Bạn đang đọc Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc – Chương 48: Lên trấn
Hiểu Linh về đến nhà, mọi người đã quây quần chờ cô về ăn cơm. Đối với cô,
bữa cơm quây quần mọi người chính là lúc của gia đình. Nơi nào có người
đợi cô về, nơi đó là gia đình.
Bữa ăn ríu rít tiếng nói của Tiểu
Hàn miêu tả quá trình nấu nướng ra sao. Thỉnh thoảng có thêm vài lời bổ
sung không nhanh không chậm của Lập Hạ. Hai món ăn mới này đều là công
lao của hai huynh đệ bọn họ. Cô chỉ phụ trách hướng dẫn và nếm lại một
chút.
Sang đến chiều, cả nhà quyết định làm bánh sắn sớm, để tiện nghỉ ngơi. Hiểu Linh dự định sáng mai lên trấn nên kêu mọi người làm
một ít bánh kích thước nhỏ, vị ngọt để làm quà cho Trần Vân Sương – Hà
gia chủ. Cô đang đắn đo việc nên bán bánh sắn cho Phúc Lạc lâu làm đồ ăn sáng hay không. Bởi vì món bánh này bán không thể quá năm xu một cái,
phí tổn làm bánh rồi đưa đi bán lại quá lớn.
Lần này lên trấn, ngoài bán rau củ cho Phúc Lạc lâu, cô cũng muốn bán chút măng chua và măng ớt cho họ. Lần trước cô để ý thấy đồ ăn sáng của họ có bún các loại. Nếu
có măng chua, có thể làm thêm món bún ngan. Mà măng ớt thì vô cùng thích hợp với các món ăn sáng có nước như vậy.
Sáng sớm. Đưa Lưu thị
và Tiểu Đông đi chợ xong, Hiểu Linh cũng lên đường đi trấn Tây Giai. Đến Phúc Lạc lâu, quán đã tấp nập người ăn sáng. Hiểu Linh nhìn lướt qua
thì căn bản thấy họ phần lớn thuộc lớp trung lưu, có tiền dư dả. Còn
những người làm khuân vác, việc vặt bên bến sông thì không hề có. Nghĩ
nghĩ một chút, Hiểu Linh thấy bản thân cũng bị nóng đầu không nhẹ. Những phu khuân vác với thu nhập nhiều khi không nổi ba, bốn hào một ngày thì làm sao dám vào quán ăn một bữa sáng hết hai hào rưỡi đây.
Cô
vòng ra cửa sau, đi vào hậu viện để đưa đồ cho người phụ trách thu mua.
Bọn họ từ lần mua bán đầu tiên đã đặt ra quy ước: nếu Hiểu Linh đưa đồ
thông thường đến thì trực tiếp ghi sổ, tính tiền trả là được. Nhưng lần
này, cô muốn gặp Hà gia chủ hoặc Lê chưởng quầy nên mới đi ra cửa trước
nhắn tiểu nhị một tiếng.
Mọi thứ xong xuôi, cô vào gian phòng
trước đây ngồi chờ. Trong đó đã có sẵn một chút điểm tâm và bình trà.
Hiểu Linh cũng không câu nệ, rót một ly trà ra nhấm nháp. Đuôi lông mày
không dấu vết nhếch lên thể hiện tâm tình khoái trá của chủ nhân nó. Vị
trà thanh mát mà không đắng, ngọt nhẹ lưu hương. Hiểu Linh không biết
tên các loại trà, nhưng khẩu vị của cô lại vô cùng tốt.
-***-
Trần Vân Sương đang cùng Lê chưởng quầy xem xét sổ sách của tháng thì nghe
tiểu nhị báo có Phạm cô nương muốn gặp liền đồng ý. Cũng đã một thời
gian kể từ khi Minh nhi ở lại nhà Phạm cô nương rồi, mà hắn còn chưa xử
lý xong đám người ở thành Tây Đô gửi xuống thám thính. Mấy lần Hiểu Linh tới đây bán hàng, hắn đều không ở. Hôm nay vừa vặn nàng ấy muốn gặp,
Vân Sương hắn cũng muốn hỏi thăm nàng về Minh nhi.
Từ bên hông
cửa đi vào, có thể nhìn thấy một nữ nhân đang ngồi chờ bên trong. Nàng
ta ngồi dáng vẻ có chút tùy ý, lười biếng. Tay nâng nhẹ tách trà uống
một ngụm nhỏ, đôi mắt khép hờ hưởng thụ. Một loạt hành động của Hiểu
Linh rơi vào mắt Trần Vân Sương. Hắn có chút hoảng hốt nhìn nàng, lòng
hoài nghi nảy lên: đây là một nông phụ sao, những hành động, cử chỉ tao
nhã tự nhiên như vậy làm sao có thể có được ở một người chân lấm tay bùn chứ.
