Đọc truyện Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh – Chương 37: Ngày xuân
Làm xong mấy chuyện này thì đã tiến vào tháng ba, mọi nhà đều phải chuẩn bị cày bừa vụ xuân, Tây Minh Võ cũng trở về từ Dương gia trang, bởi vì qua một thời gian ngắn cần cày bừa vụ xuân, chú sợ nhà anh cả bận không qua nổi cho nên đem cả Tây Dương và Tây Dũng cũng dẫn theo về.
Trong nhà bận rộn nên không ươm giống cải thìa sớm một lượt mà chuyển thành làm từng phần từng phần, như vậy tuy so với năm trước chậm hơn chút, nhưng còn có thể thu trước khoảng nửa tháng, cho nên Tây Viễn vẫn làm một ít. Nhưng Tây Viễn đâu quản được nhiều như vậy, thời gian nửa tháng quá ngắn, đồ ăn cần đưa đến Tụ Đức Lâu tiêu hao không dứt, mặt khác, trong nhà vật liệu xây nhà đều chồng chất ở sau vườn, không nhiều có nhiều chỗ lắm.
“tháng ba rau khúc đâm thủng trời”, vào tháng ba, mặt đất đã hoàn toàn tan băng, vạn vật bắt đầu sinh trưởng, rau dại, cỏ dại cũng lộ ra mầm xanh nhạt. từ xa nhìn lại, mặt đất đã lốm đalốm đốm màu xanh biếc.
Mùa xuân vùng quê, đất trời rộng lớn khôn cùng, trên cây mọc ra những mầm lá xanh nhạt, các loài thực vật đều ló đầu ra liều mạng sinh trưởng. trải qua một mùa đông giá rét, chẳng những thực vật, ngay cả người cũng càng quý trọng xuân sắc ấm áp này, sinh mệnh giống như ngủ say một mùa đông vui sướng mà thức tỉnh.
Tây Viễn hiện tại thật không có chuyện gì làm, ngày mùa còn chưa bắt đầu, việc nhà đều bị cha và ông nội đoạt làm, hắn mỗi ngày ngoài dạy mấy đứa trẻ con học bài, thời gian còn lại đều rất nhàn tản.
Có đôi khi Tây Vi và Vệ Thành hưng trí lên nói thế nào cũng phải tự mình dắt Đậu Phụ Đũa ra ngoài đi dạo, nói hay là đi chăn lừa. Tây Viễn lúc này phải đi theo, mấy tiểu tử kia ở phía trước vừa dắt Đậu Phụ Đũa vừa ồn ào. tới bãi đất hoang, để lừa ở một bên ăn cỏ, mọi người gồm cả Tây Viễn cùng nhau hái rau dại.
Ở đây rau dại thường thấy nhất có rau khúc, tể thái, đinh hương, ngẫu nhiên sẽ tìm được tỏi dại hoặc sợi hao nha.
Rau khúc nghe nói có thể trừ nóng, chẳng qua hương vị của nó nói ra có hơi đắng, đinh hương cũng thế, cho nên bọn nhỏ càng có khuynh hướng tìm rau tể thái, tể thái phải hái non chớ rau già cũng không dễ ăn.
Có một ngày bọn hắn phát hiện một khối rau tể thái lớn bèn đào hai rổ tể thái, bởi vì số lượng cũng đủ, sau khi trở về sẽ không như mọi khi chỉ rửa sạch chấm tương ăn, mà là dùng nước rửa rau tể thái, sau đó cắt vụn rồi thêm một ít tóp mỡ lúc ăn tết đun vào làm nhân bánh bao để ăn.
nồi bánh bao mới vừa chưng ra mang theo mùi bột, dùng miệng cắn một ngụm, mùi rau tể thái thơm ngát hợp với mùi tóp mỡ liền nhẹ nhàng tỏa ra, quả thực so với bánh chẻo đầu năm cũng ngon không kém.
sau khi trong nhà nếm qua một lần, Tây Vi và Vệ Thành liền hứng lên, tần suất đi thả Đậu Phụ Đũa lập tức cũng cao lên, hơn nữa hai đứa nhóc rau cỏ khác đều không đào mà chỉ chuyên tâm tìm rau tể thái, chẳng qua không còn đụng phải một mảng lớn như vậy nữa. người lớn trong nhà nhìn bộ dạng hai đứa nhóc cũng đau lòng nên hay dùng rau tể thái hai chúng lấy về đặc biệt bao mấy bánh chẻo cho hai đứa. hai nhóc còn vậy mà còn ngại mình ăn mảnh, mỗi lần đều phải đùn đẩy cho mấy người lớn trong nhà, mỗi người đều có phần bọn nó mới ăn.
Đến nỗi sợi hao nha bởi vì có hương vị đặc thù có người không thích ăn, cơ mà Tây Viễn lại thích. Bà nội cho tí mỡ vào trong nồi, dùng nước gột qua sợi hao nha băm, cho vào trong nồi hơi xào qua,, sau đó cho thêm tương vào trong, làm thành tương sợi hao nha; hoặc là lấy sợi hao nha nhúng qua nước trực tiếp chấm tương ăn; cũng có thể cho thêm thịt làm sủi cảo. chẳng qua làm sủi cảo vừa cần bột mì vừa cần thịt, quá lãng phí, chủ yếu sẽ không làm.
