Đọc truyện Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh – Chương 47: Mời khách
Trên bàn rượu mọi người cười nói xôn xao, lúc này Tây Viễn đang ở nhà chính nhìn thấy mấy đứa bé uống rượu trái cây. bọn nó trước kia chưa từng uống thứ này, cảm thấy ngon ngọt, nhưng dù sao bên trong vẫn có chút rượu, cho nên uống xong một ly khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng. Lại thêm Tây Vi nhìn đồ ăn trên bàn ha ha cười ngốc, cái dạng này hơi giống Tây Văn Minh lúc uống rượu, say rồi không nói gì mà chỉ cười, mặc kệ ai nói gì cũng cười.
“Đây là uống nhiều quá?” Tây Viễn nhìn thấy Tây Vi thì buồn cười, vội vàng gắp một đũa cá cho Tây Vi, cho vào trong bát nó.
“Anh, em cũng muốn.” Vệ Thành cũng cầm chén đưa tới trước mắt anh trai, nó không sao cả, tuy mặt hơi hồng nhưng nên làm gì thì làm vậy, không chậm trễ.
“Ôi, được.” Tây Viễn cũng gắp cho Vệ Thành một đũa cá, dóc xương cá rồi cho vào trong bát. Trong nhà từ vụ gặt lúa mạch đến giờ luôn bận bịu, người lớn bề bộn chân không chạm đất, hai đứa con trai coi như chăn dê, mỗi ngày thả bọn nó đi chơi, đến khi trời tối trở về là được.
Hai đứa nhóc chẳng những không thêm phiền toái cho người lớn, còn có thể giúp làm việc, thuận tiện chiếu khán hai đứa bé nhà chú hai. Tây Viễn cảm thấy dạo này ít lo cho bọn nó, trong lòng có chút áy náy, cho nên hiện giờ hai đứa nó có đôi khi vòi vĩnh đều cầu được ước thấy.
“Tiểu Viễn đối với em trai thật là tốt, rất ra dáng làm anh.” Vương đại nương thấy Tây Viễn lọc xương cá cho hai đứa con trai thì thấp giọng nói với bà cụ.
“Hai đứa nó đều là máu đầu tim của thằng bé, nói hai đứa một câu không tốt cũng không được!” Bà cụ nhìn như trách cứ Tây Viễn cưng chiều hai đứa em trai, chính là trong giọng nói lại có ý khoe khoang.
“Vậy còn không tốt sao! Anh em hòa thuận so với cái gì cũng hơn.” Vương đại nương tiếp lời nói.
” Trụ Tử Nhà ngươi không tồi, ăn gì đều muốn giữ một phần cho em gái.” Bà nội thấy trong chén Trụ Tử còn có nửa chén rượu trái cây, không cần đoán chính là muốn để lại cho tiểu nha đầu nhà hắn.
“Còn không phải sao, thằng bé đối với Đại Ny rất tốt.” Vương đại nương cũng không tiếc khen ngợi con cháu mình. tuổi Vương Thuận lớn hơn Tây Văn Minh, có điều nhà họ có đứa đầu rồi im bặt, qua nhiều năm mới có Vương Trụ, Đại ny hai đứa, cho nên rất cưng chiều.
” còn nhỏ vậy là tốt rồi, con nít đâu như người lớn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.” Bà nội cảm thán, khóe mắt nhìn qua vợ lão tam chỉ lo nhồi đầy miệng mình, Cẩu Đản nhỏ tuổi bên cạnh cầm đũa xoa bát nàng cũng không quản. Vẫn là Tây Viễn nhìn ngứa mắt, lấy cho thằng bé một cái muỗng nhỏ, chọn mỗi món ăn một ít cho vào bát. Hổ Tử lại càng không quan tâm, cứ như là sợ đồ ăn không đủ, dùng bữa mà như đoạt đồ ăn.
Bà cụ đau lòng Cẩu Đản, cũng gắp một đũa thức ăn cho vào trong bát nó.
Người một nhà đang ăn sục sôi ngất trời, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tây Viễn vội vàng ra khỏi phòng nhìn.
Vừa mở cửa, Tôn Diệp đang cười híp mắt đứng ở nơi đó.
” ông chủ Tôn, ngài sao lại tới đây?” Tây Viễn có chút kinh ngạc, Tôn Diệp hiện giờ bề bộn nhiều việc, chạy tới chạy lui giữa ba nơi,, hiện giờ đi Tụ Đức Lâu cũng không có bao nhiêu khả năng gặp được hắn.
