Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Chương 16: Kiếp Trước Không Thể Lại Tái Diễn!


Đọc truyện Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử – Chương 16: Kiếp Trước Không Thể Lại Tái Diễn!


Một trận đấu như vậy không tính là đấu, rõ ràng là một bên áp đảo, đến muốn gỡ hòa cũng không có cơ hội.

Bộ dạng đắc chí cùng với ánh mắt coi thường lẫn chút kiêu ngạo của Từ An, khiến cho cả hai anh em nhà họ Hà nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức có ý nghĩ muốn đem cậu ra mổ xẻ.
Nhưng có ý nghĩ là một chuyện, thực hành lại là một chuyện khác, dù sao thì vị anh họ có xu hướng biến thành đệ khống – Từ Vũ Hàn vẫn còn ở đây.
Từ An ở trước mặt hai người nhà họ Hà kiêu ngạo bao nhiêu thì khi đối mặt với Từ Vũ Hàn, cậu càng dịu ngoan bấy nhiêu.
Giao súng cho người trông coi, Từ An lập tức chạy đến trước mặt Từ Vũ Hàn, cái đầu nhỏ ngẩng lên trông giống như chú chó nhỏ đang muốn được chủ nhân tuyên dương.

Từ Vũ Hàn thu lại ý lạnh trong mắt, mỉm cười giơ tay lên muốn xoa đầu Từ An thì đúng lúc, một tiếng súng vang lên.
Khóe mắt Từ An liếc về phía phát ra âm thanh, lập tức nhìn thấy một họng súng tối đen ngắm vào cậu.

Trước khi kịp làm ra động tác né tránh, Từ An đã được Từ Vũ Hàn ôm lấy, sau đó cả hai ở dưới đất lăn vài vòng.
“Chết tiệt!” Từ Vũ Hàn thấp giọng chửi một tiếng.
Từ An vội đỡ Từ Vũ Hàn dậy, tay đặt trên vai hắn chạm vào một mảnh nóng ấm, mùi máu tanh nhàn nhạt dần lan ra trong không khí.


Hai mắt Từ An đỏ lên, quên mất thể chất của bản thân không giống đời trước, máu không có khả năng phục hồi, muốn rạch tay lấy máu giúp Từ Vũ Hàn khôi phục vết thương.
Tay Từ An vừa giơ lên đã bị Từ Vũ Hàn nắm lại, hắn không biết ý định của cậu, chỉ nghĩ đứa nhỏ nhà mình bị dọa hoảng sợ, cười an ủi: “Tôi không sao, đừng sợ.” Từ Vũ Hàn không biết, may là Từ An nhanh chóng thu tay, nếu không bàn tay của hắn có khả năng đã bị những cái móng nhỏ sắc nhọn của Từ An làm bị thương.
Ở nơi này có hẳn một đội ngũ cấp cứu chuyên nghiệp, rất nhanh đã có người đến giúp Từ Vũ Hàn cầm máu xử lí vết thương.

Từ An đứng một bên nhìn, hai tay siết chặt, trong mắt là buồn bực cộng với bất lực.
Một khắc Từ Vũ Hàn thay bản thân cậu đỡ viên đạn, trái tim Từ An như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Ở đời trước, bởi vì quá ngây thơ quá vô dụng mới khiến bản thân rơi vào sự tra tấn của những kẻ trong sở nghiên cứu kia, hại Từ vì bảo hộ cậu mà chết.

Đời này, lần nữa có được một người yêu thương mình, Từ An sẽ không để lịch sử tái diễn.
Lúc nãy, Từ An so với Từ Vũ Hàn phản ứng còn nhanh hơn, bởi vì tinh thần lực đã khôi phục một phần nên cậu tương đối mẫn cảm với nguy hiểm.

Nhưng cơ thể quá yếu khiến Từ An không thể kịp thời né tránh, điều đó càng làm cho cậu hiểu lúc này bản thân còn rất yếu, cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa.
Từ An quay đầu về phía viên đạn bắn ra, mọi người xung quanh đều tách ra một khoảng trống để lộ người đàn ông bị Lục Khang khóa chặt hai tay đè ở dưới đất, vẫn còn bất lực vùng vẫy.


Từ An bước về phía hắn ta, người đàn ông nhìn thấy cậu liền đỏ mắt lớn tiếng mắng chửi: “Từ An! Mày là tên khốn kiếp! Không bằng cầm thú! Trả em gái lại cho tao! Mày không phải là người, đồ súc sinh!”
Người xung quanh nghe mấy lời đó thì nhớ ra, người đàn ông này lúc trước từng đến trước cổng lớn Từ gia làm loạn, đòi trả lại công bằng cho em gái hắn, chính là cô gái sau khi bị An thiếu cưỡng bức, mất hết hy vọng sống đã tự tìm cái chết.
Nhưng đó chỉ là bề ngoài, chuyện đó kỳ thực là do cô ta thấy nguyên chủ vừa ngu ngốc vừa ham hưởng thụ, sinh ra ý định muốn leo lên cành cao, hạ thuốc rồi lên giường cùng cậu ta.

