Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo

Chương 63


Đọc truyện Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo – Chương 63

Ân Tử Mạch vừa chuyển đầu liền nhìn thấy ca hắn sắc mặt âm trầm mà nhìn Cố Thừa, ánh mắt như muốn đem Cố Thừa xẻo thịt.

Ân Tử Mạch: “……” Cho nên ca hắn ca là tới tính sổ sao!

Cố Thừa đương nhiên cảm giác được Ân Tử Uyên đối hắn khó chịu, hắn cười cười, đi qua vẻ mặt nghiêm túc mà đối Ân Tử Uyên nói: “Đại ca, ta sẽ đối Mạch Nhi tốt, đời này đều sẽ yêu hắn, bảo vệ hắn, xin ngươi yên tâm.”

Ân Tử Uyên hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn một cái, không có trả lời, mang theo Ân Tử Mạch đi đến đại sảnh ăn cơm, hắn cố ý phân phó Tả Yến hôm nay nấu cháo gạo kê.

Dùng xong cơm sáng, Phong Lai cấp Ân Tử Mạch bắt mạch, Cố Thừa khẩn trương mà nhìn hắn, hỏi: “Như thế nào?”

Phong Lai thu hồi tay, nói: “Giáo chủ mạch tượng quả nhiên so trước kia vững vàng rất nhiều.”

Ân Tử Mạch: “……” Cho nên tất cả mọi người đều việc biết tối hôm qua sao!

Cố Thừa vui mừng, hỏi: “Hàn khí trong cơ thể Mạch Nhi hoàn toàn trừ bỏ sao?”

Phong Lai lắc đầu, nói: “Tuy rằng giáo chủ mạch tượng so với trước kia tốt hơn rất nhiều, nhưng trong cơ thể vẫn còn tàn lưu hàn khí như cũ. Ta đoán, cái hàn khí này yêu cầu nhiều lần…… Ân, mới có thể trừ hết.” thời điểm nói được một nửa, Phong Lai đúng lúc cơ trí mà bỏ đi chữ nào đó.

Nhưng Cố Thừa đương nhiên nghe hiểu!

Hắn cười nói: “Này không phải là vấn đề, nếu biện pháp này có thể trừ hoàn toàn hàn khí trong cơ thể Mạch Nhi, cái này liền hoàn toàn không là vấn đề.” Không chỉ có không phải là vấn đề, hắn còn đặc biệt vừa lòng!

Ân Tử Mạch nghe được, mặt đỏ tai hồng, trừng mắt nhìn Cố Thừa, hỏi: “Võ công của ta liệu có khôi phục không?”

“Cái này thật không biết.” Phong Lai nói, “Giáo chủ, ngươi lúc trước luyện công tẩu hỏa nhập ma, tỉnh lại thì nội lực một tia không còn, trong cơ thể lại nhiều hàn khí như vậy, ta cảm thấy rất có khả năng là hàn khí mày ngăn chặn nội lực của người. Nếu có một ngày hàn khí trừ hết, nội lực nói không chừng cũng có thể một lần nữa khôi phục lại.”

Ân Tử Mạch nhìn về phía Ân Tử Uyên, hắn nhớ rõ Ân Tử Uyên đã từng nói với hắn, hắn nội lực không phải bị phong bế, mà là hoàn toàn biến mất.

Ân Tử Uyên sờ sờ cằm, nói: “Phải chờ ý trời.”

Ân Tử Mạch: “……”

Thấy Ân Tử Mạch có điểm uể oải, Cố Thừa an ủi nói: “Không có việc gì, liền tính ngươi không có võ công, ta cũng sẽ bảo hộ ngươi. Ở bên người ta, không ai có thể xúc phạm tới ngươi.”

Ân Tử Uyên hừ lạnh một tiếng.

Cố Thừa: “Không biết đại ca có cao kiến gì?”

“Còn có hai tháng nữa chính là đại hội võ lâm mỗi năm một lần, đến lúc đó ngươi chuẩn bị như thế nào cùng người trong võ lâm nói ngươi cùng Mạch Nhi ở bên nhau?” Ân Tử Uyên hỏi.

Cố Thừa cười nói: “Vì sao phải cố ý nói, võ lâm minh chủ cũng có thất tình lục dục, cũng muốn yêu đương.”


Ân Tử Uyên cười lạnh nói: “Lần này Lam Liệt đào tẩu, hắn tự biết không có cách nào từ trong tay ngươi cướp đi Mạch Nhi, đương nhiên sẽ truyền đi khắp nơi chuyện ngươi cùng Mạch Nhi ở bên nhau. Chờ đến khi giang hồ mỗi người đều biết ngươi thân là võ lâm minh chủ, lại cùng Mạch Nhi là giáo chủ Huyền Thiên Giáo ở bên nhau, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho Mạch Nhi sao?”

