Bạn đang đọc Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc Full [hoàn] – Chương 74: Nói Chuyện
Không khí có chút ngưng trọng. Mọi người dọn dẹp xong, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ leo lét trong nhà chính rồi quây quần ngồi hóng gió ngoài sân. Đó đã trở thành thói quen hàng ngày sau bữa tối. Ở đó, những câu chuyện thường ngày, chút chuyện lông gà vỏ tỏi trong làng là những chủ đề thường gặp khi toàn gia nghỉ ngơi trước khi đi ngủ, thay vì trước đây ngồi thêu thùa, may vá. Nhưng hôm nay, Phạm gia đã tề tựu đủ, nhưng lại chỉ nghe tiếng lách cách rót trà, tiếng quạt mo nhẹ nhàng phe phẩy một chút và tiếng ếch dế thay phiên nhau.
Dưới ánh trăng mờ mờ, không đủ để nhìn thấy cảm xúc của mỗi người, Hiểu Linh cảm thấy mình mới đủ dũng khí để nói chuyện. Cô nhấp một ngụm trà xanh, nhàn nhạt nói:
– Ta có chuyện cần nói với toàn gia. Mọi người cần nghe cho kỹ và khắc sâu những gì ta dặn. Thứ nhất, về sắn mì. Ta không muốn nói cho toàn thôn dân về loại lương thực này bởi vì bản chất sắn mì có độc. Sắn mì sản lượng rất cao, mọi người nếu trồng được sẽ không còn lo đói nữa. Nhưng là nếu không xử lý đúng cách, sắn mì có thể độc chết người. Khi đó, ân đức đâu chưa thấy, nhưng tai họa chắc chắn sẽ đổ xuống Phạm gia. Vì thế, Phạm gia không thể là nơi bắt đầu của sắn mì được. Cả nhà rõ chứ.
Hiểu Linh dừng lại trong chốc lát để nhìn thấy những cái gật đầu, ánh mắt hướng về cô, rồi tiếp tục:
– Thứ hai, về nấm sò. Hôm nay, ta đã ký kết với Hà gia về thu mua nấm và phôi nấm. Hà gia sẽ phụ trách độc quyền thu mua. Phạm gia chỉ phụ trách làm ra nấm và phôi nấm. Về phía dân làng, sẽ nói rằng chúng ta làm thuê cho Hà gia. Vì thế, không cho phép bất kỳ ai tiết lộ phương thức làm phôi nấm ra bên ngoài. Chúng ta có thể cho dân làng trồng nấm mua phôi từ Phạm gia. Nếu trồng với sản lượng lớn, bắt buộc phải ký khế ước bán cho Hà gia mới được. Đã rõ.
Lại một lần nữa, những cái gật đầu, những tiếng vâng nhẹ vang lên. Hiểu Linh nhìn toàn gia thật lâu, rồi rũ mắt xuống. Rốt cuộc cũng đến:
– Chuyện cuối cùng ta muốn nói… Từ ngày bị thương tỉnh dậy, ta linh hồn đã không là của Phạm Hiểu Linh – thê chủ, tỷ tỷ của các ngươi nữa… Ta vốn không thuộc về thế giới này, cũng có bản thân thân thể. Đột nhiên sau một trận sốt tỉnh dậy thì thấy ở đây rồi…. Ta cũng không biết tại sao mình đến đây và linh hồn của nàng ta thì đi đâu.
Hiểu Linh dừng lại trong phút chốc. Nhưng tất cả vẫn im lặng. Cô bất đắc dĩ tiếp tục:
– Ta không biết tại sao bản thân lại đến đây. Nhưng là ta sẽ không hại bất kỳ ai…. Sau ngày mai… ta sẽ lên trấn… nếu các ngươi không thể chấp nhận ta… ta sẽ không trở về… Phạm gia sẽ càng ngày càng tốt lên. Các ngươi có thể nói với bên ngoài, ta đi làm thuê. Thỉnh thoảng, ta sẽ đáo qua một chút. Sẽ không để người khác nghĩ rằng toàn Phạm gia chỉ còn nam nhân, trẻ nhỏ mà bắt nạt, hiếp đáp các ngươi…. Ta yêu quý gia đình này, chính vì thế ta quyết định nói ra sự thật. Ta không muốn giữa ta và những người ta quan tâm có vết nứt gì dù là nhỏ nhất. Các ngươi… đã biết… nên… hãy suy nghĩ xem có thể tiếp nhận ta hay không? Và nếu bản thể Phạm Hiểu Linh trở về, các ngươi sẽ như thế nào? Còn Tiểu Đông, là ta có lỗi với ngươi. Ta sẽ dùng hết sức khiến ngươi có một cuộc sống vô ưu. Nếu ngươi có người thương, ta sẽ sắp xếp giả chết đi biệt tích để ngươi có thể đường hoàng tái giá…
Hiểu Linh dừng lại. Cô không biết phải nói gì tiếp theo nữa. Mọi thứ xung quanh rơi vào im lặng. Nhưng trong lòng mỗi con người ở đây lúc này lại như sóng cuộn trào.
