Đọc truyện Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh – Chương 40: Hạnh phúc
Hôm nay Tôn Diệp dặn Tây Văn Minh nói với Tây Viễn, bảo hắn đến Tụ Đức Lâu một chuyến tính toán sổ sách nửa năm nay. Ngày hôm sau Tây Viễn dậy sớm cùng cha và hai tiểu quỷ cùng đến thành Ngạn Tuy.
lúc Xuất phát chân trời mới vừa lộ ra mặt trời, mặt trời còn chưa dâng lên, không khí sáng sớm phi thường mát mẻ, Tây Viễn nằm ở trên đệm xe ngủ bù. Bởi vì gần đây Tây Vi và Vệ Thành thường hay đi, cho nên bà nội sửa lại một cái mền nhỏ trước kia Tây Vi đắp đặt lên xe làm đệm, đỡ cho hai đứa con trai ngồi đau mông.
mặt chính Mền nhỏ là vải bông màu lam nghiêm chỉnh, mặt trái là bà nội dùng vải dư lúc làm quần áo và giày ghép vào, hơn nữa màu sắc không giống nhau đại khái lộ ra một đóa hoa hướng dương. Chỉ đem những mảnh vải vụn này ghép với nhau không biết đã phí bao nhiêu công phu, huống chi còn làm ra hình thái dễ nhìn như thế! Tây Viễn cảm thấy làm đệm xe thì hơi đáng tiếc, có điều bà nội nói mền nhỏ này Tây Viễn lúc nhỏ hay dùng, sau đó Tây Vi lại dùng, mặt trong sớm đã bị hai người tiểu đến cũ nát, không thể làm mền hay đệm giường, vừa lúc dùng nó đệm mông.
Tây Viễn nằm ở trên đệm, trên người đắp một cái áo đơn c Tây Văn Minh, ở trên xe lừa lay lắc mà còn ngủ rất say sưa. Bên cạnh Tây Vi và Vệ Thành ngồi đàng hoàng tử tế, một hồi nhìn xem anh trai, một hồi nhìn xem hoa màu hai bên đường.
Hiện giờ ruộng đồng xanh tươi đã thức dậy, tầm mắt của người xem không được xa lắm. Ngẫu nhiên lướt qua một thửa ruộng lúa mạch, có thể thấy hạt lúa đã no đủ, nặng trịch bị ép tới trĩu xuống, gió mát sáng sớm phật qua, sóng lúa từng đợt từng đợt, một mảnh hải dương màu xanh biếc.
Bởi vì anh trai đang ngủ, hai đứa nhóc hôm nay khó có được không có líu ríu, lúc muốn nói chuyện cũng là nhỏ giọng nói thầm. Phía trước Tây Văn Minh ngẫu nhiên vút roi một tiếng, Đậu Phụ Đũa ăn đánh bèn chạy nhanh hơn, cái chuông trên cổ cũng đinh linh linh phát ra tiếng kêu thanh thúy.
khi ba Cha con đến, cửa tụ đức lâu vừa mới mở ra, Trương Tài đang ngó đầu ra ngoài xem. Tây Văn Minh mỗi ngày thường đến sau, hắn đều ở chỗ này chờ trước, sau đó cùng Tây Văn Minh dọn đồ lên quầy. Hiện giờ tiểu nhị trong cửa hàng đều rất hâm mộ hắn: bình thường ở trong cửa hàng đều là hắn định đoạt, việc thoải mái, chủ nhà dễ nói chuyện, ngẫu nhiên còn có thể thưởng tiền. Dựa vào trí thông minh c Trương Tài sao có thể không muốn làm việc này làm lâu dài, cho nên cũng càng để bụng.
mấy người vào trong cửa hàng, lúc này Tôn Diệp còn chưa tới, Tây Viễn an vị ở trong cửa hàng chờ, nhìn thấy cha, Tây Vi, Vệ Thành cùng Trương Tài đang bầy hàng trong quầy, hắn vốn cũng muốn hỗ trợ, chẳng qua mấy người nhất trí bắt hắn ngồi, nói hắn cứ ở đó nhìn là tốt rồi, không cần ra tay.
