Đọc truyện Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo – Chương 20
Cố Thừa đi đến trước giường, nhìn thấy Ân Tử Mạch mặt đỏ bừng, nhíu mày, nói với Phong Lai: “Ngươi cho hắn uống thuốc trước, chờ hắn uống thuốc xong ta lại truyền chân khí cho hắn.”
Phong Lai nhíu mày: “Công tử phát sốt cao, ta phải châm cứu cho hắn bớt sốt trước.”
Cố Thừa gật gật đầu: “Có yêu cầu cái gì cần ta hỗ trợ cứ việc nói.”
Tả Yến đã đem túi thuốc của Phong Lai tới, Phong Lai rút ra từ bên trong một cây châm thon dài, dùng cồn y tế lau vài lần, sau đó dùng băng gạc lau khô, hơ dưới ánh nến nóng tiêu độc.
Ân Tử Mạch yên lặng đem chính mình rúc vào trong ổ chăn, dùng chăn che đầu lại.
Cố Thừa: “……”
Những người khác: “……”
Cố Thừa dở khóc dở cười đem hắn từ trong ổ chăn kéo ra, nói: “Trốn trong ổ chăn làm cái gì?”
Ân Tử Mạch vẻ mặt khổ sở.
Hắn đường đường là một nam nhi, mấy cái khác đều không sợ, lại cố tình sợ chích! Khi còn nhỏ đi học kiểm tra sức khoẻ phải rút máu gì đó, hắn luôn trốn đến cuối hàng, tránh không được mới lấy hết sức mà quay đầu đưa tay cho bác sĩ rút máu.
Vừa rồi nhìn Phong Lai cầm trong tay ngân châm ở dưới nến tiêu độc, liền cảm thấy cả người đều không tốt lắm, biết rõ trốn vào ổ chăn cũng không tránh được, nhưng vẫn không thể khống chế không được rụt vào.
Cố Thừa hơi hơi nhướng mày, nói: “Viên huynh sợ bị châm cứu?”
“Không có a.” Ân Tử Mạch giả vờ bình tĩnh nói.
Cố Thừa nhướng mày cười như không cười mà nhìn hắn, Ân Tử Mạch làm bộ không có thấy ánh mắt kia của hắn, chỉ nghĩ muốn chết a!
Thấy Phong Lai đi tới, Ân Tử Mạch phản xạ có điều kiện lại hướng trong ổ chăn rúc, trong miệng nhỏ giọng hừ nói: “Kỳ thật uống thuốc là được rồi, thân thể ta không có việc gì, tuyệt đối là tiểu cường đánh không chết (1).”
(1) Tiểu cường: Con gián.
Cố Thừa: “Tiểu cường là cái gì?”
Ân Tử Mạch: “…… Tóm lại chính là ta rất khoẻ thật sự không cần châm cứu a!”
“Công tử, sẽ không đau, rất nhanh thôi.” Tả Yến mở miệng an ủi.
Ân Tử Mạch dùng vẻ mặt “Ta không có ngốc, bị kim đâm vào thịt nào có không đau, bằng không ngươi tới thử xem” nhìn Tả Yến, Tả Yến ho khan một tiếng, nói: “Tiểu Lai y thuật rất giỏi, thật sự một lát là được.”
Ân Tử Mạch rúc thành đà điểu.
Phong Lai đi tới, cười nói: “Công tử, ngươi nhìn xem ngoài cửa là ai tới?”
Ân Tử Mạch tức khắc từ trong chăn vươn đầu hướng ra ngoài cửa nhìn, sau đó bị Phong Lai chế trụ, Cố Thừa nhanh chóng đè hắn lại, tiếp theo Phong Lai nhanh chóng đem ngân châm châm vào huyệt Thái Dương của Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch: “!!!”
Di, giống như thật sự không quá đau!
Phong Lai cười nói: “Ngân châm này có thuốc bột có thể giảm đau.”
Ân Tử Mạch: “……” Cái này thật là mất mặt!
Đặc biệt nhìn khoé miệng Cố Thừa cười như không cười, Ân Tử Mạch hận không thể làm thời gian quay ngược lại một chút!
Chích xác như Tả Yến nói, Phong Lai rất nhanh đã thu châm, sau đó uy Ân Tử Mạch ăn thuốc viên, nói: “Công tử, đợi chút nữa minh chủ sẽ truyền chân khí cho ngươi, chúng ta ở bên ngoài đợi, công tử có việc liền kêu một tiếng.”
Ân Tử Mạch ừ một tiếng, cảm thấy có hơi mệt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phong Lai cùng Tả Yến mang theo ám vệ ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, mọi người tất cả đều canh giữ ở ngoài cửa.