Tiểu Đông ngơ ngác nhìn nàng. Toàn thân hắn trấn động khi nghe nói nàng căn bản không phải thê chủ của mình. Hắn vốn cảm thấy kỳ lạ, tại sao một người có thể thay đổi toàn bộ như vậy cho dù là mất đi trí nhớ. Lời nói của thê chủ, à mà không, có lẽ hắn không thể gọi nàng ấy như vậy nữa. Lời nói linh hồn nàng không phải Phạm Hiểu Linh vừa vặn có thể giải thích hết thảy, nhưng lại là lời nói mà hắn không muốn tin tưởng nhất. Nàng ngồi đó, cúi đầu nhìn chiếc chén xoay nhẹ trên tay, không nói chuyện lại khiến hắn khổ sở không biết phải làm sao.
Lập Hạ bất giác như thấy cái gì đó bóp ngẹt trái tim hắn. Tỷ tỷ nói nàng không phải tỷ tỷ của bọn hắn. Tỷ ấy sẽ phải ly khai nơi này. Hắn hoảng sợ, hắn không muốn. Hắn từng hỏi tỷ sẽ không rời xa bọn hắn chứ. Tỷ ấy đã trả lời: nếu cả nhà vẫn còn chấp nhận ta, ta vẫn sẽ ở lại. Hắn muốn giữ tỷ ấy lại, không thể để tỷ ấy đi được. Nhưng là hắn có quyền đó sao, hắn có thể sao?
Tiểu Hàn ngơ ngác bước đến, đặt tay hắn lên tay Hiểu Linh:
– Tỷ tỷ… người nói gì vậy… người đang nói đùa đúng không… đừng làm Tiểu Hàn sợ.
Hiểu Linh nhìn Tiểu Hàn hoảng sợ, cười khổ, đáp:
– Ta không nói đùa. Thực sự, linh hồn ta không phải tỷ tỷ của đệ. Đệ sợ ta sao?
– Ta…. Ta….
Tiểu Hàn vô thức rút tay lại, lắp bắp không biết phải nói thế nào. Cảm thấy bàn tay mình đột nhiên trống rỗng khiến Hiểu Linh cảm thấy tim mình cũng chìm xuống một nhịp. Một đứa trẻ như Tiểu Hàn còn không thể chấp nhận cô thì cô còn nên hi vọng không đây.
Người có phần bình tĩnh nhất ở đây là Lưu thị. Ông là người tín Phật. Tuy nghe Hiểu Linh nói khiến ông ngạc nhiên rất lớn nhưng không khiến ông sợ hãi. Mọi việc trên thế gian đều có nhân quả, đứa trẻ này được đưa tới đây chắc chắn cũng có nguyên nhân của nó. Hơn nữa, từ ngày nàng đến, mọi thứ càng ngày càng tốt lên thì chỉ có thể nói nàng là phúc tinh của bọn họ. Tại sao phải sợ hãi chứ. Nhưng là cho dù ông không phản đối sự có mặt của nàng thì việc có thể chấp nhận nàng ở Phạm gia hay không lại không phải do ông quyết định. Dù sao, Lập Hạ, Tiểu Hàn mới là đệ đệ của Phạm Hiểu Linh mà con trai ông là phu lang phải sống cả đời cùng nàng ấy. Nhưng cũng không thể để câu chuyện im lặng như vậy được, ông hỏi:
– Vậy… nếu con nói bản thân mình vốn không phải Phạm Hiểu Linh, thì con là ai?
Hiểu Linh ngẩng đầu nhìn Lưu thị một chút, cân nhắc những gì nên nói rồi chậm rì rì đáp:
– Ta tên cũng là Phạm Hiểu Linh, 25 tuổi. Gia đình còn có cha mẹ và 1 đệ đệ…
– Hai mươi lăm tuổi… con đã có phu lang sao? Hoặc là đã có hôn phu?
Không kịp nghe Hiểu Linh nói hết câu, Lưu thị ngay lập tức hỏi. Nếu đứa nhỏ này có phu lang rồi, thì con ông phải làm thế nào đây.
Hiểu Linh đáp:
– Còn không có. Ở nơi ta sống, nam nữ 25- 27 tuổi chưa lập gia đình là chuyện bình thường.
Lưu thị thở phào. Vậy là tốt rồi. Ông cũng chưa biết nên hỏi gì tiếp theo. Hiểu Linh đánh mắt nhìn Tiểu Đông, Lập Hạ lúc này vẫn lâm vào trầm mặc. Cô tự cười khổ. Vốn biết kết quả sẽ là như vậy, ngươi chờ là đươc rồi, không phải sao? Cô đứng dậy, nói:
– Mọi người đi nghỉ sớm đi. Ngày mai còn bận việc.
Hiểu Linh trở vào nhà chính. Tự mình kê hai chiếc ghế băng sang gian nhà trái rồi lấy chiếc gối sang nằm. Rồi lại tự cười bản thân: đã biết chuyện, hắn làm sao còn dám một thân một mình ngủ cùng ngươi, đâu cần thiết phải kê ra chỗ khác ngủ làm cái gì. Nhưng là… cô không muốn nằm trên chiếc giường đó, nơi có hương vị của hắn. Cô co mình lại, khó khăn dỗ mình vào giấc ngủ. Cho dù đi làm xa nhà, cho dù việc ở một mình với cô là quá quen thuộc, nhưng chưa bao giờ Hiểu Linh cảm thấy cô đơn như lúc này.