Bạn đang đọc Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng – Chương 37: Có Phải Chàng Muốn Thao Ta Không Hơi H
Editor: Sunie
Nàng quở mắng: “Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, tên lừa đảo này! Người xấu!”
Phạm Vệ Lăng nhìn bộ dáng thần chí không rõ này của nàng bất giác bật cười, dỗ dành nàng như dỗ trẻ con: “Được được được, ta xấu…”
Thẩm Uyển trong lòng sớm đã không trách hắn, chỉ là cơn tức giận ở trong lòng không lên mà cũng không xuống được, cần chỗ trút ra ngay.
Thẩm Uyển muốn giơ tay lên đánh hắn, lại phát hiện cơ thể của mình mềm như bông, không có sức lực, rượu này tác dụng chậm nhưng quả thật rất mạnh, hai người lại uống nhiều như vậy, nàng sớm đã say.
Phạm Vệ Lăng ôm ngang người nàng lên, nhẹ nhàng thả lên giường, thấy môi nàng khô khốc, muốn đi rót ly trà.
Không ngờ lại bị nàng nắm chặt góc áo.
“Không được đi…”
Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, ánh mắt mê ly, rất giống một con thỏ nhỏ đáng thương.
Phạm Vệ Lăng không nhịn được, hôn nàng, vừa mới dính vào môi nàng, nàng lại vòng lấy cổ hắn, chủ động làm nụ hôn sâu thêm, cái lưỡi chui vào chuyển động trong khoang miệng hắn, sau khi quét qua khoang miệng hắn lại câu lấy đầu lưỡi ướt mềm của hắn mà liếm mút.
Cho dù lần đầu tiên của bọn họ là bởi vì xuân dược, dường như nàng cũng chưa từng chủ động, bây giờ điệu bộ của nàng gần như là không dằn lòng được! Phạm Vệ Lăng làm sao chịu đựng được cám dỗ như vậy, “Sức chống cự” của hắn đối với nàng vốn đã thấp, trải qua sự trêu chọc của nàng, côn th*t dưới thân dựng lên thẳng tắp.
Thẩm Uyển thoáng nhìn lều trại nhỏ giữa háng hắn lại cười ngớ ngẩn: “Hì hì hì, chàng xem, tiểu Lăng Lăng rất có tinh thần!”
Phạm Vệ Lăng hơi ngà ngà say, đại để chỉ là hơi say, ý thức rất rõ ràng, bị Thẩm Uyển nói như vậy, mặt lại đỏ lên, nữ nhân này uống rượu vào sao lại càn rỡ như vậy!
Hai tay nàng chủ động nắm lấy cây côn th*t kia giữa háng của hắn, cách y phục vuốt ve lên xuống, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Phạm Vệ Lăng: “Có phải chàng muốn thao ta không?”
Trong mắt nàng có tia sáng lóe lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ thuần khiết như thế, lời nói trong miệng lại phóng đãng đến cực điểm, khiến cho khí huyết khắp người Phạm Vệ Lăng đều cuồn cuộn, không thể nói rõ là tư vị gì, chỉ muốn hung hăng đè nàng ở dưới thân để lăng nhục.
Hắn đè Thẩm Uyển ở trên giường nhỏ, xé rách váy luạ mỏng màu tím nhạt ở trên người nàng, chỉ xé vài cái, một thân thể trong trắng đẹp đẽ liền xuất hiện ở trước mắt hắn, không phải hắn chưa từng thấy thân thể của nàng, chỉ là mỗi một lần nhìn thấy đều vô cùng hưng phấn.
Bây giờ thân thể này bởi vì say rượu lộ ra màu đỏ nhàn nhạt, giống như đang dụ dỗ hắn nếm thử hương vị tuyệt mĩ này.
Phạm Vệ Lăng tháo đai trinh tiết ra, sau này sẽ không cần vật này để hành hạ nàng nữa.
Hắn nhanh chóng cởi toàn bộ y phục trên người ra, cúi người xuống, cẩn thận thưởng thức hoa hạch ở chân tâm của nàng.
Âm mao của nàng rất nhỏ và mềm, sờ lên rất thoải mái, đẩy âm mao thưa thớt màu đen ra, ngón tay ở giữa từ từ dời xuống…!
“Ưm a…” Lúc đi qua âm đế, Thẩm Uyển bất giác rên rỉ.
Phạm Vệ Lăng nhếch khóe miệng lên, âm đế điểm nhạy cảm của tất cả nữ nhân, lại cực kỳ yếu ớt, cho nên Phạm Vệ Lăng bôi một chút mật dịch ở miệng huyệt nhỏ, mới chậm rãi vân vê âm đế của nàng.
Thẩm Uyển hiển nhiên không ngoại lệ, âm đế bị kích thích giống như từng đợt điện lưu lướt qua cả cơ thể, thật là sảng khoái đến mức muốn lấy nửa cái mạng của nàng!
“Ưm a…!A…!Lăng…!Thật thoải mái…!Lăng…!Ừm…!A ha…” Vào lúc không tự chủ, tiếng rên rỉ liên tiếp phát ra từ miệng nhỏ của nàng, Phạm Vệ Lăng nghe đến mức trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại rất hưng phấn.
Hắn nâng chân ngọc của nàng lên, dưới ánh nến, có thể nhìn thấy nước ở hoa huy*t đang trào ra, hắn vươn ngón giữa ra, từ hoa huy*t chậm rãi thăm dò vào trong.
“A…!Thoải mái…!Thật thoải mái…!Lăng…”
Phạm Vệ Lăng vừa mới đưa ngón tay vào trong hoa huy*t, đã có thể cảm giác được huyệt nhỏ lúc đóng lúc mở nuốt lấy hắn.
Xem ra một ngón tay không có vấn đề gì, hắn lại chọc ngón trỏ vào miệng huyệt.
“A ha……” Chỉ nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng kêu kinh sợ, đồng thời ở huyệt nhỏ liền trào ra một lượng lớn mật dịch.
“Thoải mái không?” Phạm Vệ Lăng hỏi.
Không biết là bởi vì say rượu hay do trầm luân trong sắc dục, tối nay Thẩm Uyển vô cùng quyến rũ.
“Thoải mái, Lăng Lăng…!Còn muốn…!Ưm a…!A…”
Ngón trỏ và ngón giữa của Phạm Vệ Lăng nhanh chóng thọc vào rút ra trong huyệt nhỏ của nàng, ngón tay cái thì không ngừng ấn nhanh vào âm đế của nàng, hai tầng kích thích khiến cho Thẩm Uyển như rơi vào biển sắc dục, cả người hoàn toàn trầm luân dưới sự thao làm của Phạm Vệ Lăng.
“A…!Thật là nhiều nước…!Thẩm Uyển…!Nàng thật là một tiểu cô nương lẳng lơ…”
Phạm Vệ Lăng thật sự không thể chịu đựng được nữa, tay trái vuốt ve lên xuống ở giữa háng của mình…!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.