Tây Viễn cảm thấy thật hổ thẹn, mình so với Tây Vi và Vệ Thành còn hơn mấy tuổi, vậy mà hai đứa nhóc đã làm rất thuần thục, động tác vừa mau vừa linh hoạt, làm được có da có thịt, tính tích cực còn rất là cao.
Một lát sau, cửa lớn Tụ Đức Lâu mở ra, một ngày làm ăn chính thức bắt đầu. Tôn Diệp cũng từ từ thảnh thư thả vào trong cửa hàng. Hắn hiện giờ ở thành Tân Giang cũng mở một quán Tụ Đức Lâu, vốn đĩ Kỳ chưởng quầy ở đó trấn thủ, chẳng qua Tôn Diệp cũng phải thường xuyên đi qua chiếu ứng. dù sao nơi đó là phủ thành, nhiều người người nên quan hệ cũng phức tạp, sợ xuất hiện tình trạng gì không lường được cho nên hắn hiện giờ thường xuyên ở bên.
Tôn Diệp vào trong cửa hàng, cũng không vội cùng Tây Viễn đối chiếu sổ sách mà bắt lấy hai đứa nhóc đùa một hồi, bảo chúng đọc khẩu quyết phép nhân một lúc. đây là Tây Viễn Mới dạy, Tôn Diệp cảm thấy mới mẻ, cho nên bào hai đứa con trai đọc. Sau đó lại cùng hai đứa nó nói đùa vài câu, thẳng đến khi Tây Viễn đợi đến không bình tĩnh mắt trắng dã nhìn hắn, hắn mới kêu Tây Viễn cùng vào trong phòng kiểm kê khoản tiền nửa năm qua.
Bởi vì là sổ sách nửa năm nên kiểm kê phí không ít thời gian, chờ Tây Viễn đi ra đã gần giữa trưa, Tây Văn Minh ngồi ở trong quầy nhà mình, bên cạnh Tây Vi và Vệ Thành còn đang nghiêm chỉnh bán đồ ăn, gần quầy còn có một vài người mua xong chưa đi, đứng ở đó xem hai đứa nhóc bán đồ này nọ, thuận tiện cùng hai đứa con trai tám vài câu.
Tây Viễn vừa ra, hai đứa con trai bèn không đợi ở trong quầy nữa, chạy đến dắt lấy anh trai, bắt anh trai mang hai đứa nó đi mua sắm, Tây Văn Minh mỗi lần mang theo hai đứa nó đến đều vội vàng, chỉ có Tây Viễn đến đây mới có thể dẫn hai đứa con trai đi các nơi một chút.
Tây Viễn mang theo hai đứa con trai chậm rãi dạo chợ, Tây Văn Minh đặt xe lừa ở Tụ Đức Lâu rồi cũng đi theo, cha lo cho Tây Viễn và hai đứa bé, dù sao Tây Viễn mình cũng chỉ là một đứa bé.
chỗ Chợ rẽ ngoặt mới mở một cửa hàng mặt tiền, là một tiệm vũ khí, chẳng qua bên trong bán đều là vũ khí dân gian trong phạm vi triều đình cho phép, những thứ như nỏ, giáp trụ, đại đao, trường mâu thì không bán.
