Bạn đang đọc Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc – Chương 24: Xuống núi
Khi Hiểu Linh mang
cái cáng tạm chế trở lại, hai người nam tử cũng đã ăn uống xong. Nam tử
bị thương nhìn thấy nàng, rồi nhìn lại số đồ ăn nàng để lại cho bọn hắn
đã không còn một mảnh, đột nhiên má đỏ hồng. Nàng… có chê hắn ăn nhiều
hay không? Hắn chợt nhận ra mình còn chưa biết tên của nàng ấy, cũng
chưa giới thiệu bản thân nữa, liệu nàng có nghĩ hắn không hiểu lễ nghi,
phép tắc hay không? Lưu Minh thực sự nghĩ quá nhiều, hắn không muốn để
lại ấn tượng không tốt trong mắt nàng. Bản thân cũng không hiểu tại sao. Hắn cố gắng đứng dậy, mỉm cười:
– Cô nương… ngài đã trở lại…
Hắn chưa kịp nói thêm thì đã bị nàng cắt lời:
– Công tử đứng dậy làm gì. Chân của công tử không nên cử động nhiều.
Hắn hai tay nắm nhẹ phía trước, cúi người xuống rồi từ từ đứng thẳng người lại:
– Ta chỉ muốn cảm ơn cô nương một cách trân trọng nhất, thể hiện sự cảm kích của chúng ta. Ta thực có lỗi khi đến giờ chưa hỏi danh tính của ngài.
Cô nương có thể cho ta biết tên sao?
Hiểu Linh vốn định bèo nước
gặp nhau, cô đưa hai người họ tới nhà Trần bá mẫu là xong nên cũng không có ý định hỏi tên hay câu chuyện của họ. Đó có thể là một mớ phiền phức nên cô không muốn dính vào. Nhưng người ta đã hỏi, không nhẽ cô mất
lịch sự tới mức không nói. Hiểu Linh đáp:
– Ta họ Phạm, tên Hiểu Linh. Công tử có thể tùy ý gọi.
Lưu Minh cúi đầu, đáp “uh” một tiếng rồi chờ nàng hỏi lại tên mình. Nhưng
mãi không thấy nàng lên tiếng, hắn len lén nhìn thì phát hiện nàng đã
qua sửa soạn lại chiếc gùi của mình. Trong đầu hắn chợt nghĩ: tại sao
nàng không hỏi tên hắn đây? Hắn nên hay không nên chủ động nói tên cho
nàng. Rối rắm một chút, Lưu Minh cất tiếng:
– Phạm cô nương.
Ta tên Lưu Minh, còn Tiểu Nhã là tùy thị của ta. Chúng ta là từ thành
Tây Đô muốn qua trấn Tây Giai tìm người. Không biết từ đây cách trấn còn xa không?
Hiểu Linh dừng việc thu dọn đồ lại. Thực ra cô chỉ
định lảng tránh một chút việc hỏi tên 2 ngươi này mà thôi. Nén tiếng thở dài trong lòng, cô đáp:
– Trấn Tây Giai cách đây khá xa, tối nay hẳn là hai người không thể tới đó được. Trước hết ta đưa công tử
qua chỗ đại phu trước. Ngày mai nếu cảm thấy khá hơn có thể thuê xe chở
hai người đi.
Lúc này Tiểu Nhã cũng không còn sợ cô nhiều như
trước, hơn nữa được ăn uống no đủ cũng có tinh thần hơn. Hắn đang xem
xét cái cáng Hiểu Linh vừa làm. Nhìn thấy vậy cô hỏi:
– Ngươi đã khỏe hơn chút nào chưa. Lát nữa cho sút bụng một chút, chúng ta sẽ
khiêng công tử nhà ngươi xuống núi. Ngươi đi phía trước, để ta đi phía
sau.
Nói rồi cô quay qua nói với Lưu Minh:
– Lát nữa
công tử ngồi trên cáng, đưa lưng về phía ta, nhưng vậy chỗ Tiểu Nhã công tử cũng nhẹ hơn một chút. Cáng ta chỉ làm ngắn cho dễ di chuyển, nên
phiền công tử thả chân xuống dưới vậy.
Lưu Minh mỉm cười:
– Mọi sự đều nghe theo Phạm cô nương an bài.
Lưu Minh được Tiểu Nhã dìu ngồi lên cáng. Hiểu Linh đeo gùi của mình lên
rồi cùng nâng cáng với Tiểu Nhã. Chiếc cáng cô làm độ rộng chỉ hơn người một chút, tay cầm dài để khi di chuyển không quá vướng. Chỗ ngồi chỉ
chừng năm mươi phân. Cô không làm cáng dài vì di chuyển rất bất tiện
trên núi, hơn nữa người bệnh cũng không phải bất tỉnh nhân sự. Cứ đi
được một quãng, cô lại cho nghỉ một chút. Đường xuống núi dốc, lại khó
đi, nếu không giữ sức cho Tiểu Nhã, hắn sẽ không thể khiêng được. Dù sao sức nam nữ vẫn là khác biệt.
