Đọc truyện Xuyên Đến Tận Thế – Chương 5: Sẽ không có ai nữa
“Mình không thể làm gì cả, mình không thể làm gì cả, trước giờ đều là ca giúp mình… Còn mình… Vô dụng”Vô Hạ đâm mũi tên xuống con đại bàng đã kiệt sức, máu bắn tung toé, suy cho cùng, cô cũng phải quen rồi.
“Hôm nay,nhất định phải báo thù”
——————————–
Ở một nơi xa xôi nào đó…
“Tiểu Hạ, Tiểu Hạ! “Vô Minh lo lắng gọi
“Minh, em ấy không có ở đây”Tần Hoàng Kim từ trong một căn phòng bước ra
“Chết tiệt! “Vô Minh đập cửa gỗ, mặt tức giận, xen vào lo lắng
“…”Thương Hoàng Kim chỉ đứng lặng. Vô Hạ này chẳng lẽ biết được gì đó rồi?
“Mau đi tìm”Vô Minh liền vác thân đi ra ngoài
“Ừm”Thương Hoàng Kim thật không muốn nhưng cô đâu để lộ được?
——————————–
Phó bản Vạn Tuệ Nhất Phàm…
“Hỡi chúa tể của rừng sâu, hỡi con tim đang rối loạn, thiên thần hộ mệnh của ngươi đang gọi ngươi đến đây! “Vô Hạ cầm cuốn sách cũ kĩ, đọc lên câu thần chú
Lập tức, một con sư tử chạy đến
“Đưa ta đến hồ Vĩnh Vọng”Vô Hạ xoa đầu chú sư tử
Roạt
——————————–
Hồ Vĩnh Vọng
Lạch cạch
Vô Hạ thả đồng xu xuống mặt hồ, ước nguyện
“Ngươi làm tốt lắm, đến chung cư Kim Minh, đặt nó ở trên mặt bàn rồi mau về nhà của người”Vô Hạ vuốt ve con sư tử, đặt một tờ giấy vào chân nó
Sư tử mở rộng cánh, bay đi.
“Bây giờ thì ra đây đi”Vô Hạ hét lên, từ từ, ở quảng trưownhgf một người con trai bước ra
“Ồ ồ, giải cứu ca ca! “Lưu Minh chê cười
“Đừng có mà đắc ý”Vô Hạ lườm hắn một cái
“Sợ quá! “Lưu Minh chế giễu
“Ta không có đủ kiên nhẫn đâu”Vô Hạ hét lên
“Hả, hi sinh thân mình? “Lưu Minh lại cười
“Ta đã nói rồi, ngươi đừng đắc ý, Janjavi? “
Lưu Minh giật mình, liếc nhìn Vô Hạ.
“Thế nào? “Vô Hạ mỉm cười ghê rợn
Lưu Minh thở dài.
“Được, nhưng hứa với tớ, đừng để bị thương”Lưu Minh đi qua Vô Hạ, vô cùng dịu dàng
Vô Hạ quay đầu lại
“Cảm ơn cậu nhiều, nhưng mà không được, ca là người thân duy nhất còn lại của tớ, cậu hiểu mà, đúng không? “
“… Vậy hãy cố gắng hết sức! “
“Nhất định”Vô Hạ đập tay với Lưu Minh, mỉm cười
——————————–
“Tiểu Hạ, em ra đây mau! “Ở kết giới, Vô Minh tìm mọi cách để phá giải
Bỗng dưng nó biến mất
“Em ấy đi rồi”
“Ừm… “
“Vậy cho nên? “
“Hả, Anh nói cái gì vậy? “
“Đây là thời cơ thích hợp để em giết Anh, Hoàng Kim”Vô Minh mỉm cười, đưa súng trong tay Tần Hoàng Kim vào trước ngực
“Anh đã sớm biết? “
“Ừm”
Tần Hoàng Kim mỉm cười nhẹ.
Không hiểu sao cô lại muốn khóc.
Hắn thật sự quá tốt
Làm mọi thứ vì cô
Cho cô tất cả…
Ngay cả khi biết cô muốn giết hắn.
“Em không làm được, Minh”Tần Hoàng Kim rút khẩu súng ra
“Anh biết mà”Vô Minh mỉm cười
Hắn biết mà!
Cô nhất định sẽ không làm như vậy
——————————–
Quá khứ…
1 tháng trước…
“Ca! Em ra ngoài nhé! “Vô Hạ cười tươi
“Ừm”
Cô đã quyết rồi, hôm trước tìm thấy mấy vệt đứt trên sàn nhà, nhất định là do Tần Hoàng Kim, ghép lại thì ra một cái bản đồ!
Lần theo vết tích…
Hồ Vĩnh Vọng
Ở quảng trường…
“Cô gái, cậu đang tìm gì vậy? “Lưu Minh ngồi trên mặt hồ hỏi
“Ôi! Sao cậu làm được như vậy”Vô Hạ hớn hở một hồi rồi cô nhận ra…
Mẹ nó!
Lưu Minh!
Ông chán đời làm ra cái thế giới này!
“A, tớ cũng không có gì đáng sợ đâu, thật ra chỉ là một vài thí nghiệm nho nhỏ”Lưu Minh mỉm cười, chỉ tay vào mình
Nho nhỏ?
Nho nhỏ cái đầu cậu!
Rác rưởi!
“Ờ ờ”Vô Hạ đi lùi
“Này, tớ thật không có gì đáng sợ mà! “Lưu Minh chạy đến, nắm lấy tay Vô Hạ, vì lực mạnh quá nên…
Đẩy Vô Hạ xuống đất và…
Lỡ hôn ẻm
Mặt Vô Hạ và Lưu Minh đỏ bừng bừng đẩy nhau ra.
“Kể ra cậu cũng đâu có đáng sợ nhỉ? “Vô Hạ gượng cười
“Ừm, tớ nói rồi mà!”
Lưu Minh cầm một chai nước ra bên cạnh Vô Hạ
“Uống không? “
“Ừm”
“Oa! Ngọt quá! “
“Nhỉ? “
Hai người mỉm cười với nhau, cảm giác…
Như là một đôi sắp thành vậy!
Từ đó ngày nào Vô Hạ cũng đêbs thăm Lưu Minh, mặc dù khi nói chuyện rồi, cô liền biết Lưu Minh là Janjavi, kẻ hai mặt, chỉ cần nói ra từ này là có thể giúp hắn không còn sáng nắng chiều mưa nữa, nhưng bản thân sẽ gặp phải hoạ, thậm chí có thể chết!
Trong, thời gian hai người họ tình tình ái ái thì…. Đôi còn lại còn ngọt hơn thế!