Vệ Thành vừa nhìn thấy đồ bán trong cửa hàng bèn không dịch bước, vô luận Tây Viễn có nói thế nào cũng dỗ không được, dậm chân ôm cánh tay anh trai cầu khẩn, thế nào cũng muốn một cây cung tên. Nó rất ít bốc đồng thất thường như vậy, Tây Viễn cũng không muốn để trẻ con quá thất vọng bèn trưng cầu ý kiến của tiểu nhị trong cửa hàng đôi chút. Bởi vì Tây Viễn từng đọc qua 《 Đại Yến luật 》, cho nên đối với quy định tương quan c triều đình vẫn hiểu biết chút chút, như cung tên thì ở trong phạm vi nhất định có thể sử dụng, tỷ như thợ săn dùng dùng để săn thú tầm bắn không xa, nhưng một khi lực sát thương tới cấp bậc nhất định liền Cấm chỉ dân gian tự mình bán binh khí.
tiểu nhị Bán đồ về phương diện này rất rõ ràng, nhà bọn họ kinh doanh món này, phỏng chừng sớm đã rõ ràng quy định tương quan, hơn nữa Vệ Thành dù sao cũng là đứa con nít, nó có nghịch cung thì cũng không tạo ra lực sát thương gì, cho nên ở trong phạm vi cho phép.
Có tiểu nhị cam đoan, Tây Viễn ở trong cửa hàng đặt mua hai cây cung nhỏ, 6 mũi tên, tên hắn không dám mua nhiều quá, sợ hai đứa con trai bắn loạn làm thương người, chỉ có mấy cái bọn chúng sẽ thấy quý giá mà tận tâm, không cầm đi bắn loạn.
Giao tiền đặt cọc, đã nói thủ hàng ngày, mấy người ra khỏi cửa hàng. Hiện giờ mặt trời đã lên đỉnh, đúng là lúc nóng nhất trong ngày, Tây Viễn dẫn hai đứa nhóc cùng cha tìm một quán mì ven đường. Trong mì có thịt, hơi thả ít tiêu xanh, chẳng qua tuyệt không cay, chỉ là mượn vị.
Tây Vi và Vệ Thành, nhất là Vệ Thành rất là hưng phấn, nó còn chưa từ trong việc mình sắp có cung nhỏ phục hồi tinh thần lại, cả người đều phấn khởi, ngay cả đồ ăn trong nhà bình thường rất ít bỏ được, mì thịt trắng trẻo, cũng ăn không ra mùi vị, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên cung tên, không ngừng cùng anh trai, cùng Tây Vi thảo luận dưỡng thế nào, sử dụng thế nào, luyện tập thế nào, làm sao mới có thể bắn…
Tây Vi bị Vệ Thành ảnh hưởng cảm xúc cũng tăng vọt, hai đứa con trai không mất tự nhiên như hay ở Tụ Đức Lâu, nói chuyện bắt đầu lớn tiếng. động tĩnh c Tây Vi làm cho Tây Viễn phải bịt lỗ tai, lần nữa yêu cầu hai đứa nó mau ăn cơm, trước đừng nói chuyện. có điều hai đứa con trai còn kích động, căn bản là không bình tĩnh được.
Cũng may hiện giờ giữa trưa, dẫu giờ cơm chưa qua nhưng mọi người hầu hết ngại nóng, đều tận lực ăn cho xong cơm, cho nên người dùng cơm trong quán mì không nhiều lắm, chỉ có ba bốn người. mấy người kia nhìn thấy hai đứa con trai lớn tiếng ồn ào cũng thấy thích thú, không tỏ ra chán ghét vì bị quấy nhiễu. điều này làm cho Tây Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn không muốn em trai mình bị người ta xem thường.
mì cho rất nhiều, Tây Viễn bản thân ăn không hết một chén lớn như vậy, bèn đem thức trong bát gẩy một ít cho Tây Văn Minh. Tây Văn Minh đối với thói quen này của Tây Viễn không nói gì, chẳng qua bởi vì là Vệ Thành và Tây Vi thích bắt chước theo, cha cũng không nói gì nhưng vẫn rất xót tiền. chẳng qua hôm nay sau khi Tây Viễn cùng Tôn Diệp tính toán sổ sách thì lặng lẽ đưa cho cha 50 lượng bạc, nói là chia hoa hồng nửa năm nay, lúc ấy dọa cha hoảng sợ. thời gian nửa năm cái gì cũng không cần lo, có thể ngồi trong nhà lấy tiền, cha cảm thấy số tiền này cầm hơi phỏng tay, trong lòng cảm thấy đặc biệt bất an, nào có chuyện tốt không làm mà có tiền chớ!