Lúc này trời đã xẩm tối, lại vội
vàng đi, không ai hay biết khuôn mặt của Lưu Minh đã đỏ bừng từ lúc nào. Hắn cách nàng thật gần, thỉnh thoảng xóc nảy, lưng hắn còn chạm vào
người nàng ấy. Hai tay Hiểu Linh chỉ là nâng cáng, nhưng dường như là
đang giang ra ôm hắn vào lòng. Hắn cảm nhận được thân thể nóng hổi của
nàng, mùi mồ hôi, hơi thở của nàng. Thậm chí cả nhịp tim vững vàng trong lồng ngực nàng hắn cũng có thể nghe rõ. Hơi thở nàng sạch sẽ mùi bạc hà cứ lẩn quất xung quanh chóp mũi hắn. Này chỉ là khiêng cáng, nếu như…
nếu như nàng cõng hắn thì…
Nghĩ đến đây khuôn mặt Lưu Minh càng
rực lửa. Trời ạ, hắn đang nghĩ cái gì vậy. Mọi thứ hắn học đã ném đi đâu hết rồi mà có thể lớn mật nghĩ tới để nàng cõng. Hắn thực muốn nói
chuyện dọc đường cùng nàng, nhưng hắn cũng biết đi đường núi quá vất vả. Hiểu Linh đã phải khiêng hắn, lại còn cõng một gùi đồ rất nặng trên
lưng. Hắn không thể làm phiền nàng nữa, chỉ lặng lẽ cảm nhận nàng là
được rồi.
***
Đi mất chừng hai tiếng, rốt cuộc cũng về đến
cổng nhà cô. Thực sự Hiểu Linh không định đưa họ về đây mà muốn đưa
thẳng tới chỗ Trần bá mẫu, nhưng tính từ núi xuống thì nhà cô gần hơn.
Nên cô quyết định về nhà trước cất đồ, rồi dùng xe đẩy tay đẩy Lưu công
tử qua đó là được.
Vừa về đến cách cổng nhà một quãng, Hiểu Linh đã thấy bóng nhỏ vụt chạy ra, hô lớn:
– Tỷ tỷ đã về. Mọi người ơi… tỷ tỷ đã về.
Tiểu Hàn nhận ra còn những người khác, nhưng hắn chắc chắn trong đó có tỷ tỷ hắn vì nhà hắn tách biệt với các nhà, sẽ không ai đi đường này về ngoại trừ tỷ tỷ.
Thấy Tiểu Hàn chạy lại, Lưu Minh nói muốn đứng xuống nên Hiểu Linh cũng không quản nhiều mà đặt cáng xuống. Tiểu Nhã dìu công tử nhà hắn đứng qua một bên. Theo sau bóng dáng nhỏ nhắn đó xuất hiện thêm ba người nam tử nữa. Hiểu Linh xoa đầu Tiểu Hàn:
– Ta đã về.
Lập Hạ là người tiếp theo chào đón cô:
– Tỷ tỷ đã về.
– Hiểu Linh, ngươi đã về.
Tiếp theo là Lưu thị tuy không nhìn thấy gì cũng hướng ra phía cửa nói. Lúc này, Tiểu Đông mới ấp úng nói:
– Thê chủ. Ngài đã về.
Hiểu Linh đáp:
– Ta về rồi, nhạc phụ, Tiểu Đông, Lập Hạ. Còn đây là 2 người ta gặp trên
núi. Lưu công tử bị chặc chân, ta đang định đưa người sang chỗ Trần bá
mẫu.
Lưu Minh nghe tiếng “thê chủ” của Tiểu Đông mà tim như lạc
đi một nhịp. Nàng… đã có gia thất rồi sao. Hắn liếc mắt nhìn, đáng giá
người nam tử nhỏ bé kia. Mà không biết lúc này Tiểu Đông cũng đang nhìn
và đánh giá hắn. Tuy trời tối, nhưng hắn vẫn thấy. Nam tử kia quả thực
là vô cùng xinh đẹp. Dáng điệu kia, chỉ sợ ít nhất cũng là con nhà khá
giả.
Lập Hạ nghe tỷ nói sẽ đưa người qua nhà Trần bá mẫu, nghĩ một chút liền nói:
– Tỷ tỷ. Chỉ sợ là không được. Hồi chiều Trần bá mẫu sang khám lại cho Lưu
thúc rồi nói phải đi qua thôn Nguyễn gia khám bệnh, tối nay hẳn là không về được.
Hiểu Linh nhíu mày:
– Thực ra vết thương
công tử này không đáng ngại, không cần khám ngay. Ta đưa qua đó, ít nhất còn có y quán cho họ nghỉ lại. Nhà ta đâu còn chỗ nào.
Lập Hạ đáp:
– Tỷ… tỷ thực cái gì cũng quên mất rồi. Nhà Trần bá mẫu cũng không có y quán. Bên đó ngoài Trần bá phụ thì toàn nữ tử. Chi bằng cứ để hai người họ ở
nhà chúng ta một đêm.
Hiểu Linh ngập ngừng, nói:
– Thôi chuyện này để sau. Mọi người vào nhà đã. Dù sao bá mẫu cũng không có nhà, chúng ta ăn cơm xong rồi tính tiếp.