Nhóm ám vệ có hơi lo lắng cho Ân Tử Mạch, thấp giọng hỏi: “Hay chúng ta phái một người đi vào? Nếu vạn nhất Cố Thừa làm gì giáo chủ……”
Phong Lai vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: “Không có việc gì, Cố Thừa sẽ không làm gì.” Dù sao loã thể đã lõa thể cùng nhau, còn có chuyện gì có thể so sánh cùng cái này?
Trong phòng, Cố Thừa cởi áo ngoài cùng giày ngồi lên trên giường.
Ân Tử Mạch thân thể không có sức lực, thấy hắn xoay người lên giường cũng chưa mở mắt.
Thẳng đến khi Cố Thừa động thủ đem hắn từ trong ổ chăn kéo ra bắt đầu cởi quần áo cho hắn, Ân Tử Mạch mới mở mắt ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Cố Thừa.
Không phải nói là muốn truyền chân khí cho hắn sao? Cởi quần áo làm cái gì?
Tay Cố Thừa hơi ngừng lại, ho khan một tiếng nói: “Khụ, cởi quần áo truyền chân khí sẽ hiệu quả hơn.”
Ân Tử Mạch: “……” Cho nên là lại như tối hôm qua hai người đều cởi – hết – rồi – ôm – nhau sao?
Cố Thừa phảng phất hiểu rõ tâm tư của hắn, nói: “Ta không cần cởi quần áo.”
Ân Tử Mạch: “…… Chỉ cần ta cởi quần áo?”
Cố Thừa gật gật đầu, bổ sung nói: “Chỉ cởi áo trên.”
Ân Tử Mạch: “Nga.” Cũng tốt, còn hơn phải cởi hết như lần trước.
Cố Thừa: “Đương nhiên, nếu ngươi muốn cho ta cởi, ta cũng không ngại.”
Ân Tử Mạch bình tĩnh nói: “…… Vị anh hùng này, ngươi hiểu lầm, ta cũng không có đam mê này.”
Cố Thừa cười cười, xoa xoa đầu hắn giúp hắn bỏ áo trên, sau đó xoay người hắn ngồi đưa lưng về phía mình.
Tuy biết đây là vì giúp hắn chữa thương, nhưng trần trụi thân trên, còn đã từng nhìn qua nhau, Ân Tử Mạch cảm thấy cả người đều không thích hợp.
Cố Thừa thấy hắn không ngừng vặn vẹo thân thể, lưng trắng nõn trơn bóng của hắn trước mắt đong đưa, không khỏi cười nói: “Viên huynh đây là đang câu dẫn ta?”
Ân Tử Mạch: “!!!”
Cũng không có a! Vị này anh hùng này, ngươi tại sao lại nghĩ tới kết luận quỷ dị như vậy?!
Hắn vội ngồi nghiêm chỉnh, lưng cứng lại, cả người đều bất động.
Cố Thừa cười lắc đầu, lòng bàn tay chậm rãi dán lên sau lưng Ân Tử Mạch.
Người luyện võ có lòng bàn tay không giống tinh tế giống Ân Tử Mạch, mang theo đặc trưng của người luyện võ, có vết chai, dán lên phía sau lưng hắn, Ân Tử Mạch chỉ cảm thấy cả người run lên.
Nhưng hắn nhanh chóng ổn định thân hình, sắc mặt lại hơi hơi đỏ hồng.
May mắn Cố Thừa ngồi ở phía sau hắn, liền tính mặt đỏ thành quả táo hắn cũng nhìn không thấy, nên trong lòng Ân Tử Mạch nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau đó, trong cơ thể truyền đến một trận ấm áp, như tối hôm qua nội lực cuồn cuộn không ngừng từ lòng bàn tay Cố Thừa truyền vào trong thân thể hắn, Ân Tử Mạch thoải mái hừ vài tiếng.
Tay Cố Thừa cứng đờ, ấm áp trong cơ thể Ân Tử Mạch bỗng ngừng lại.
Ân Tử Mạch cảm thấy không thoải mái, không có ấm áp nghi hoặc quay đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Thừa trấn định nói: “Không có gì.”
Ân Tử Mạch nga một tiếng, quay đầu lại tiếp tục chờ Cố Thừa truyền chân khí cho hắn.
Cố Thừa ổn định tâm thần, một lần nữa bắt đầu đem tay dán lên lưng Ân Tử Mạch, lòng bàn tay chạm đến da thịt tinh tế bóng loáng của Ân Tử Mạch, tình thần không khỏi run rẩy.
Hắn yên lặng niệm vài câu thanh tâm quyết (2), chắn rớt tạp niệm, bắt đầu chuyên tâm cấp chân khí cho Ân Tử Mạch.
(2) Thanh tâm quyết: Kiểu như “sắc tức thị không, không tức thị sắc” ấy. Khổ thân, có thịt mà không được ăn.
