Đọc truyện Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử – Chương 11: Tự Đưa Lên Cửa Ngại Gì Không Đánh!
Đến trường, dằn co một hồi cuối cùng cũng xong hết bốn tiết buổi sáng, Từ An cảm thấy thực dằn vặt người khác mà.
Mấy môn tự nhiên còn đỡ, nội dung kiến thức so với những gì cậu biết không khác biệt lắm, môn tự nhiên của năm trăm năm sau còn khó hơn.
Nhưng vấn đề ở chỗ mấy môn xã hội, luật pháp và con người của hiện tại với tương lai, khác nhau không phải là ít à.
Buổi chiều còn có hai tiết, Từ An định sau khi ăn cơm sẽ đi tham quan trường, nhưng mà có lẽ phải thay đổi kế hoạch một chút.
Cậu chỉ là tìm nơi vắng vẻ để thưởng thức cơm hộp thôi, có cần đen đủi vậy không?
“An thiếu của chúng ta hôm nay sao rảnh rỗi đến chỗ này ăn cơm, thật là khách quý nha.
Các người nói có đúng không?” Cái tên nhìn giống kẻ cầm đầu của đám nam sinh lên tiếng, giọng nói còn mang theo chút giễu cợt.
Từ An không thích mấy tên này chút nào, nếu biết trước sẽ gặp chuyện này, cậu thà ngồi trong lớp ăn cơm tốt hơn.
Ngoại trừ ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh của đám bạn học ra, cũng không có người nào chọc tới cậu.
Chán nản cất hộp cơm vào cặp, Từ An đứng dậy xách ba lô muốn đi về phía cửa.
Vừa đi được mấy bước thì mấy tên kia đã cản lại, nhìn ý tứ của bọn họ, hiện giờ cậu muốn bình yên rời khỏi sân thượng là không có khả năng.
Từ An thu lại vẻ mặt hòa nhã, ánh mắt nhàn nhạt liếc bọn họ: “Các người muốn làm gì? Tôi không rảnh cùng các người ở đây dây dưa.”
“Ha.” Lý Tín cười một tiếng, giễu cợt nói: “Sao thế? Không có thời gian cho bọn tôi, bận đi tìm tiểu tình nhân rồi à? Thật là gấp mà, lần trước nhập viện một tuần còn không biết ghi nhớ?”
Nhập viện một tuần? Vậy nguyên chủ Từ An bị đánh chết là do đám người này à? Có nên cảm tạ bọn họ không đây? Nếu không nhờ bọn họ thì cậu cũng chẳng dễ dàng chiếm đi cơ thể của Từ An đâu.
Chỉ là vết thương trên người lúc đó rất đau, hiện giờ vết thương trên trán còn chưa hoàn toàn lành nha.
Từ An cậu không phải người có nợ mà không trả, đã nợ bọn họ một trận đòn, hôm nay hoàn trả lại tất cả cũng không quá đáng, đúng không?
Đặt ba lô xuống một góc xem như an toàn, Từ An nở một nụ cười cậu cho là thân thiện nhất: “Vậy ra người đánh tôi nhập viện là các cậu?”
Lý Tín cười lớn: “Sao thế? Bị đánh đến đầu óc lú lẫn rồi, cả người đánh mình cũng không nhận ra à?”
Chiều cao của Từ An thấp hơn so với, đứng cạnh hắn ta đúng là một chút oai phong cũng không có.
Cậu nhún vai không trả lời, ánh sáng màu ngọc bích khẽ hiện dưới đáy mắt, tay nhẹ nhàng giơ lên.
Một giây trước còn đứng đó cười nói, một giây sau Lý Tín đã nằm ở dưới nền gạch, trong mắt hắn xuất hiện khiếp sợ, cơ thể không ngừng giãy giụa.
Cổ hắn bị bàn tay trắng mềm trông như vô lực của Từ An kìm chặt, vì nghẹt thở mà tay chân quơ loạn, ánh mắt trừng trừng tức giận cầu cứu đám người kia.
Mấy người kia nhìn thấy, có người thì lùi lại, có người thì la hét mắng chửi kêu Từ An buông tay.
Buông cổ Lý Tín ra, Từ An hừ lạnh một tiếng, đá vào ngực hắn một cái khiến Lý Tín đau đớn hét lên.
