Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Chương 6: Vệ Thành


Đọc truyện Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh – Chương 6: Vệ Thành

Bánh bao thịt heo hôm nay ăn không hết liền để bà nội cất lại, mỗi ăn vào bữa sáng cho Tây Viễn, Tây Vi mỗi người một cái.

sáng sớmhôm nay, lúc ăn cơm Tây Vi lại lưu bánh bao lại, nói là chốc nữa đói bụng thì ăn, nhưng thật ra là hôm nay hắn và mấy hài tử hẹn cùng nhau chơi, muốn khoe khoang với đám bạn, bởi vì hôm trước hắn nói trong nhà có bánh bao thịt ăn không hết, mấy đứa nhỏ khác đều không tin, nói hắn khoác lác. Hắn muốn lấy bánh bao cho đám nhỏ này nhìn, xem bọn hắn còn cười hắn không. Đối với tiểu tâm tư của Tây Vi, người lớn trong nhà đều không vạch trần, tiểu hài tử mà, đều có lòng kiêu ngạo riêng.

Có điều còn chưa tới giữa trưa, Tây Vi đã khóc oang oang trở lại, trên người đều là đất, bàn tay còn rách da, trên mặt khóc như diễn viên hí khúc, Tây Viễn vừa nhìn liền đau lòng.

“Đây là sao, sao đệ lại thế này?”

“Vệ Thành, Vệ Thành.” Tây Vi vừa khóc vừa nói Vệ Thành, Vệ Thành. Tây Viễn hỏi cũng không rõ, liền hỏi hai đứa nhóc đi theo Tây Vi về. hai đứa nhóc này lớn Tây Vi một chút, mồm miệng cũng lanh lợi, liền một năm một mười đem sự tình kể cho Tây Viễn.

Hóa ra, Tây Vi đang cầm bánh bao khoe khoang cùng những đứa bé kia ăn rất ngon, bên cạnh đột nhiên lủi đến một thân ảnh, đoạt lấy bánh bao trong tay hắn bỏ chạy, Tây Vi theo bản năng kéo lấy quần áo hài tử kia, bị hài tử kia dùng sức kéo một chút ngã ở trên mặt đất, Tây Vi đứng lên lại đuổi theo một khoảng nhưng không chạy nhanh như tiểu quỷ kia, mắt thấy bánh bao bị người khác đoạt đi. Hài tử kia chính là Vệ Thành.

“Vệ Thành vẫn thường đoạt đồ ăn của người khác, ta cũng từng bị đoạt.” Một đứa bé xen vào nói.

“Ừ, mẹ ta bảo ta cách Vệ Thành xa một chút, chớ chọc hắn. Nói hắn là lang tể tử, thấy người sẽ cắn, thấy trong tay ai có đồ ăn sẽ đoạt lấy.” đứa nhóc còn lại bổ sung.

“Hắn còn đánh người nữa, lần trước cướp bánh ngô của Vương Cường, Vương Cường không cho, hắn liền đánh Vương Cường đến khóc, mẹ Vương Cường còn tìm đến nhà hắn.” Lại một tiểu hài tử chảy nước mũi nói tiếp.

” Vệ Thành này, sao lại khi dễ tiểu hài tử, lần trước tiểu Vi đệ có phải cũng bị hắn trêu chọc khóc không?”

” vâng, bà nội nướng một bắp ngô cho đệ, đệ lấy lên ăn, cũng bị hắn đoạt đi.” Tây Vi nhớ tới “Chuyện cũ”, càng thêm ủy khuất, nước mắt rơi xuống xoạch xoạch thành chuỗi. Tây Viễn vừa thấy Tây Vi như vậy thì cơn tức liền dấy lên.

“Đi, ca dẫn đệ tìm Vệ Thành, xem ca thu thập hắn.” Tây Viễn nắm tay Tây Vi, phía sau đi theo mấy tiểu thí hài, theo chỉ dẫn của mấy hài tử, một đường tìm được nhà Vệ Thành.

nhà Vệ Thành là nhà tranh ba gian, vừa nhìn là biết người lớn trong nhà chính là lười, lụp xà lụp xụp, chắc chắn là thường không xử lý.

nhà Tây Viễn cũng là ba gian cỏ tranh phòng, nhưng bởi vì ông nội và cha hàng năm mùa thu thu hoạch xong hoa màu trong ruộng, đều sẽ đắp bùn lên tường một lần nữa, cỏ tranh trên nóc cũng sẽ đổi mới, cho nên nhìn vào sẽ thấy gọn gàng ngăn nắp.