Phong Lai cùng Tả Yến kỳ thật vẫn luôn lo lắng việc này, hiện giờ nghe được Ân Tử Uyên đặt câu hỏi, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn về phía Cố Thừa.

Ân Tử Mạch tuy rằng đối Cố Thừa rất tin tưởng, nhưng cái này, hắn cũng đặc biệt muốn biết Cố Thừa sẽ trả lời như thế nào.

Cho nên trong lúc nhất thời, người trong viện đều đồng loạt nhìn về phía Cố Thừa.

Cố Thừa lại không do dự, quyết đoán nói: “Ta cùng Mạch Nhi đã nói với nhau, so với vị trí minh chủ này, Mạch Nhi quan trọng hơn ngàn vạn lần. Nếu người trong thiên hạ không chấp nhận được ta là minh chủ lại cùng Mạch Nhi ở bên nhau, ta liền từ khỏi vị trí minh chủ, có thể lập tức truyền cho người khác.”

Ân Tử Uyên: “Nhưng ngươi đừng quên, Mạch Nhi là kẻ địch của toàn bộ giang hồ. Liền tính ngươi không lo cho vị trí võ lâm minh chủ, đại hội võ lâm cũng nhất định sẽ có người đứng ra yêu cầu ngươi vì võ lâm chính đạo trừ bỏ Mạch Nhi, đến lúc đó tình cảm quần chúng phất lên, tất cả mọi người đồng loạt nhằm vào Mạch Nhi, nếu có người muốn ra tay giết hắn, ngươi có vì Mạch Nhi hướng bọn họ động thủ sao? Ngươi yêu Mạch Nhi không phải giả, nhưng ngươi sẽ vì hắn mà trở thành kẻ địch của toàn bộ võ lâm sao? Ngươi có thể thừa nhận tư vị bị người ta xa lánh sao?”

“Ca!” Thấy Ân Tử Uyên càng nói càng nghiêm túc, Ân Tử Mạch nhịn không được hô một tiếng, ý bảo hắn đừng nói nữa.

Ân Tử Uyên xoa xoa đầu hắn, sau đó nhìn về phía Cố Thừa.

Cố Thừa thản nhiên tiếp thu ánh mắt đánh giá của hắn, nói: “Đến lúc đó ta sẽ mang theo Mạch Nhi ẩn cư ở núi rừng, không hề bước vào giang hồ võ lâm một bước. Ta không thể đối toàn bộ người trong võ lâm động thủ, nhưng ta chắc chắn bảo vệ Mạch Nhi an toàn.”

“Chính là Mạch Nhi là Huyền Thiên Giáo giáo chủ, hắn không thể cùng ngươi ẩn cư núi rừng.” Ân Tử Uyên nói, “Ngươi hoặc là cùng Mạch Nhi tới Huyền Thiên Giáo, hoặc là liền……” Hắn không có nói tiếp, nhưng ý tứ trong đó Cố Thừa đã hiểu.

Cố Thừa khẽ nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Ân Tử Mạch lại đoạt trước.

“Ca, ngươi không phải đang làm khó người khác sao.” Ân Tử Mạch méo miệng, nói, “Nào có người như vậy, đem hết thẩy chỗ tốt đều vớt tới, còn đi uy hiếp người khác.”

“Mạch Nhi!” Ân Tử Uyên nghiêm túc nói, “Chẳng lẽ ngươi phải vì Cố Thừa vứt bỏ Huyền Thiên Giáo chúng ta sao?!”

Ân Tử Mạch: “Ta có thể tiếp tục làm Huyền Thiên Giáo giáo chủ, Cố Thừa cũng có thể không cần nhập Huyền Thiên Giáo, nào có đạo lý nhất định phải buộc hắn nhập giáo chúng ta a.”

“Mạch Nhi……” Thấy Ân Tử Uyên tức giận, Cố Thừa đúng lúc giữ tay Ân Tử Mạch, ý bảo hắn không cần cùng Ân Tử Uyên nói nữa.

Ân Tử Uyên vừa chuyển đầu liền nhìn thấy trên cổ Ân Tử Mạch có một khối hồng ấn, tức khắc càng tức giận, phất tay áo bỏ đi.

Phong Lai cùng Tả Yến hai mặt nhìn nhau, sau đó hai người cũng đều phi thường ăn ý mà đứng dậy trở về phòng.