“Nếu muốn hắn gãy thêm mấy cái xương sườn hoặc là bị phế cái đó, các người cứ tự nhiên xông lên.” Chân cậu còn đặt trên ngực hắn, ánh mắt lướt qua hạ thân của nam nhân, bọn người kia còn muốn xông lên đều ngừng lại, do dự nhìn nhau.
Từ An chỉ một tên trông có vẻ yếu, trên mặt nở một nụ cười thật tươi: “Lấy ba lô qua đây cho tôi.” Người đó không dám chậm trễ cầm ba lô đưa cậu, đeo một bên dây lên vai, cậu đi đến chỗ cửa thông đến cầu thang của sân thượng.
“Đưa hắn đi bệnh viện sớm nếu không muốn hắn nặng thêm.” Một câu nói làm đình chỉ hoạt động của mấy tên còn đang giơ gậy định nhào tới, Từ An an toàn rời khỏi sân thượng.
Chân cùng tay đều đau âm ỉ, Từ An không khỏi nhăn mày xoa xoa cánh tay.
Lý Tín là người tập võ, Lý gia còn là gia tộc trong hắc đạo nên Lý Tín được huấn luyện không tệ.
Cơ thể này của nguyên chủ quá yếu, vả lại hình như nó chưa hoàn toàn dung hợp với linh hồn Từ An, hành động còn hơi cứng nhắc.
Lúc nãy cậu thành công quật ngã Lý Tín, sáu phần là do Lý Tín không đề phòng, bốn phần là do cậu dùng tinh thần lực quấy nhiễu.
Từ An nghĩ hẳn nên luyện tập một chút, yếu quá sẽ bị người ta bắt nạt.
Cuối cùng dưới ánh mắt kỳ dị của bạn học xung quanh, An thiếu thực sự ngồi trong lớp dùng cơm.
Cũng may cơm hộp Quân quản gia chuẩn bị là loại kín, nếu không hôm nay đảm bảo cậu phải xuống căn tin trường mua cơm.
Từ An không lo đám người Lý Tín tố giác với nhà trường việc cậu ra tay đánh người đến mức nhập viện, không lẽ bọn họ tự nhận là mình kéo nhau đi đánh người ta không thành công cuối cùng bị người ta đánh lại? Nên vấn đề của Từ An hiện tại là tìm chỗ nghỉ trưa.
Ừm, căn nhà kia cậu còn chưa xem qua đâu, hôm trước mới từ trong đống đồ tìm được chìa khóa, hôm nay có thể qua đó xem.
Căn nhà cách trường học không xa, Từ An mất mười phút đi bộ đã tới.
Căn nhà này là Từ An đòi lão già Từ Kiến mua năm cậu ta mười sáu tuổi.
Mà sau khi mua xong Từ An cũng dọn ra ngoài ở, rất ít khi về Từ gia hiện đang thuộc sở hữu của Từ Vũ Hàn.
Căn nhà hai tầng, một trệt một lầu, trang trí thật sự rất đặc biệt, đơn độc hai màu trắng đen, còn có một nhà xe.
Từ An thấy trong nhà xe ngoại trừ một chiếc xe thể thao còn có một chiếc xe mô tô phân khối lớn, đúng là thiếu gia nhà giàu có khác.
Dù là nguyên chủ hay Từ An đều chưa đủ mười tám tuổi, lái mấy cái này là vi phạm pháp luật đó.
Sau khi vào nhà, Từ An đi thẳng một mạch lên phòng ngủ, trong đống ký ức vụn vặt kia có một chút hình ảnh về căn nhà này, mà một chút này cậu chẳng muốn xem tý nào.
Tại sao à? Từ An thiếu gia mười sáu tuổi nổi danh ăn chơi dọn ra ở riêng, mấy người nói coi để làm cái gì? Không phải cùng người khác làm một ít chuyện này nọ con nít không nên xem thì là gì? Mà Từ An tự nhận mình là một đứa trẻ mười ba tuổi ngây thơ vô tội, cực kỳ trong sáng, mấy mảnh ký ức này được cậu lựa chọn bỏ qua.
Sau khi đổi mới bộ chăn đệm bản thân cho là không sạch sẽ, Từ An mới ngã lưng lên giường ngủ một giấc, cậu thật sự là mệt chết rồi, một ngày này so với cả tuần trước đều mệt hơn.
.