thấy không phải cả đài hoa, mà là bạc trắng bóng.
Thẩm Uyển không có bất kì sự hồi hộp nào, nàng đã đạt được danh hiệu hoa khôi lần này với 536 đóa hoa, bất đồng với người đứng thứ hai là Linh Linh và người đứng thứ ba là Văn Mạn chỉ có 103 đóa và 98 đóa, thậm chí nàng còn nhiều hơn mấy chục đóa hoa so với Hồng Trần năm đó.
Tú bà tuyên bố người đoạt giải hoa khôi giữa sự hưng phấn và thảo luận của những người ở dưới đài, kế tiếp chính là bán đấu giá đêm đầu tiên.
Thẩm Uyển cùng chúng tỷ muội biểu diễn đêm nay đứng ở trên đài, Thẩm Uyển cảm thấy lúc này bản thân giống như một món hàng hóa.
Tỷ muội lần lượt bị đưa đi, người đưa Linh Linh đi chính là một nam tử tai to mặt lớn, xem ra đã ngoài 40 tuổi.
Linh Linh cực kì không tình nguyện, vừa mới xuống đài đã khóc, tú bà hung ác bấm một cái sau lưng nàng, hung tợn trợn mắt nhìn nàng: “Hôm nay nếu ngươi không hầu hạ Vương viên ngoại thoải mái, một xu cũng đừng nghĩ sẽ lấy được!”
Kỹ nữ ở Hồng Lâu cũng giống như nhân viên tiêu thụ, đều có tiền hoa hồng, bán nhiều, bán đắt, thu vào cũng nhiều, chỉ là các nàng bán thân thể của mình.
Tiền khách nhân chi để chơi kỹ nữ tú bà lấy 90%, các cô nương chỉ có thể lấy 10%, danh kỹ có thể lấy 20%, Hồng Trần đứng đầu bảng như vậy có thể lấy 30%.
Thẩm Uyển lặng lẽ lo lắng cho Linh Linh, càng lo lắng cho mình hơn, nếu nàng cũng phải đối mặt với một lão già tai to mặt lớn như thế, có lẽ nàng còn không muốn hơn Linh Linh.
Hơn nữa đêm đầu tiên của nàng đã không còn, nếu đối phương không muốn giúp nàng che giấu, kết quả của nàng sợ rằng cũng không phải không lấy được “Tiền hoa hồng” đơn giản như vậy….