Bạn đang đọc Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc Full [hoàn] – Chương 59: Khách Không Mời
Lưu Minh và Tiểu Nhã vừa đi, cả Phạm gia dường như có chút thẫn thờ. Hai người đó đã trở thành một phần của gia đình này.
Việc có một cái xe ngựa đậu ở trước của nhà từ sáng đến đầu giờ chiều mới đi chắc chắn sẽ khiến cho người trong thôn tò mò. Hiểu Linh cả buổi chiều vẫn đang suy nghĩ cách để chặn bớt sự phiền toái. Thì ngay tối hôm đó phiền toái đã đến cửa.
Bữa tối vừa dọn xong thì ngoài cửa có người gọi:
– Hiểu Linh muội có nhà không?
Cả nhà theo phương hướng cửa nhìn ra. Tiểu Đông đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp bát đũa, còn Lập Hạ lập tức hướng ra sân:
– Để đệ đi mở cửa.
Tiếng cửa kẽo kẹt vừa mở ra, liền có một giọng nói ngả ngớn vang lên:
– Ây do..là Lập Hạ tiểu đệ đi… càng lớn càng xinh xắn ra rồi. Khiến tỷ tỷ ta cũng nhìn không chớp mắt luôn.
Hiểu Linh nhíu mày. Hẳn là lũ hồ bằng cẩu hữu của thân thể này đến thăm dò chiếc xe ngựa hồi sáng đây. Là mong la liếm được gì chăng. Cô nhàn nhạt quay sang nhìn Tiểu Đông đang lo lắng để ý thái độ của cô, nói:
– Ngươi dọn đồ xuống chồi nước rồi bảo hai tiểu đệ ở yên nhà dưới đi.
Tiểu Đông ân nhẹ một tiếng rồi bê mâm cơm xuống nhà. Hiểu Linh bước ra, khuôn miệng giữ một nụ cười nhàn nhạt:
– Là Trần Bình tỷ tỷ đến chơi sao. Mời vào, mời vào.
Trần Bình là con gái lớn của Trần Tam Nương, chất nữ của Trần Đại Nương
– trưởng thôn Trần thị này. Nàng ta theo giờ quen thuộc đến nhà Hiểu Linh tính kiếm một bữa cơm chùa. Trước đây, cứ giờ này là nhà Hiểu Linh ăn cơm. Trần Bình nàng ta mà đến thì kiểu gi cũng có chút đồ ăn ngon và rượu tiếp đãi.
Là trưởng nữ trong nhà, mẫu thân nàng ta rất nghiêm khắc nhưng cũng rất hi vọng, cho Trần Bình đi học nghề rồi làm gã sai vặt cho một cửa hàng gạo. Nhưng bản tính ham ăn, lười làm lại tham lam tính toán của Trần Bình khiến nàng ta bị chưởng quầy đuổi vì dám đổi bán gạo đắt thành gạo rẻ, bán lấy chênh lệch. Khi trở về thôn, nàng ta vẫn mắt cao hơn người, rồi kết giao với nhóm Triệu Nhan, Lý Thấm ăn chơi. Phạm Hiểu Linh tính ra là con mồi của ba kẻ cáo già này khi thấy nhà cô chỉ có mình cô là nữ tử, gia đình khi chuyển đến cũng thuộc dạng có chút của cải. Ba bọn họ bào tiền, đòi ăn đòi uống, lời ngon tiếng ngọt dụ bản thể này xì tiền ra. Thậm chí có lần còn đánh chủ ý lên hai tiểu đệ của Phạm gia.
Lần này, nghe cả thôn đồn đoán có một chiếc xe ngựa đậu ở cổng nhà Phạm gia từ sáng đến đầu giờ chiều mới đi. Trần Bình tò mò muốn tìm hiểu lai lịch của những ngươi này. Phải biết rằng, khi Phạm gia chuyển đến đây cũng từng có một chiếc xe ngựa. Sau này vì Phạm Lý thị đổ bệnh mà Phạm Vân sẵn sàng bán đi để bốc thuốc cho hắn. Biết đâu, đây là họ hàng phương xa của Phạm gia đến tiếp tế. Nói như vậy, chẳng phải Phạm gia lại có tiền rồi sao.
Thất thần một chút khi nhìn thấy Lập Hạ trở nên mập mạp, xinh đẹp hơn thì Trần Bình càng chắc chắn ý niệm của mình. Chẳng phải dạo nay Phạm Nguyễn thị thường xuyên đi bán bánh ở chợ làng sao. Nhưng không ai đoán được thứ bột dùng làm bánh là loại gì. Tiếc rằng, nàng ta đến buổi tối nên không đánh giá được sự thay đổi của Phạm gia.
Hiểu Linh nhìn ánh mắt đảo xoay mòng của Trần Bình thì tâm trầm xuống. Vẫn biết là kẻ này chẳng tốt đẹp gì, đang đánh bàn tính lên nhà cô đây mà. Nhưng tạm thời, Hiểu Linh vẫn chưa nghĩ ra cách để trả đũa lại. Cô cười cười rót nước trắng ra cái bát đẩy về phía Trần Bình:
– Bình tỷ thông cảm, uống tạm bát nước trắng đi. Hồi trưa nhà ta có chút việc nên số trà còn lại trong nhà cũng đem ra hết rồi.