Thanh tâm quyết đặc biệt dùng được, lần này Ân Tử Mạch thoải mái mà phát ra tiếng hừ hừ cũng không quấy rầy đến Cố Thừa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ân Tử Mạch bắt đầu mệt rã rời, đầu quẹo một bên ngủ gật, Cố Thừa thu hồi một bên tay, cầm cổ tay hắn bắt mạch, phát hiện mạch hắn rốt cuộc vững vàng, chậm rãi thu hồi tay còn lại.
Ân Tử Mạch đã ngủ, không có tay Cố Thừa chống đỡ, thân thể liền đảo đi. Cố Thừa duỗi tay ôm lấy hắn, cúi đầu nhìn về phía mặt hắn.
Lúc này Ân Tử Mạch có chân khí liền cảm thấy dễ chịu, sắc mặt ửng đỏ môi hồng nhạt, chóp mũi có lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài tựa quạt nhỏ rũ xuống.
Cố Thừa duỗi tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, lau mồ hôi ở chóp mũi, đem hắn bỏ vào ổ chăn, xuống giường cầm bộ quần áo mới thấy cho hắn, sau đó ra khỏi phòng.
Bọn Phong Lai vẫn luôn canh giữ ở cửa, thấy Cố Thừa đi ra, tất cả đều vây lên hỏi: “Công tử thân thể thế nào?”
Cố Thừa xua xua tay ý bảo không có việc gì, nói: “Hắn đã ngủ rồi.”
Phong Lai cùng Tả Yến muốn vào gặp, không nhìn một cái bọn họ thật sự không yên tâm.
Lúc này, giữa không trung đột nhiên hiện ra một chùm pháo hoa.
Tả Yến cả kinh, nhóm ám vệ đã nhảy thân dựng lên theo ánh lửa bay tới.
“Làm sao vậy?” Cố Thừa khó hiểu nói.
“Đây ám hiệu nhà chúng ta, nếu đã xảy chuyện khẩn cấp mới dùng cái này liên lạc lẫn nhau.” Tả Yến giải thích, “Nhìn hướng ánh lửa, hẳn là ở chỗ tối hôm qua giam giữ hắc y. Nơi đó nhất định là đã xảy ra việc. Minh chủ, Tiểu Lai, các ngươi ở chỗ này bảo vệ công tử, ta cùng nhóm ám vệ qua đó xem xét một phen.”
Phong Lai lắc đầu, nói: “Chúng ta lưu lại các ám vệ các đều là cao thủ số một số hai, nếu không phải tình huống nguy cấp sẽ không dùng ánh lửa liên hệ với chúng ta. Ngươi cùng ám vệ đi qua ta không yên tâm, vẫn là ta theo ngươi đi, công tử nhà chúng ta đành phiền minh chủ rồi.”
Tình huống khẩn cấp, Tả Yến cũng chỉ đồng ý đề nghị của Phong Lai, hai người vội vã hướng ngoài thành chạy đến.
Cố Thừa lại một lần nữa đi vào phòng, thấy Ân Tử Mạch ngủ rất sâu, liền ở trước bàn ngồi xuống.
Không đến thời gian một chén trà, Ân Tử Mạch đột nhiên bừng tỉnh, sợ hãi kêu một tiếng mở to mắt.
Cố Thừa vội đi qua, cong lưng hỏi: “Làm sao vậy? Là mơ đến ác mộng sao?”
Ân Tử Mạch mở to hai mắt nhìn về phía hắn, hỏi: “Bọn Tiểu Yến đâu?”
Cố Thừa đem sự tình nói với hắn, Ân Tử Mạch giãy giụa, nói: “Vừa rồi ta mơ thấy bọn họ đã xảy ra chuyện! Cố huynh, phiền ngươi dẫn ta qua đó một chút, ta muốn gặp bọn họ.”
Cố Thừa cũng có chút lo lắng, Lam Vực giáo ở Tây Vực xem như giáo phái lớn số một số hai, cao thủ trong giáo nhiều như mây, tối hôm qua đám người bị bắt kia, phỏng chừng cũng chỉ là tầng chót trong giáo. Hiện giờ nhóm ám vệ phát ra tín hiệu liên lạc khẩn cấp, đại khái là giáo phái kia phái thêm người tới giúp đỡ.
Nhưng Ân Tử Mạch không biết võ công, đem hắn mang đi, Cố Thừa lại lo lắng có thể làm ngộ thương đến hắn.
Ân Tử Mạch biết hắn đang suy xét cái gì, nói: “Ta nhất định phải đi. Cố huynh, ngươi là người có võ công thiên hạ đệ nhất, rất có khả năng chỉ có ngươi mới có thể cứu bọn họ. Ta xin ngươi, mang ta qua đó được không?”
Cố Thừa nhìn về phía Ân Tử Mạch, thấy mắt hắn mang theo khẩn cầu, tâm bỗng dưng mềm nhũn, gật gật đầu, nói: ” Được, qua đây, ta đem ngươi đi.”