Nhà này sân cửa cũng không đóng, Tây Viễn phỏng chừng đóng cx ko hơn gì, cánh cửa đã sụp một bên, cánh cửa lệch qua bên cạnh, hàng rào quanh sân cũng thưa thớt, nhìn như một bắp ngô bị heo gặm qua.

Trong viện có một đứa bé, nhìn qua cx lớn chừng Tây Vi, đang kéo lấy một bó thân ngô so với hắn còn cao hơn gấp hai lần dựng về phía cửa phòng. Lúc này, tiểu hài tử nhìn thấy mấy người Tây Viễn thì lập tức ngừng lại, đứng đó không lên tiếng, trong ánh mắt lóe lên tia cảnh giác, như thú non muốn cắn người.

“Hắn chính là Vệ Thành.” Một đứa bé trộm nói cho Tây Viễn.

“Vệ Thành, ngươi lại đây cho ta, ta hỏi ngươi, vì cái gì đoạt đồ ăn của tiểu Vi nhà ta, còn đẩy hắn?”

Vệ Thành đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không hé răng.

Lúc này, người ở bên trong nhà phỏng chừng nghe được động tĩnh, từ bên trong đi ra một nam nhân nhìn qua rất cao tráng.

” là của cha Vệ Thành, cha của hắn rất dữ tợn.” tiểu hài tử gọi là Trụ Tử lại nhỏ tiếng nói cho Tây Viễn.

“Ngươi đây không phải con trai nhà họ Tây sao, đến nhà của ta chuyện gì?” Nam nhân vẻ mặt mất hứng hỏi.

” bánh bao của tiểu Vi nhà ta bị Vệ Thành nhà thúc đoạt mất, còn đẩy ngã tiểu Vi nhà ta, tay bị ngã đến trầy da. Đây cũng không phải là lần đầu, trước kia cũng đã từng đoạt lấy.”

“Thực sự có việc này ư?” Nam nhân nhìn về phía con trai của mình. Tiểu hài nhi mím chặt môi không lên tiếng, xem vẻ mặt cũng biết là thừa nhận.

“Một bánh bao nhưng thật ra không có gì…” lời của Tây Viễn còn chưa nói xong thì đã thấy nam nhân nhanh chân đi đến chỗ hài tử kia, đến gần một cước đá vào trên người nam hài, tiểu hài tử bị hắn một cước đạp đến giữa sân; sau đó nam nhân đuổi qua lại đạp một cước, đứa trẻ một phát bị đạp đến cửa sân.

Tây Viễn bị cử chỉ của nam nhân dọa ngây người! Đây là cha ruột sao? Vừa nhìn là biết hai cước này mạnh chừng nào, tiểu hài tử sao có thể chịu được!

“Ôi, thúc, thúc đừng đánh trẻ con.” Tây Viễn kịp phản ứng vội vươn tay kéo người nam nhân kia, nhưng Tây Viễn khí lực nhỏ sao có thể là đối thủ của nam nhân, bị nam nhân vung một cái liền té trên mặt đất.


“Ca, ca!” Tây Vi chạy đến bên người Tây Viễn khóc lên.

“Ai u, ai u, tay bị đá hỏng rồi, sao lại không nhúc nhích được.” Tây Viễn thấy nam nhân còn muốn đi đá đứa nhỏ kia, vội vàng kêu đau. Nực cười, bị nam nhân như vậy đánh, tiểu hài tử không bị đánh hỏng mới là lạ. Chuyện này là vì mình đến nhà hắn nói chuyện mà có, đến lúc đó đánh hỏng thì tính cho ai.

“Thúc sao lại như vậy, cháu chỉ tới đây hỏi chút chuyện, trẻ con bị đoạt bánh bao cũng không có gì, về sau chú ý là được. Thúc đánh con như vậy, còn đá cháu thật mạnh, ai u, tay đau quá xá.”