Trong viện chỉ còn lại có Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa.

Ân Tử Mạch bĩu môi không vui, Cố Thừa vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nói: “Liền tính toàn bộ người giang hồ đều phản đối chúng ta ở bên nhau, ta cũng sẽ không bỏ ngươi.”

Ân Tử Mạch: “Ca ca cũng là sợ ta bị khi dễ, ai, võ công của ta nếu có thể khôi phục thì tốt rồi, hắn có thể yên tâm về ta.”

Cố Thừa trầm tư nói: “Vừa rồi Tiểu Lai nói có đạo lý, nói không chừng ngươi nội lực của ngươi chính xác bị hàn khí ngăn chặn. Xem ra chúng ta làm nhiều vài lần, đêm nay tới suốt đêm đi, có lẽ qua mấy ngày là có thể khôi phục võ công.”


Ân Tử Mạch: “……” Vì cái gì nói đến đề tài này liền phát triển thành chơi lưu manh?!

“Lam Liệt nói hàn khí này trong chốc một lát trừ hết, giống như muốn cả đời gì đó.” Ân Tử Mạch nói, “Trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không được.”

“Trừ hết là một chuyện, nhưng nếu chỉ còn lại có một chút, võ công khả năng cũng sẽ khôi phục.” Cố Thừa nói.

Ân Tử Mạch tay chống cằm dựa vào trên bàn, nói: “Thật hy vọng sáng mai vừa tỉnh dậy, ta liền chính là thiên hạ đệ nhị cao thủ.”

Cố Thừa: “……”

“Nếu ca ca ta đến lúc đó thật sự muốn ngươi nhập Huyền Thiên Giáo, ngươi……Nhập hay không?” Ân Tử Mạch làm bộ dáng không chút để ý, hỏi.

Cố Thừa sắc mặt ngưng trọng, nhìn Ân Tử Mạch, không gật đầu cũng không có lắc đầu.

Ân Tử Mạch cào cào mặt, cười cười, nói: “Ta chính thuận miệng nói, ta đi xem ca ca ta……” Nói xong hắn đứng dậy, cuống quít liền hướng phòng ca ca tới, phảng phất ở lâu một giây, liền bị không khí xấu hổ giữa hai người đột nhiên dâng lên bao phủ.

Cố Thừa một mình ngồi ở trong viện, khẽ nhíu mày, thật lâu không có đứng dậy.

Ngày tháng cứ như vậy chậm rì rì mà đi qua, trong nháy mắt liền đến cuối thu, ven đường trên phố phủ kín sắc vàng của lá rụng, dẫm lên có thể phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt rất nhỏ, rất nhiều tiểu hài tử thích ở cái thời tiết này chạy ra, cố ý dẫm lên lá rụng chơi đùa.

Ân Tử Mạch thân thể cũng ngày một chuyển biến tốt đẹp lên, sắc mặt vẫn luôn hơi tái nhợt cũng dần dần hồng nhuận, sắc môi cũng không nhạt nhẽo như ban đầu, phiếm một tầng ánh sáng.

Còn có nửa tháng nữa chính là võ lâm đại hội. Lần này võ lâm đại hội mở ra ở Dương Châu, Tần Hoài Hà. Mọi người thương lượng một phen, chuẩn bị ngày mai chạy tới Tần Hoài Hà.

Lại một lần nữa trở lại Tần Hoài Hà, Ân Tử Mạch nhìn cảnh sắc quen thuộc, trong lòng ngàn vạn cảm khái.

Hắn nhớ tới nửa năm trước, lần đầu tiên gặp được Cố Thừa.

Khi đó bọn họ, ở trong lòng lẫn nhau đều hoàn toàn là người xa lạ. Hắn vì mục đích của chính mình đi tiếp cận Cố Thừa, mà Cố Thừa, đối với Ân Tử Mạch khi đó, ghét cay ghét đắng.

Ai cũng không thể tưởng tượng được, lại một lần nữa trở lại nơi này, bọn họ đã là ái nhân (1).

(1) Ái nhân: ái (yêu), nhân (người) => người yêu 😆.

“Mạch Nhi, suy nghĩ cái gì?” Cố Thừa thấy hắn ngồi ở bên cửa sổ, nhìn bên ngoài xuất thần, liền hỏi.

Ân Tử Mạch thở dài, nói: “Nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ban đầu là muốn lưu lại cho ngươi một ấn tượng tốt, kết quả lại là ngã chổng vó.”