“Nghe tiểu nhị nói nhà ngươi hôm nay chuyển nhà, vừa lúc bọn hắn muốn tới thu ngỗng vịt, ta đi theo tham gia náo nhiệt.” Tôn Diệp vừa nói vừa đi đến, mẹ Tây Viễn vội vàng giúp đỡ mở cửa lớn để tiểu nhị đánh ngựa xe tiến vào.
Vừa gặt xong lúa mạch, Tụ Đức Lâu liền tới thôn hoa sen thu mua ngỗng vịt, một lần thu đủ lượng tiêu hao cần vài ngày, cho nên cứ cách vài ngày sẽ phái người lại đây.
Có người nhanh chóng vội vàng bán, sợ qua thời điểm người ta không cần nữa. tiền bạc ấy mà, tới tay mới có thể kiên định. Có điều Tụ Đức Lâu lập tức không cần nhiều như vậy, cho nên bảo bọn họ cứ nuôi tiếp, thức ăn gia súc mùa đông vịt ngỗng cần do Tụ Đức Lâu cung cấp.
Như vậy hai bên đều được lợi, thôn dân sợ lãng phí lương thực mới không dám nuôi mấy thứ này mùa đông, Tụ Đức Lâu chỉ cần thu mua một ít cám trấu là có người chăn nuôi miễn phí, không cần lo phái người trông nom.
tiểu nhị Tụ Đức Lâu vừa đến thôn hoa sen, thôn dân sẽ như thấy thân nhân. hiện giờ ông chủ đến đây, bọn họ lại cảm thấy luống cuống, tất cả mọi người đứng lên chào hỏi Tôn Diệp, tiếp đón xong không biết nói gì cho phải.
“Các ngươi tiếp tục ăn, ta chỉ tiện đường không có việc gì ghé qua xem.” Tôn Diệp cũng không kênh kiệu, vui tươi chào hỏi mọi người.
” ông chủ Tôn, ngài ngồi bàn này ăn đi.” Tây Văn Minh cùng ông nội mời Tôn Diệp đến chủ bàn, mẹ Tây Viễn cùng thím hai vội vàng bưng xuống đồ ăn đã ăn qua, rửa sạch chén đĩa mang thức ăn lên.
“Mọi người tùy ý, tùy ý.” Tôn Diệp cũng không khách khí, ngồi ở chủ bàn liền bắt đầu ăn. Vẫn là Lý chính gặp qua cảnh đời nhiều, bưng chén mời rượu ông chủ Tôn.
những người khác đều kích động, người có tiền trong thành Ngạn Tuy cùng bọn họ uống rượu, đây là chuyện có nghĩ cũng không ra, chẳng qua người khác giống Lý chính mời rượu Tôn Diệp, hắn chỉ cười từ chối.
Ông nội cùng Tây Văn Minh quen thuộc Tôn Diệp hơn một ít, cho nên so với những thôn dân khác đối với ông chủ Tôn có tiền trong thành ít sợ hơn, huống hồ đây là đến nhà mình, cần tỏ ra là chủ nhà, thỉnh thoảng lại khuyên Tôn Diệp uống một chén.
Tôn Diệp biết mình ở đây, bọn họ không được tự nhiên, cho nên hư ứng mấy chén lại lui xuống, đi theo Tây Viễn vào phòng của hắn. Sau đó nghiêm túc đánh giá nhà mới c nhà họ Tây.
Hắn kiến thức rộng rãi nên không ngạc nhiên như người khác, chẳng qua cũng có thể nhìn ra căn nhà mới này không giống người thường.
Tây Viễn bưng tới một ly trà cho Tôn Diệp, cầm mấy khối lót dạ để hắn ăn tạm trước, biết hắn không ăn no, đành phải chờ một lát thôn dân đều đi rồi mời hắn dùng bữa tiếp.
Người Trong gian giữa vốn cũng ăn uống no nê, bọn không sai biệt lắm, hiện giờ thấy nhà họ Tây có khách nhân tôn quý đến, đều vội vàng đứng dậy cáo từ. Tây gia nói mấy câu lưu lại rồi tiễn họ ra về.
Khách nhân đi rồi, thím hai, mẹ Tây Viễn và Vương đại nương vội vàng thu dọn đồ đạc, một hồi còn phải mời ông chủ Tôn và tiểu nhị theo tới.
trong phòng Tây Viễn, Tây Vi và Vệ Thành đang đứng ở trước mặt Tôn Diệp cùng Tôn Diệp nói chuyện phiếm. Hai đứa nó bởi vì Mùa hè thường đến Tụ Đức Lâu, cùng Tôn Diệp lăn lộn quen mặt, cho nên tuyệt không sợ Tôn Diệp, đang hỏi Tôn Diệp ngồi xe ngựa nhanh hay là xe lừa nhà hắn nhanh.