Tây Viễn vừa doạ vừa nói lý với nam nhân.

Nghe xong lời của Tây Viễn, nam nhân chần chờ một chút, vốn mình sẽ không để ý nhưng nếu vừa rồi thật sự làm Tây Viễn bị thương, vậy ít nhất cũng phải bồi thường tiền thuốc men. Nghĩ đến tiền, nam nhân đau lòng một trận, thằng nhãi con này, vẫn luôn gây chuyện cho mình. Nam nhân hung hăng trừng mắt nhìn tiểu nam hài trên mặt đất. Tiểu nam hài quỳ rạp trên mặt đất, không đứng lên mà cũng không còn khóc, có vẻ như bị dọa sợ nên không dám chạy. Nhưng trong ánh mắt chợt lóe lên tia âm ngoan, bất quá ai cx không chú ý tới.

“À, cháu nhỏ, cháu đứng dậy xem bị thương ở đâu.” Nam nhân cuối cùng đành thỏa hiệp, đi tới chỗ Tây Viễn. Lúc này ngoài viện có người lớn nghe được động tĩnh cũng đến xem náo nhiệt, trong đó một ng chính là ông nội Vương Tam, Vương Thuận bá bá, hắn vội vàng chạy tới ôm Tây Viễn vào trong ngực.

“Thế nào, Tiểu Viễn, có cần tìm đại phu nhìn xem không? Vệ lão nhị này, đứa nhỏ nhà người ta đến nhà ngươi là tới phân rõ phải trái, ngươi không chỉ động thủ đánh con trai của mình, sao còn làm con nhà ngta bị thương như vậy!” Vương Thuận bá bá tức giận nói.

Hắn và Tây Văn Minh, cha của Tây Viễn, quan hệ tương đối khá, cho nên nói chuyện nghiêng về Tây Viễn.

” đúng a, không nên xử sự như vậy, chỉ là phân rõ phải trái mà thôi, người lớn mà làm trẻ con bị thương, có lý cũng thành không có lý.” Người bên cạnh cũng đi theo phụ hoạ.

“Vậy bằng không tìm đại phu nhìn một cái? Ta vừa rồi cũng không dùng sức mà, chính là cháu nó tiến lên chặn ta, ta nhỡ tay.” Vệ lão nhị cực không tình nguyện nói.

“Để ta xem có vấn đề gì không, không có vấn đề gì thì xem như ngươi gặp may, nếu có vấn đề thì ngươi phải mời thầy thuốc cho con nhà người ta.” Vương Thuận sau đó bảo Tây Viễn động động cánh tay xem có đau hay không.

Kỳ thật cánh tay Tây Viễn căn bản không có việc gì, hắn vừa rồi nói vậy chính là để ngăn cản Vệ lão nhị tiếp tục đánh Vệ Thành. Hiện tại, thấy Vệ lão nhị cũng không phải người tốt gì, Tây Viễn cũng không muốn làm to chuyện kết thù kết oán với hắn, liền chậm rãi động động cánh tay. Vương Thuận liền hỏi Tây Viễn động lên có đau lắm ko, Tây Viễn nói có một chút nhưng không quá đau. Vương Thuận vén tay áo của Tây Viễn lên, thấy cùi chỏ xanh tím một khối, đoán chừng là do vừa rồi bị ngã gây nên.

“Có vẻ không thương tổn đến xương cốt, khối bầm này tìm thầy thuốc Lý xin chút thuốc trị thương dùng là không có việc gì.” Vương Thuận cũng không muốn Tây Viễn khiêu khích oán hận của Vệ lão nhị cho nên có thể chuyện lớn hóa nhỏ liền chuyện lớn hóa nhỏ.


“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, bằng không vào bên trong nhà ngồi một lát đi.” Vệ lão nhị ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“thôi, không làm phiền. Ta sẽ đưa hai đứa nhỏ này về. Tây Văn Minh mà thấy không biết sẽ đau lòng thế nào.” Vương bá bá cõng Tây Viễn lên, dẫn Tây Vi rời khỏi Vệ gia.