Cố Thừa nguyên bản cũng nghĩ đến thời điểm bọn họ gặp nhau, nghe được Ân Tử Mạch nói như vậy, hắn cũng nhịn không được nở nụ cười, nói: “Cũng không có ngã chổng vó.” Hắn ghé sát vào bên tai Ân Tử Mạch, mang theo ý cười thấp giọng nói: “Ngươi ngã ở trong lòng ta.”


Ân Tử Mạch mặt hơi hơi đỏ lên, hắn quay đầu nhìn về phía Cố Thừa, Cố Thừa cũng nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười, Cố Thừa duỗi tay đem hắn kéo vào trong lòng, cười nói: “Lần đầu gặp mặt, ngươi liền nhào vào trong lòng ta, khó trách ta hiện tại sẽ thích ngươi như vậy.”

Ân Tử Mạch cả giận nói: “Cũng không có nhào vào trong ngực a! Là chính ngươi chủ động phóng qua ôm lấy ta!”

Cố Thừa cười tủm tỉm mà nhìn hắn, nói: “Đúng vậy, tựa như bây giờ, cũng là ta chủ động ôm lấy ngươi.”

Ân Tử Mạch giơ tay đánh bay tay hắn, nói: “Lúc ấy ta còn tưởng rằng ngươi là đại hiệp trầm ổn chính trực! Sao có thể nghĩ đến bộ dáng lưu manh hiện giờ!”

“Ta liền đối với ngươi lưu manh, người khác muốn cho ta lưu manh, ta cũng không muốn.” Cố Thừa đem cằm gác ở trên vai hắn, cười nói, “Đêm nay mang ngươi ra ngoài nhìn xem Tần Hoài Hà, thuận tiện đi đến tiệm Vân Viễn mua bánh đậu xanh, như thế nào?”

Nhớ tới điểm tâm trong tiệm Vân Viễn, Ân Tử Mạch thèm đến cơ hồ chảy nước miếng, nghe thấy Cố Thừa nói như vậy, hắn dùng sức gật đầu, nói: “Người ta nói bánh nhân đậu của cửa hàng này ăn rất ngon, ta cũng muốn ăn.”

“Cùng nhau mua.” Cố Thừa cười nói, “Ăn nhiều một chút buổi tối dễ làm.”

Ân Tử Mạch: “……”

Buổi tối, Cố Thừa mang theo Ân Tử Mạch đi ra ngoài.

Đi trên bờ sông Tần Hoài Hà, nhớ tới lần đầu tiên đi ra ngoài, Cố Thừa hỏi hắn là muốn ôm hay là cõng hoặc là xách theo qua sông, Ân Tử Mạch nhịn không được cười ra tiếng, Cố Thừa thấy hắn nhìn sóng nước lóng lánh, cũng nhớ tới đối thoại khi đó của hai người.

Cố Thừa cười hỏi: “Mạch Nhi, muốn ôm hay là cõng hoặc là xách ngươi qua sông?”

Ân Tử Mạch nhoẻn miệng cười, nhảy lên trên lưng hắn, đem mặt dán ở phía sau lưng hắn, nói: “Cùng trước kia giống nhau, vẫn là cõng.”

Cố Thừa đôi tay đặt ở phía sau đầu gối hắn, cõng hắn lướt qua mặt sông, đi sang phía đối diện.

Đi bên bờ sông Tần Hoài Hà, Ân Tử Mạch đi đằng trước, Cố Thừa đi theo phía sau, trong tay cầm một cái túi to, bên trong đủ loại điểm tâm. Mà Ân Tử Mạch trong tay cầm một chuỗi hồ lô đường, một bên ăn một bên nhìn ca vũ trên sông Tần Hoài Hà.

Dưới ánh đèn, bóng dáng hắn có vẻ dị thường nhu hòa, một thân bạch y, tốt đẹp giống như là ánh trăng sáng tỏ.

“Mạch Nhi.” Cố Thừa đột nhiên mở miệng gọi một tiếng.

Ân Tử Mạch quay đầu lại, đối với hắn hơi hơi mỉm cười: “Ân?”

Cố Thừa không nói gì, đứng tại chỗ yên lặng nhìn hắn, dưới ngọn đèn dầu, hắn khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt mang cười, ánh mắt ôn nhu.

Ân Tử Mạch đột nhiên liền nhớ tới một câu thơ —— (2)

Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn lần,

Bỗng nhiên quay đầu,

Người ở nơi đó,

Ở nơi lửa đèn tàn.

(2) Trích trong bài Thanh Ngọc Án. Các chế cứ hiểu nôm na là bạn Mạch nhà ta đi tìm một nửa của đời mình trong đám đông, nhưng không ngờ người ấy vẫn luôn dõi theo, vẫn luôn âm thầm bảo vệ bạn ấy nha.