Nếu chỉ vậy thì cũng không đến mức, quan trọng là, không biết nên nói cô ta may mắn hay bất hạnh, chỉ một lần liền trúng số.
Từ Kiến cho con mình chơi đùa, nhưng tuyệt đối không được chơi đến lớn bụng, vì vậy nên sai người âm thầm giải quyết.
Đối với gia đình có quyền lại có tiền, một mạng người tầm thường như vậy sao có thể gây khó dễ cho Từ tiểu thiếu gia? Hơn nữa người tố giác không có bằng chứng là Từ An làm, dấu vết để lại cũng cho thấy cô gái kia đúng là tự sát, như vậy càng khó buộc tội.
Ai sẽ vì giúp một cô gái đòi lại công bằng mà đắc tội Từ gia? Chuyện cứ như vậy bị ém xuống, chỉ có người anh của cô gái vẫn kiên trì không ngừng tìm Từ An tiểu thiếu gây rối.
Sau khi Từ An ra viện không thấy người đàn ông này đến nữa, cứ tưởng đã từ bỏ, hóa ra là vì chuẩn bị một lần trả thù cuối cùng.

Vấn đề là lộ trình của Từ An không phải ai cũng biết, rốt cuộc là người nào tiết lộ cho người đàn ông kia?
Từ An lúc này không quan tâm nhiều đến những cái đó, đi thẳng đến trước mặt người đàn ông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn ta.
Lục Khang hiểu ý thả tay ra, đoạt lấy súng trong tay người đàn ông rồi lùi lại.


Tên kia được tự do hoạt động, không nói một lời đã bật dậy xông đến đánh Từ An.

Nhưng tay hắn vừa vung lên đã ngừng lại giữa khoảng không, gương mặt giận dữ của người đàn ông không biết vì cái gì, biểu cảm chuyển từ vui sướng sang sợ hãi, sau đó là tuyệt vọng, cơ mặt không ngừng vặn vẹo.
Từ An dùng lực đá vào chân người đàn ông khiến hắn ngã xuống đất, sau đó bước lại nắm cổ áo hắn kéo lên.

Ánh mắt cậu hơi lóe lên ánh sáng nhợt nhạt, không quản người này có thể nghe hiểu được hay không, nhỏ giọng nói bên tai đối phương: “Tôi sẽ khiến cho ông biết, cái gì gọi là địa ngục.”
Người đàn ông cứ như gặp quỷ, cả người run rẩy, khi há miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, ánh mắt nhìn xung quanh không có tiêu cự.
Từ Vũ Hàn bước đến kéo Từ An ra xa người kia, lạnh lùng nói: “Không cần đưa hắn vào tù, đầu óc của hắn không được bình thường, nên đưa vào viện tâm thần.

Đúng không?” Hai người bảo vệ nghe thấy lời Từ Vũ Hàn, không nói thêm một từ liền bước lên kéo người đàn ông đi.
Người đàn ông không ngừng giãy dụa, đột nhiên hắn trừng to mắt nhìn Từ An: “Quái vật! Nó là quái vật! Giết nó! Giết chết nó!” Đương nhiên, những lời này mọi người xung quanh đều xem như vào tai này ra tai khác, không mấy quan tâm.
Về phần người đàn ông bị đưa vào viện tâm thần với chế độ chăm sóc đặc biệt kia, thật sự biến thành đầu óc không bình thường.

Lúc thì mỉm cười nói: “Em gái, cuối cùng anh cũng có thể giết được tên súc sinh kia.” Lúc thì hoảng sợ nói: “Mày không phải là người, đồ quái vật! Cút xa tao ra!” Dù sao những cái đó đều là chuyện không quan trọng, sự thật, vốn chỉ có một người biết.
Từ An híp mắt nhìn theo hướng người đàn ông bị kéo đi, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi mới xoay người quan sát Từ Vũ Hàn.


Kỳ thật một vết thương này đối với Từ Vũ Hàn chẳng là gì, trên người hắn cũng có không ít vết sẹo do súng đạn gây ra.

Nhưng khi nhìn đến đôi mắt vì lo lắng mà đỏ lên của Từ An, Từ Vũ Hàn khó chịu, giơ cái tay lành lặn còn lại vuốt đầu cậu: “Tôi không sao, đừng lo lắng.”
Cái đầu nhỏ của Từ An cúi xuống, gật nhẹ mấy cái.
Lục Khang đi qua, kín đáo liếc nhìn Từ An còn đang cuối đầu, sau đó nói với Từ Vũ Hàn: “Cậu bị thương, trở về nghỉ ngơi trước đi.” Từ Vũ Hàn gật đầu, không nói một lời kéo Từ An đi.
Lục Khang đứng ở phía sau, hai mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng Từ An, khóe môi hơi câu lên, nhìn cực kỳ thiếu đòn.
Khi ở trước mặt Từ Vũ Hàn, Từ An như cừu non ngây thơ mềm mại đáng yêu, nhưng thực chất cậu ta là một thanh đao sắc bén giấu dưới lớp vỏ bông mềm mại vô hại.

Lúc nãy Lục Khang đứng gần bọn họ nhất, tuy Từ An đã đè thấp thanh âm nhưng với một quân nhân từng trải qua huấn luyện như hắn, từng lời từng chữ Từ An nói với người đàn ông kia, hắn đều nghe rõ ràng.
Tôi sẽ khiến cho ông biết, cái gì gọi là địa ngục. Khi nói ra câu đó, giọng điệu Từ An vô cùng bình thản, nhưng sự bình thản đó lại có thể khiến Lục Khang không tự giác căng chặt cơ thể.
Từ An dùng súng rất giỏi, là một người vô cùng nguy hiểm, đây là kết luận của Lục Khang.

Việc Từ Vũ Hàn giữ cậu ta bên người là nguy hiểm hay là trợ giúp, Lục Khang không biết, cũng không có ai biết được, nhưng quan tâm của Từ An dành cho Từ Vũ Hàn, đó là thực sự.

Cách mạt thế còn mười chín ngày thời gian..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.