Đường đường ông chủ Tụ Đức Lâu dùng các loại ví dụ thực tế chứng minh xe ngựa so với xe lừa nhanh hơn nhiều, hai đứa nhóc có chút không tin, Đậu Phụ Đũa nhà hắn ở trong lòng bọn họ chính là rất có địa vị.
Sau đó nói nói liền biến thành hai đứa nhóc hát cho Tôn Diệp, hát chính là bài hát Tây Viễn dạy cho bọn hắn《 em có một con lừa Tiểu Mao 》, sau đó còn có ” nhân dân Chúng ta, ngày hôm nay thật cao hứng”, đây là Tây Viễn bình thường tâm tình tốt thường thường ư hử ngâm nga, bọn hắn quấn quit bắt anh trai dạy, Tây Viễn không có cách nào đành phải sửa ca từ rồi dạy cho bọn hắn. Hiện ở nhà ba anh em, lúc không có chuyện gì làm miệng liền hừ ra một câu như vậy.
Tôn Diệp nghe hai đứa con trai hát thấy mới lạ cũng học theo, hai đứa nhóc phồng mặt nghiêm túc uốn nắn Tôn Diệp chỗ không đúng, bên cạnh Tây Viễn thầm muốn che mặt. Được lắm, bọn hắn lại còn dạy không biết mệt.
mấy đầu cải đỏ đứng ở Cửa phòng thò đầu ra nhìn, bọn hắn chưa thấy qua Tôn Diệp nên không dám tiến lên, người lớn trong nhà cũng dặn dò đừng tùy tiện quấy rầy. nhưng con nít mà, thấy Tây Vi và Vệ Thành cùng Tôn Diệp với nhau cũng thấy thèm.
Trong chốc lát đồ ăn đều được bưng lên, Tây Viễn cùng Tôn Diệp ăn, trong gian giữa cũng bày một bàn khao tiểu nhị. tiểu nhị Tụ Đức Lâu hôm nay tới thực kích động, xem ra hôm nay đi theo ông chủ là đúng đắn. hắn ở đâu cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, bình thường là chủ nhân đàm luận chuyện, bọn hắn tìm một chỗ ngồi tự mua đồ ăn gặm.
trong phòng Tây Viễn, Tây Viễn lấy ra một vò rượu trái cây đãi Tôn Diệp, không lấy cũng không được, vừa rồi Tôn Diệp trêu hai đứa nhỏ, bọn nó hôm nay ăn gì uống gì đều hỏi rõ rang, điểm danh muốn uống thử thứ rực rỡ ngon ngọt chúng nó nói đến.
Tây Vi và Vệ Thành cũng ngồi vào bàn, bọn nó đã ăn nó, chẳng qua cảm thấy mình cũng là bằng hữu c Tôn Diệp, bằng hữu đến nhà, bọn nó thỉnh thoảng sẽ lấy đũa sạch gắp hai ba món mới Tôn Diệp. phương diện lễ nghi Đối nhân xử thế, tuy bọn nó không cơ hội tham dự, chẳng qua anh trai đã sớm ân cần dạy bảo, cho nên hai đứa nhóc chiêu đãi không hề sai lầm.
Thấy bọn hắn nghiêm trang, Tôn Diệp thấy mới mẻ, mặc kệ hai nhóc con gắp đến bao nhiêu đều không cự tuyệt, không có chuyện gì còn chuyển một vòng chén rượu của mình trước mắt hai đứa con trai, hai đứa nhóc ánh mắt liền nhích tới nhích lui theo. anh trai không cho bọn nó uống quá nhiều, nói con nít uống rượu không tốt, bọn nó hắn nghe anh trai không uống, chẳng qua vẫn thấy thèm, ông chủ Tôn thật sự là rất xấu rồi.
Tây Viễn ở bên cạnh nhìn Tôn Diệp chơi ác thì bất đắc dĩ lắc đầu. chịu thôi, rót thêm cho hai đứa con trai mỗi đứa một chen, nói với bọn nó chỉ được uống thêm từng đó. Tây Vi và Vệ Thành thật cao hứng nhận lấy, cẩn thận nhấp nháp từng tí một, sợ lập tức uống hết, ông chủ Tôn lại dụ dỗ hai đứa nó.
Cơm nước no nê, Tôn Diệp đến trong sân ngắm nghía nhà mới một phen, thậm chí còn nghiên cứu WC.