Hôm nay buổi tối, Cố Thừa dị thường dũng mãnh, Ân Tử Mạch cũng khó được lúc nhiệt tình, quấn chân quanh eo Cố Thừa, không hề áp lực, ở dưới thân người kia tận tình rên rỉ.

“Mạch Nhi……” Cố Thừa gầm nhẹ một tiếng, ôm Ân Tử Mạch trở mình, để hắn ghé vào trên người mình. Sắc mặt Ân Tử Mạch ửng hồng, trong mắt tràn đầy hơi nước, làn da trơn bóng như ngọc đầy dấu vết ái tình, Cố Thừa nhìn mà trong lòng mềm như một bãi xuân thủy, gắt gao ôm hắn, hôn môi hôn mặt hắn……

Có lẽ là vì về chỗ cũ, một đêm này, hai người cảm xúc mênh mông, thẳng đến khi sắc trời đã sáng, Cố Thừa mới ôm Ân Tử Mạch nặng nề ngủ.

Ân Tử Mạch ngủ cũng không an ổn, hắn cảm thấy rất khó chịu, cảm giác trong cơ thể như có thứ gì ở khắp nơi tán loạn, như phải phá tan nơi nào đó đang giam cầm nó mà từ trong thân thể hắn hoàn toàn phóng xuất ra.

Hắn gắt gao cau mày, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, cau mày thống khổ than nhẹ.

“Mạch Nhi! Mạch Nhi! Tỉnh tỉnh!” Ân Tử Mạch hơi hơi động, Cố Thừa liền tỉnh lại, thấy hắn cau mày dị thường thống khổ, tức khắc hoảng sợ, cho rằng hắn gặp ác mộng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, muốn đánh thức.

Ân Tử Mạch lại không tỉnh lại, sắc mặt dị thường hồng, trong cơ thể trướng đến khó chịu nhưng không thể phát tiết, như bị lửa đốt, hắn ở trên giường lăn qua lộn lại.

Cố Thừa nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo cho hắn, sau đó đi gõ cửa phòng Phong Lai.

“Giáo chủ làm sao vậy?” Phong Lai nghe được tiếng Cố Thừa đập cửa, một bên hỏi một bên nhanh chóng chạy tới.

“Không biết, ta cho rằng hắn gặp làm ác mộng, nhưng cảm giác lại không giống.” Cố Thừa nôn nóng nói, mang theo hắn đi vào phòng.

Ân Tử Uyên cũng đuổi tới đây, thấy quần áo trên người Ân Tử Mạch đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. Ân Tử Mạch đã không còn cảm giác bị lửa đốt, nhưng lại rơi vào cảm giác lạnh thấu xương.

Hắn hiện tại cảm thấy rất lạnh, như bị ngâm trong nước lạnh, cả người đều phát run.

Cố Thừa nhìn mà đau lòng không thôi, tay chặt chẽ nắm chặt thành quyền, khẩn trương nhìn Phong Lai bắt mạch cho Ân Tử Mạch.

“Mạch Nhi làm sao vậy? Vì sao sắc mặt hắn hiện tại trắng bệch như thế? Vừa rồi vẫn là hồng dị thường.” Cố Thừa đứng ở một bên, muốn ôm lấy Ân Tử Mạch, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Phong Lai, chỉ có thể nôn nóng mà nhìn, hỏi.

Phong Lai cau mày sắc mặt ngưng trọng, hắn không trả lời câu hỏi của Cố Thừa, mà là trầm mặc tiếp tục bắt mạch.

Cố Thừa cảm thấy thời gian đột nhiên trở nên thật dài, thời gian Phong Lai bắt mạch, hắn có cảm giác như đã qua ngàn vạn năm.

Phong Lai rốt cuộc thu hồi tay, nói: “Nội lực giáo chủ khôi phục.”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Phong Lai tiếp tục nói: “Giáo chủ hiện tại thống khổ như vậy là bởi vì nhất thời trong cơ thể giải phóng quá nhiều nội lực, hắn không biết nên khai thông như thế nào, làm cho cỗ nội lực này ở trong cơ thể hắn chạy tán loạn.”

“Để ta giúp hắn.” Cố Thừa ôm lấy Ân Tử Mạch, để hắn dựa vào lòng mình.

Lúc này, Ân Tử Mạch đột nhiên mở to mắt, một chưởng đánh ra.

Chưởng phong đi đến đâu, nơi đó hỗn độn một vùng.

_____

Chương mới có rồi nà, hoan nghênh đến xem ~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.