Bạn đang đọc Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc – Chương 14: Cái này thực sự ăn được?
Biết Tiểu Đông không sao, Hiểu Linh cũng nhanh chóng bỏ tay ra, nghe câu được câu mất:
– Hửm… ngươi nói gì?
Tiểu Đông cúi gằm mặt xuống, lắc đầu như trống bỏi:
– Không…. Không có việc gì.
– Ừm. Khi nãy ta quên mất, hôm qua ta nấu cháo dùng nhiều mỡ, phải mua thêm ít mỡ về chiết dầu nữa.
Tiểu Đông không nói gì chỉ gật gật đầu. Hắn đang mải suy nghĩ miên man: thê
chủ làm vậy là có ý gì. Tự nhiên thân mật hắn giữa chốn đông người,
nhưng cũng rất nhanh bỏ ra. Nhìn ra cũng không phải cố tình trêu ghẹo
hắn như chọc Lập Hạ hồi sáng. Vậy là… quan tâm hắn đi?
Hiểu Linh thấy Tiểu Đông lạ lạ, lại gần giữ hai vai hắn, hỏi:
– Tiểu Đông? Ngươi ổn chứ?
Tiểu Đông giật mình ngẩng đầu lên, bất giác nhận ra hai người cách nhau chỉ
có vài phân thì khuôn mặt càng bạo hồng. Tiểu Đông lắp bắp:
– Ta… ta không sao… chỉ là… chỉ là hơi nóng một chút.
Hiểu Linh cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cái thời tiết mùa xuân này thực khó
chịu. Đến chính cô đi đường một lát mà cũng đã muốn mồ hôi đầy đầu rồi.
– Ừ. Thời tiết mùa xuân oi bức, dễ mắc bệnh. Cẩn thận một chút vẫn hơn. Tiểu
Đông ngươi dẫn đường tới hàng thịt hay mua a. Ta không biết.
Tiểu Đông gật đầu:
– Hảo. Thê chủ.
Nói rồi, hắn cũng không dám đi phía trước Hiểu Linh, chỉ đi phía sau nhỏ giọng nhắc.
Người bán hàng thịt là một phụ nhân mập mạp, phốp pháp, khuôn mặt có chút thô cuồng. Nếu không phải bà ấy thường xuyên nở nụ cười thì hẳn sẽ là một
khuôn mặt lãnh khốc, đáng sợ. Vừa nhìn thấy khách quen, chủ cửa hàng đã
niềm nở:
– Phạm phu lang đi chợ à, hôm nay qua mua ủng hộ cho ta chút gì đây?
Hiểu Linh đánh mắt nhìn, thấy Tiểu Đông vẫn miên man suy nghĩ đâu đâu liền thay hắn nói chuyện:
– Bà chủ, mỡ hôm nay bán bao nhiêu vậy?
– Nga. Đây hẳn là Phạm gia chủ đi.
Hiểu Linh cười cười:
– Không dám. Tiểu muội tên Hiểu Linh. Không biết tỷ tỷ đây xưng hô thế nào?
– Ta họ Lý tên Dương. Phạm muội gọi ta một tiếng Lý tỷ là được rồi.
– Hảo. Lý tỷ. Hôm nay nhà ta muốn mua chút mỡ. Không biết giá cả thế nào?
– Mỡ khổ thì 1 đồng 1 cân vẫn vậy, mỡ lá thì 7 hào một cân. Tiểu muội muốn lấy loại nào.
Hiểu Linh trong lòng hơi ngạc nhiên. Tại sao mỡ lá và mỡ khổ giá lại khác
nhau đến vậy. Trong khi mỡ lá chiết được nhiều dầu hơn và cũng có ít tóp hơn. Mua mỡ lá rõ ràng là có lời hơn a. Nhưng hẳn có lý do nào đó mà
giá cả mới như vậy. Im lặng một hồi như cân nhắc, Hiểu Linh đáp:
– Vậy tỷ cắt cho ta 2 cân mỡ lá đi. Cũng tiết kiệm được một chút. Ta không rõ tại sao giá hai loại mỡ lại khác nhau như vậy?