Vệ Thành còn quỳ rạp trên mặt đất bên cửa, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Tây Viễn rời đi, đây là lần đầu tiên khi cha hắn đánh hắn có người kéo lại. trước kia người trong thôn hoặc là giả vờ không thấy, hoặc là ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa, còn có mẹ kế ko có việc gì là lại cố ý thổi lửa, hận không thể làm cho cha đánh chết hắn.

” Viễn à, cháu gây chuyện với ai thì gây, sao lại đi gây chuyện với Vệ lão nhị. đây chính là người nổi danh bạo lực, bốn sáu không hiểu, người trong thôn không có việc gì tránh hắn còn không kịp.” Vương bá bá thấy chỉ còn lại hai anh em Tây Viễn liền khuyên nhủ Tây Viễn mấy lời thấm thía.

“Còn không phải do Vệ Thành hay đoạt đồ ăn của Tây Vi trúng, hôm nay còn làm Tây Vi bị thương. Cháu muốn đến hù dọa đứa nhỏ kia một chút để hắn sau này không dám tiếp tục khi dễ Tây Vi, ai biết người lớn nhà hắn lại phản ứng như vậy, đá con nhà mình hai cước mà cứ như là đá kẻ thù, phải đá cho bằng hỏng. cháu mà ko ngăn lại thì không biết xảy ra chuyện gì.”

“Ôi! đứa bé Vệ Thành kia cũng rất đáng thương! Sau này cũng đừng vì một chút đồ ăn mà tìm đứa bé kia.” Nhắc tới Vệ Thành Vương bá bá thở dài.

“Vương đại bá, sao lại thế ạ?” Tây Viễn tương đối hiếu kỳ.

“Đi về hỏi người lớn nhà cháu đi, ta ở trên đường khó mà nói rõ.” Vương bá bá bất đắc dĩ nói.

“Vương đại bá, bác đưa cháu đến cửa thì thả cháu xuống, bác cõng cháu về sẽ dọa bà nội sợ hãi.”

“Được, được, chẳng qua cháu cũng đừng giấu diếm người lớn trong nhà, hôm nay nhiều người trong thôn đều thấy, không chừng sẽ có người nói cho cha mẹ cháu.”

“Dạ, cháu biết rồi. Cháu về sẽ kể cho bọn họ.” Tây Viễn cam đoan với Vương bá bá.

Đúng như Vương bá bá khuyên, không đợi Tây Viễn kể rõ đầu đuôi tai nheo cho người lớn trong nhà, bọn họ đều đã biết, ông nội là một ông lão đầu trâu quật, cầm cái liềm muốn đi tìm Vệ lão nhị liều mạng, bị Tây Viễn cản lại.

“ông ơi, cháu thật sự không sao cả. Cháu lúc đó chỉ giả vờ vì sợ thúc ấy đánh chết con nhà mình, lại phiền đến nhà ta.” Tây Viễn giải thích cho ông nội.

“Thật không sao chứ?”

“Thật ạ, ông xem, đâu có sao đâu!” Tây Viễn vừa nói vừa nâng tay động chân.


“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Nếu thực sự làm cháu đích tôn của ông bị thương thì mặc kệ hắn là ai ông cx sẽ tìm hắn tính sổ.”

“Được rồi, ông thì hay rồi, cháu đích tôn đã nói không sao mà còn ở đó không buông tha, Vệ lão nhị dễ chọc lắm à!” Bà nội trắng mắt liếc ông nội một cái nói.

“Không dễ chọc thì sao, không dễ chọc cũng không thể để hắn khi dễ bé con nhà mình. Có ai lòng lang dạ sói như hắn chớ.” Ông nội gõ điếu lên mép kháng phẫn nộ nói.

“Ông xem ông kìa, càng khuyên lại càng xừng cồ lên.” Bà nội đẩy giỏ kim chỉ vào sâu trong kháng đi xuống. Đã đến lúc đi nấu cơm chiều, giờ vào đông ngày ngắn, mọi nhà đều ăn sớm lên.

“Bà ơi, Vệ Thành rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Tây Viễn vừa giúp bà nội nhóm lửa vừa hỏi.

” đứa nhỏ Vệ Thành này cũng là đứa mạng khổ!” Bà nội thở dài, đặt bánh ngô lên nồi.