Vẫn là Tây Viễn vừa đi vừa giải thích với cha nửa năm nay Tôn Diệp bán vịt quay ngỗng nướng lời bao nhiêu tiền, nếu như không có bọn họ cung cấp công thức, Tôn Diệp căn bản không có số tiền này. kỳ thật không phải Tôn Diệp cho không nhà họ tiền, mà là công thức nhà bọn họ thay Tôn Diệp kiếm tiền. huống hồ so với Tôn Diệp kiếm được, chỗ bọn họ nhận căn bản bé nhỏ không đáng kể.
vừa Nghe Tây Viễn nói vậy, hình như là nhà hắn cật liễu khuy dường như, người thành thật chính là vậy, người khác chiếm lợi hắn có thể, để hắn chiếm lợi người khác liền thấy trong lòng không yên, trong lòng Tây Văn Minh lúc này mới yên ổn.
hóa ra còn có thể kiếm tiền như vậy!
Năm trước Tiểu Viễn không cần năm trăm lượng bạc kia, ông cụ trở về vừa nói, tất cả mọi người cảm thấy Tiểu Viễn hồ đồ bị Tôn Diệp lừa. hiện giờ xem ra, vẫn là Tiểu Viễn thông minh, sau này trong nhà dẫu gặp phải năm mất mùa, có số tiền này cũng có thể vượt qua, không cần lo chịu đói không có gì để ăn.
chẳng qua là dọc đường đi, Tây Văn Minh cứ sợ bạc trong người bị người để ý trộm mất. cha không dám nghĩ đến nên không có việc gì thì hay dùng tay sờ chỗ cất bạc, không có việc gì là lại sờ, biến thành Tây Viễn không biết nên nói gì, vốn người ta không chú ý, cha hắn như vậy vừa nhìn là biết.
Cho nên Tây Viễn dẫn theo hai đứa con trai cũng không có ý định đi dạo nhiều, ăn xong mì liền muốn trở về, dù sao trở về hai bên đường đều là bạch Dương cao cao, mát mẻ có thể che đi cái nóng mùa hạ, so với để cho cha luôn lo lắng đề phòng thì tốt hơn.
Kỳ thật tiền hoa hồng nửa năm nay c nhà Tây Viễn không chỉ chừng này, tổng cộng có một trăm hai mươi lượng, đây là vì vịt ngỗng thu mua khó khăn, trực tiếp hạn chế số lượng vịt ngỗng quay làm ra, bằng không còn có thể thu được càng nhiều.
Hiện giờ trong cửa hàng Tụ Đức Lâu, thường xuyên có người đến chậm mua không được, điều này cũng khiến cho vịt ngỗng quay vốn thấy giá hơi cao tao danh tiếng. cái gọi là vật hiếm là quý hoặc không chiếm được mới là tốt chính là loại tình huống này.
Tây Viễn đem bảy mươi lượng trong đó dùng để bù số tiền còn thiếu Tôn Diệp, dẫu Tôn Diệp tài đại khí thô không nóng vội nhưng Tây Viễn không muốn thiếu tiền người ta. hắn tính toán phí tổn còn cần để xây phòng ở mới, sau đó cầm năm mươi lượng, còn lại đưa cho Tôn Diệp.