Hiểu Linh trực tiếp khơi vấn đề ra để nàng ta hỏi chuyện, cô lười lòng vòng đánh thái cực với mấy con người này.
Nghe đến đây, Trần Bình đảo mắt một vòng, cầm bát nước uống. Hỏi:
– Ta hồi trưa có đi ngang đê, thấy gần nhà muội có đậu chiếc xe ngựa, nên rất hiếu kỳ. Muội thứ lỗi cho ta điều đó. Là thân thích phương xa đến chơi sao? Trước đây khi gia đình muội chuyển đến đây cũng là đi xe ngựa đấy.
Hiểu Linh hơi ngạc nhiên, Phạm gia trước đây có điều kiện như vậy cơ à. Có cả xe ngựa đấy. Nếu vậy chắc Trần bá mẫu biết rõ hơn. Có lẽ khi nào phải hỏi một chút mới được. Nhưng giờ phải đối phó với người ngồi đây đã. Hiểu Linh cười khổ:
– Nào có thân thích gì đâu, Bình tỷ. Là đòi nợ đến cửa. Lần trước ta ngã vỡ đầu, phải đi vay hơn 20 lượng bạc để mua thuốc kéo mạng trở về. Giờ bên họ cần người nên đến bảo ta làm việc cho họ. Nếu làm không công, không ngày nghỉ thì sau hai năm họ coi như trả hết nợ. Còn nếu không, cứ tính trừ dần phải 3,4 năm gì đó. Đợt đó vay họ cũng không nói cần trả gấp như vậy. Thật là…. Ta hết cách.
Hiểu Linh nói xong, ngẩn người trầm tư như đang suy nghĩ lung lắm. Trần Bình nửa tin nửa ngờ nhìn kỹ phản ứng trên khuôn mặt của Hiểu Linh để tìm điều không đúng. Nhưng là… không có gì khác lạ cả. Chẳng lẽ, chuyện nàng ta nợ ngập cổ là đúng. Thế nhưng hiện tại thấy thần sắc của tiểu đệ nhà Phạm gia rất tốt nha. Rõ ràng là được ăn uống đầy đủ. Làm sao có thể là mang nợ đây. Cả chuyện mỗi ngày Phạm Nguyễn thị có thể kiếm đến vài đồng khiến cho mấy nam nhân đỏ mắt.
Ánh mắt Trần Bình nghi ngờ đánh về phía Tiểu Đông đang đứng đằng sau Hiểu Linh cúi đầu. Hiểu Linh ánh mắt ám trầm rất nhanh khôi phục, thở dài một hơi, nói tiếp:
– Cũng may lần trước chúng ta lên núi đào được chút củ lạ, làm bánh bán cho dân làng cũng thu vào được một chút. Ít nhất trong nhà không đến nỗi quá khó khăn,vì thế nếu ta đi làm không công 2 năm vẫn còn có thể xoay sở được.
Câu chuyện đứt mạch ở đó. Hiểu Linh không nói gì thêm, âm thầm quan sát Trần Bình. Nàng ta nhíu mày cứ như suy nghĩ gì ghê gớm lắm. Nhưng cô biết Trần Bình lúc này sẽ không khuyên cô bán hai tiểu đệ đi. Vì làm vậy, toàn bộ tiền chỉ đủ để trả nợ, bọn hắn còn không sơ múi được chút gì đâu.
Trần Bình lắc lắc đầu:
– Thật tình là họa vô đơn chí a. Muội không chỉ mất trí, mà còn bị nợ một khoản lớn như vậy. Nhưng là tiền thuốc tốn đến 20 lượng sao. Liệu có bị lừa gạt rồi không?
Nói xong, ánh mắt nàng ta như có như không lướt qua Tiểu Đông. Hiểu Linh cười lạnh, quả nhiên là một con cáo. Còn không quên châm một mồi giữa cô và Tiểu Đông. Nhưng là con cáo này muốn lừa cô sao. Còn non lắm. Hiểu Linh thản nhiên đáp:
– Là mất gần hết mới mua được ba miếng sâm cho ta ngậm 1 đêm. Cũng may vớt được mạng về.
Trần Bình trong lòng thầm than hỏng bét. Mua nhân sâm thì cái giá đó cũng không phải không có. Giờ nàng ta phải tìm cách rút êm khỏi chuyện này mà không bị vay mượn gì mới tốt. Nàng ta thở dài:
– Haizz… thôi ít ra muội còn khỏe mạnh. Tỷ tỷ ta đây mà chẳng thể giúp được gì. Tiền nong trong nhà đều phải giao cho phụ thân cả.
Hiểu Linh ánh mắt cảm kích nhìn Trần Bình:
– Có tấm lòng này của tỷ tỷ là ta cảm thấy rất tốt rồi. Chỉ là từ giờ không thể thường xuyên gặp các tỷ nữa, ta thật áy náy.
Thái độ Trần Bình như được trút bỏ gánh nặng, cười cười:
– Có sao đâu muội. Chúng ta cũng sẽ không trách muội. Tối rồi, ta cũng nên về.
Hiểu Linh cũng không giữ mà trực tiếp tiễn người ra cửa. Cô lười phải đối phó với những con ký sinh trùng này