” cha của Vệ Thành không phải kẻ tốt, mới vừa thành thân liền đánh mẹ hắn, phỏng chừng mẹ hắn chịu không nổi nên lấy dây thừng thắt cổ chết ở nhà kho. đứa bé Vệ Thành kia khi đó không đến ba tuổi, vốn có bà nội chăm nom cho. về sau bà Vệ cũng bị Vệ lão nhị làm cho tức chết thì đứa nhỏ này liền chịu tội. Vệ lão nhị hai năm trước không biết ở đâu lại cưới một cô vợ, dẫn theo một đứa con gái gả tới, cũng không phải ng có tâm địa tốt, ban đầu còn không dám làm gì, về sau lại sinh con trai cho Vệ lão nhị nên bắt đầu chướng mắt đứa con người vợ trước lưu lại, thường xuyên giựt dây Vệ lão nhị đánh Thành Tử. Đứa bé kia không có ai thương, ở nhà chịu khinh bỉ. Nghe nói Vệ lão nhị động một chút lại đánh hắn một trận, có đôi khi cả ngày không cho ăn cơm, phỏng chừng Vệ Thành đoạt đồ ăn của mấy đứa bé khác là do đói bụng lắm. Lần sau hắn có đoạt đồ ăn thì đừng đến nói với người lớn nhà hắn, cháu à. Đứa bé này ko biết là tạo nghiệt gì mà bị đầu thai đến cái nhà như vậy.” Bà nội vừa bận bịu nấu cơm, vừa thì thầm kể cho Tây Viễn chuyện nhà Vệ Thành.

“Nhà ngoại hắn ko có ai ạ? sao ko tới nói gì.”

“Nhà ngoại hắn à? Đã sớm sợ Vệ lão nhị, nếu có thể dựa vào thì còn để con gái bị Vệ lão nhị làm cho không muốn sống sao.”

ngọn lửa trong bếp chợt lóe chợt lóe, Tây Viễn trầm mặc không nói gì, trên thế giới này hóa ra còn có đứa bé số khổ như vậy mình tuy bất hạnh đến nơi đây, may mắn chính là người lớn trong nhà đều cần cù mà thiện lương. Tuy hơi nghèo nhưng so với sinh ra trong ổ sói tốt hơn nhiều.

“Ca, ca!” Tây Vi hôm nay khóc quá nhiều nên mắt đều sưng lên, Tây Viễn cầm miếng vải dùng nước lạnh đắp lên cho Tây Vi trong chốc lát, hiện tại tốt hơn nhiều. Tây Vi xuống giường ghé vào trên lưng Tây Viễn, thấy ca ca không có phản ứng thì kêu hai tiếng.

“Mắt còn đau không? Có phải không thoải mái không?” Tây Viễn hồi thần lại, kéo Tây Vi đến trước người cẩn thận xem xét, tuy còn hơi sưng nhưng đã tan nhiều.

“Thấy sưng sưng nhưng ko ko hề đau ạ.” Tây Vi sờ sờ gáy trả lời.

“Để ca thổi thổi cho đệ, thổi thổi thì tốt rồi. Sau này nếu có ai đoạt đồ của đệ thì cứ tìm ca, đừng tự mình đi đoạt biết chưa.” Tây Viễn dùng miệng nhẹ nhàng mà thổi mắt cho Tây Vi.

“Đệ đã biết”. Tây Vi thỏa mãn rúc vào trên người ca ca. Ca ca hôm nay đi tìm Vệ Thành làm Vệ Thành bị cha hắn đá hai cước, xem hắn sau này còn dám đoạt đồ ăn của mình ko. Tây Vi còn nhỏ nên ko nhìn ra được hai cước kia dùng khí lực đối với một đứa bé là hại chừng nào.

Bất quá ca ca cũng bị cha Vệ Thành đẩy ngã, nhưng ca ca nói để dọa người lớn kia, là doạ nạt cái kia người lớn, bằng không sẽ đánh chết Vệ Thành, ca ca quả thực rất lợi hại! Tây Vi mắt sưng húp nhìn Tây Viễn, không ngừng tỏa ra ánh sáng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.