Tiểu Đông nghe Hiểu Linh muốn mua mỡ lá không biết làm thế nào để ngăn lại
thì thấy nàng quay qua nhìn hắn gật đầu. Có lẽ thê chủ có dự kiến gì đó. Vì thế lại tiếp tục im lặng làm đầu gỗ bên cạnh. Lý phụ nhân tay thoăn
thoắt cắt mỡ, nói:
– Vì mỡ lá cho ra mỡ hơi có mùi hôi nên
không ai ưa chuộng lắm. Và hình như là để cũng không được lâu thì phải.
Ta cũng không rõ nhưng phu lang ở nhà nói vậy.
Hiểu Linh cười cười:
– Ta đã rõ. Đa tạ tỷ. Ta muốn hỏi thêm một chút: nội tạng lợn, đại tỷ có bán không?
– Phạm muội muốn mua thứ gì. Ta có bán tim, phổi, gan. Những thứ này giá cả
cũng rẻ vì cũng ít người mua. Muội muốn lấy cái gì?
Hiểu Linh
nhìn trên bàn cũng chỉ bày bán ba thứ này. Có lẽ dạ dày, ruột non và
ruột già đều bỏ đi vì mùi khá khó chịu, cũng không dễ xử lý. Hiểu Linh
hỏi:
– Những thứ này thì Lý tỷ bán thế nào? Còn dạ dày, ruột non và ruột già, tỷ đều bán hết rồi sao?
Lý lão bản chỉ tay vào từng thứ một đọc giá:
– Tim thì 1 hào một quả, phổi thì 3 hào một cân, còn gan thì 2 hào một cân.
Những thứ nội tạng kia rất ít người mua, nên giá cả rất rẻ, một hào cũng mua được cả một bộ đủ ruột non, ruột già và dạ dày.
Hiểu Linh mỉm cười nhưng trong lòng gào thét. Đồ ngon như vậy mà bán rẻ như cho, có khi còn đổ bỏ, thực uổng. Hiểu Linh đáp:
– Vậy tỷ lấy mỡ cho ta, rồi bán cho ta một bộ lòng luôn. Ta muốn thử tẩy tẩy
một chút. Có khi lại bỏ được mùi hôi. Dù sao cũng là thịt mà.
Lý đồ tể cười cười:
– Nếu thực sự là tẩy được mùi đó thì còn gì bằng. Nhà ta cũng thử mấy lần đều vô dụng.
Hiểu Linh cười cười:
– Mong là như vậy. Tốn một hào mà có thể được ăn cả vài cân như vậy cũng đáng lắm.
Hiểu Linh vươn tay nhận lấy đồ rồi cáo biệt rời đi. Vừa cách xa hàng thịt đó được một chút, Tiểu Hàn đã tò mò hỏi:
– Tỷ tỷ… thứ này ăn được thật sao? Ta thấy mùi của nó thật đáng sợ.
Hiểu Linh cười:
– Đương nhiên ăn được. Đệ chờ đi. Sẽ có một bữa ngon nha.
Tiểu Hàn vẫn còn lo lắng:
– Thực sao? Tỷ tỷ, nếu không ăn được chẳng phải uổng phí một hào. Một hào có thể mua được ba cái trứng gà nha.
Hiểu Linh cười:
– Tiểu Hàn a. Một hào chỉ mua được ba cái trứng gà, nếu ăn cũng chỉ một bữa là hết rồi. Còn nếu ta chế biến được cái kia, chẳng phải có thể ăn được
mấy ngày sao. Đệ đây là không tin tay nghề của ta ư?
Tiểu Hàn rối rắm một hồi, ngẩng nhìn Hiểu Linh:
– Hảo… ta tin tỷ tỷ.
Hiểu Linh cười cười xoa đầu Tiểu Hàn, rồi quay qua nói với Tiểu Đông:
– Hồi sáng ta thấy ngươi còn mang theo đồ thêu, giờ chúng ta qua cửa hàng bán chứ?
Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn Hiểu Linh. Thê chủ để ý tới hắn mang đồ đi sao? Khuôn mặt hắn bất giác đỏ hồng, cúi đầu lí nhí đáp:
– Ân. Ta muốn ghé bán đồ thêu một chút.
Hiểu Linh cười:
– Vậy đi thôi.