Vốn Tây Viễn tính toán xây một cái WC ở trong nhà, nhưng bị toàn thể thành viên gia đình nhất trí phản đối, bà nội đại biểu ý tứ của mọi người trong nhà: cho tới giờ chưa từng nhà vệ sinh xây chung với phòng ở, vậy không phải thối chết à! Bà nội vừa nói hai đứa bé liền bịt mũi, giống như mùi thúi bốc ra.
Tây Viễn bất đắc dĩ, cuối cùng chừa ra nửa phòng bên cạnh tây sương phòng đem làm WC. WC dùng là xí bệt được thợ đá điêu khắc theo hình thức Tây Viễn yêu cầu, bên dưới đào hầm sâu ba thước kéo dài ra sau lưng nhà tương tự đường ống thoát ở hiện đại.
Trong nhà vệ sinh đặt một cái chum, bên trong là nước để dội sau khi dung WC. Bên cạnh chính là phòng bếp, bởi vì luôn nhóm lửa mà tường giữa hai phòng và tường ấm, cho nên trong nhà vệ sinh mùa đông tuyệt không lạnh.
Đây mới là điệu thấp xa hoa, Tôn Diệp trong lòng cảm thán.
Tôn Diệp vừa thưởng thức sân nhà họ Tây, vừa cân nhắc trong lòng làm sao moi công thức rượu trái cây, đây nhất định lại một khoản lời lớn.
Tây Viễn nhìn Tôn Diệp híp mắt một bộ tính kế liền biết công thức rượu trái cây không giữ được, được rồi, trái lại tự mình cũng có được ích lợi.
Buổi tối, Tôn Diệp liền nghỉ tạm ở tại nhà họ Tây, Tây Viễn đem phòng Vệ Thành cho Tôn Diệp ở, phòngTây Vi cho tiểu nhị, còn mình thì dẫn hai đứa bé cùng ngủ. Hai đứa con trai đều uống có hơi mơ hồ, sớm liền mí trên đánh mí dưới. Tây Viễn cho bọn hắn rửa mặt sạch sẽ rồi nhét vào ổ chăn, hai đứa nhóc liền vù vù ngủ.
Ngày hôm sau, Tôn Diệp phái tiểu nhị ra ngoài thu mua vịt ngỗng đủ, sau đó điều khiển xe ngựa rời khỏi nhà họ Tây, trong túi quần chứa công thức làm rượu trái cây, ừ, chuyến đi này quả không tệ.
Hắn đến nhà họ Tây cũng không đến tay không mà mang đến một bức câu đối thiếp vàng “Đức làm chí bảo cả đời dùng, tâm làm ruộng tốt muôn đời canh”, Tây Viễn vừa nhìn chữ trên tấm câu đối thì đã muốn che mặt, đây không phải câu khi hắn rảnh thường thì thầm sao? Trước kia ở trên mạng không có việc gì nhìn qua, hiện giờ, ừ, treo tại trên tường sau bàn bát tiên nhà chính, nhìn thấy vừa lúc hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
ở giữa Câu đối là một bức tranh sơn thủy, hai bên bức tranh cũng là một đôi bình sứ nhỏ Tôn Diệp mang đến.
người khác Trong nhà thấy Tôn Diệp lấy ra quà mừng đều cảm thấy rất quý trọng, khi thấy đều là thứ nhà có tiền mới có thể dùng, nhà nông như mình làm sao mua nổi.
Bất quá thấy Tây Viễn không chối từ, bọn họ cũng không nói gì, tuy cùng Tôn Diệp cũng coi như hiểu biết, nhưng bình thường đề cập đến sự tình cụ thể đều là Tây Viễn cùng Tôn Diệp đàm, người ta lại là tặng quà mừng, chối từ cũng không tốt.
Tây Viễn bĩu môi, mấy thứ này có khi là Tôn Diệp trong nhà không không dùng đến, ừm, nói vậy cũng không đúng, tối thiểu tấm câu đối kia hẳn là mới làm.
Gian giữa trước bàn bát tiên, Tây Vi và Vệ Thành nhìn chữ lớn thiếp vang lớn giọng nhớ kỹ. đây là anh trai thường hay thì thầm, bọn nó ghi nhớ, đi Tụ Đức Lâu khoe khoang với Tôn Diệp, không ngờ hiện giờ liền treo ở trên tường, bọn nó cảm thấy rất có thành tựu.
ông Bà nội cười híp mắt nghe tiểu Tôn Tử đọc chữ trên câu đối cho mình nghe,, bên ngoài ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, bận rộn bao lâu, trong nhà giờ mới hoàn toàn khôi phục bình thường.