Hắn đã cho người tìm hiểu về Phạm Hiểu Linh ngay khi nàng
đưa Tiểu Nhã đến đây. Nàng ta dường như thay đổi hoàn toàn kể từ sau
ngày rằm tháng giêng bị say rượu ngã trở về. Theo vị đại phu khám cho
nàng, thì có vẻ như nàng bị mất trí nhớ. Nhưng cho dù mất trí nhớ thật,
những động tác cử chỉ một cách vô thức cũng không thể thay đổi như vậy.
Nàng như là một con người khác. Ánh mắt nhìn người bên trong có chút lóe lên một tia không rõ.
-***-
Hiểu Linh nhìn thấy Trần Vân Sương và Lê chưởng quầy tiến vào thì đứng dậy, hơi nghiêng người chào hỏi.
– Hà gia chủ, Lê chưởng quầy. Ta làm phiền hai người rồi.
Trần Vân Sương mỉm cười lịch sự:
– Không hề gì. Vừa lúc ta cũng xong việc với Lê chưởng quầy, cũng tính gặp cô
nương một chút để hỏi chuyện về huynh muội bọn họ. Không biết bọn họ dạo này thế nào?
Hiểu Linh cười như không cười, đáp:
– Huynh muội bọn họ ổn. Chân của Tiểu Lưu đã khỏi hẳn. Giờ cũng rất vui vẻ. Hôm qua nhà ta làm chút bánh mới, nên cố ý mang cho Hà gia chủ và Lê chưởng quầy nếm thử.
Vừa nói, cô vừa đẩy gói bánh về phía Trần Vân Sương. Rồi tiếp:
– Ta cũng có làm một chút măng chua và măng ớt. Hà gia chủ và Lê chưởng quầy là người đi nhiều, biết rộng. Không biết đã từng thấy món này hay chưa?
Lê chưởng quầy nghe tới măng chua và măng ớt lập tức thấy hứng thú. Nàng
từng vì gia chủ đi tới nhiều nơi thu mua đặc sản các vùng để phong phú
thêm món ăn cho chuỗi cửa hàng Phúc Lạc lâu, nhưng còn chưa từng nghe
thấy hai thứ này đâu.
– Măng chua sao? Ta chưa từng nghe bao giờ. Phạm cô nương có thể cho ta nhìn một chút.
Hiểu Linh từ tốn mở 1 hũ măng muối ra. Mùi măng chua đặc trưng lập tức tràn ra khắp phòng. Trần Vân Sương có chút nhíu mày:
– Mùi này… quá nặng.
Hiểu Linh gật đầu:
– Đúng vậy. Rất nặng nhưng cũng rất đặc trưng. Đây là hũ muối nguyên bản, ta
chưa từng đụng đến. Khi muốn sử dụng, cần lấy ra rửa qua, xé nhỏ hoặc
thái mỏng rồi luộc khoảng hai lần mới được.
Lê chưởng quầy nhướn mày:
– Còn phức tạp như vậy. Nhưng làm như vậy thì có lợi ích gì. Chúng ta có thể làm gì với món măng chua này của Phạm cô nương?
Hiểu Linh mỉm cười, hỏi:
– Quý lâu có bán bún đúng không? Lê chưởng quầy hãy lấy một vài thanh măng
chua này giao cho nhà bếp. Bảo họ làm như ta hướng dẫn, xào qua một chút với gia vị rồi cho lên bát bún cùng thịt ngan, vịt hoặc lợn. Hai người
có thể thử một chút. Còn nếu có thời gian hơn, có thể xào măng với thịt
vịt, om cho tới khi thịt nhừ.
Hiểu Linh vừa dứt lời, Lê Ngọc Lan liền cho người đi làm. Nàng ý vị thâm trường nhìn gia chủ rồi lại nhìn
Phạm Hiểu Linh. Ngọc Lan khi mới vào đã bắt gặp ánh mắt tìm tòi người
này của gia chủ. Mà nàng cũng rất có hứng thú với con người này, nên âm
thầm muốn làm cho Phạm Hiểu Linh nói càng nhiều càng tốt. Từ đó, càng dễ nhìn ra, nàng ta rốt cuộc như thế nào