ăn mì xong, mấy người đến Tụ Đức Lâu lấy xe lừa, Tây Văn Minh ngồi ở phía trước đánh xe, Tây Viễn cùng Tây Vi Vệ Thành ngồi ở phía sau xe. vốn xe đẩy tay bên trên trụi lủi cái gì cũng không có, về sau Tây Văn Minh thường đưa hang, sợ vạn nhất đồ rơi rớt mà mình ở phía trước không biết, cho nên ông nội tìm thợ mộc chắn lại bốn phía, bình thường không cần có thể tháo xuống, khi dung thì lắp lên, dù là người hay đồ ở trên xe đều sẽ không rơi xuống.
Xe lừa chạy ở trên đường, dẫu thời tiết có chút nóng, chẳng qua còn hơn xa cái nóng bức mùa hạ ở hiện đại. Bởi vì giữa trưa ít người đi đường, cho nên Tây Văn Minh tận lực đánh xe vào trong bóng râm, như vậy sẽ không để mấy bảo bối chịu khổ.
Do đoạn đường từ Thành Ngạn Tuy đến trấn Vạn Đức này thuộc loại quan đạo, cho nên tu bổ vô cùng bằng phẳng rộng rãi, xe đi bên cạnh đường xóc nảy rất ít. Từ đoạn trấn Vạn Đức là đường nông thôn tương đối nhỏ hẹp, gồ ghề hơn một ít. Có điều hàng năm tráng đinh các thôn đều phải phục vụ lao dịch, có đôi khi quan phủ không có chuyện lớn, lao dịch đi qua, Lý chính từng thôn cũng đều tổ Chức Nhân đinh chỉnh đốn một đoạn đường ôn mình phụ trách, cho nên tổng thể mà nói mặc dù là đường đất nhưng vẫn là tương đối bằng phẳng.
Bởi vì chịu ảnh hưởng từ cảm xúc c Vệ Thành và Tây Vi cuốn hút, hơn nữa hôm nay có tiền thu, cho nên tâm tình Tây Viễn không tồi. Nằm ở trên xe, xuyên thấu qua kẽ lá bạch Dương nhìn bầu trời xanh thẳm xa xôi, Tây Viễn không khỏi ư hử ngâm nga một bài hát thiếu nhi cô giáo dạy khi hắn còn trong trường tiểu học 《 em có một con lừa Tiểu Mao》: em có một con lừa Tiểu Mao, em cho tới giờ cũng chưa cưỡi. Có một ngày em tâm huyết dâng trào cưỡi đi chợ. Em cầm trong tay roi da nhỏ, em trong lòng đang đắc ý. Không biết làm sao, em lại ngã một thân bùn.
Tây Vi và Vệ Thành cảm thấy anh trai hát dễ nghe, ca từ cũng hay ho liền học theo. Hai đứa nó học rất nhanh, ây Viễn hát mấy lần cơ bản liền học xong, hơn nữa âm lượng cũng cao, dắt cổ mà hát làm Tây Viễn còn lo chúng hát hỏng cổ họng. chẳng qua nhìn hai đứa có vẻ không sao, phỏng chừng còn trong phạm vi có thể chịu được.
Tây Văn Minh ở phía trước mỉm cười nghe, cha cho tới giờ không nghĩ tới cuộc sống còn có thể vui vẻ khoái hoạt như vậy!
Bình thường Tiểu Viễn hay nói với bọn học cần phải sống sao cho hạnh phúc. Cha nghĩ hiện giờ cả nhà không ếu ăn không thiếu mặc, đây không phải hạnh phúc thì là cái gì? Nhưng hôm nay, nghe tiếng ca tiếng cười bọn nhỏ, phía sau cha rốt cục hiểu được hạnh phúc Tiểu Viễn nói là có ý gì!
ba anh em một đường hát em có một con con lừa Tiểu Mao, vừa ha ha cười, ngẫu nhiên Đậu Phụ Đũa cũng góp tiếng ô ô hòa theo vài tiếng, Tây Vi và Vệ Thành bèn cười ngặt nghẽo. Tiếng ca, tiếng cười, tiếng lừa hí vang khắp vùng quê phía bắc, bốn cha con một đường nói cười ca hát mà về đến nhà.