Tây Viễn đi theo phía sau mông lừa, phía trước mấy tiểu tử Tây Vi vừa đi vừa dùng lưỡi dao cắt cành liễu trong tay thành đoạn ngắn, sau đó dùng tay chậm rãi lột vỏ cây về một hướng, chờ sau khi bên trong nhánh cây và vỏ cây chia lìa, cẩn thận lấy nhánh cây ra, rồi dùng lưỡi dao nhẹ nhàng cạo đi tầng ngoài vỏ khô chỗ mũi nhọn của nhánh liễu rỗng ruột, như vậy một cái tiêu liễu liền làm xong. cho tiêu liễu vào miệng, dùng sức thổi sẽ thấy phát ra tiếng hoặc dài hoặc ngắn hoặc to hoặc nhỏ.
Tiêu liễu trẻ con trong thôn cơ hồ đứa nào đều biết làm, ngày xuân dọc theo đường hoặc trong thôn thường xuyên lọt vào tai đúng là loại làn điệu ô ô ngắn ngủi này.
Nghe Tây Viễn nói năm nay trong nhà cần nuôi nhiều gà, mẹ Tây Viễn liền định tự mình chuẩn bị trứng, sau đó lại mua them một ít, tự mình dùng đầu giường đặt gần lò sưởi ấp trứng gà.
“mẹ, mẹ có thể ấp trứng sao?” Tây Viễn có chút bận tâm, đây cũng không giống hiện đại có nhiệt kế hay máy chuyên ấp trứng mà là cần hoàn toàn dựa vào sức người tự mình nắm giữ và điều giải.
“Sao không được, gà con nahf chúng ta trước kia đều là mẹ ấp.” mẹ Tây Viễn nói, bà cảm thấy so với tiêu tiền mua gà con thì không bằng tự mình ấp trứng tiết kiệm tiền.
“Có thể thật ư?” Tây Viễn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mẹ mình.
“Có thể, mẹ con trước giờ vẫn thường ấp trứng hộ bên ngoài.” Tây Văn Minh bảo đảm cho vợ.
“Vậy mẹ hãy thử xem, cơ mà đừng ấp nhiều trứng quá. Mẹ cứ ấp chừng một trăm trứng hẵng, còn lại con sẽ mua một phần. nếu thật có thể ấp được trứng, sau này đều để mẹ làm.” Tây Viễn cũng không muốn đánh mất nhiệt tình của mẹ, bèn điều hoà một chút.
“Được.” mẹ Tây Viễn tính thấy nhà mình không rộng rãi, nhiều quá cũng không làm nổi.
Vì thế từ ngày đó, mẹ Tây Viễn bèn tiếp cận đám các bà các cô quen biết tương đối khá trong thôn, nhà ai nếu có trứng giống thì có thể bán cho bà, bà sẽ mua theo giá cả bình thường.
Không đến mấy ngày liền gom đủ, mẹ Tây Viễn cũng là người làm việc sảng khoái, chỗ đầu giường đặt gần lò sưởi trải đệm lông ngỗng, trên đệm đặt một cái đệm giường nhỏ mỏng, đây là mới trước đây Tây Vi còn dùng, bên trên đệm giường gém kỹ trứng, sau đó lại dùng mền hơi dày phủ lên.
Mỗi ngày, mẹ Tây Viễn tùy lúc đưa tay vào sờ độ ấm bên trong, cảm thấy nóng thì hạ nhiệt, cảm thấy độ ấm không đủ thì cho thêm lửa phía trong kháng. đợi khi gà con định hình, buổi tối lại đèn cầm trứng chiếu dưới ánh, lựa trứng trong đó ra. Có đôi khi nửa đêm cũng phải đem tay sờ trứng bên trong xem lạnh hay nóng.
Tây Viễn thấy mẹ mỗi ngày bận rộn như vậy rất là cảm khái, xem ra con người chỉ có thấy cuộc sống có đầu ra thì mới nhiệt tình dốc hết toàn lực. Trong nhà muốn dựng phòng mới, mẹ hắn miệng không nói, chỉ bộ dạng ngẩng cao mỗi ngày khiến cho người ta cảm giác được nội tâm vui sướng của bà.
Cứ như vậy, bình thường bận việc trong nhà với rau trong vườn, cách một lát lại chạy về xem trứng mình ấp, hai mươi mốt, hai mươi hai ngày sau rốt cục nghe được trong vỏ trứng phát ra tiếng Đốc đốc, đó là gà con đang dùng mỏ mổ vỏ trứng.
mẹ Tây Viễn tỉ mỉ đặt trứng phát ra tiếng tới một chỗ, chỉ cần gà con phá vỏ ra bèn lập tức cho vào trong giỏ xách bên cạnh đầu giường đặt gần lò sưởi, nếu trễ, gà nhỏ như vậy ở trong chăn rất dễ bị che chết.
gà con mới ra vỏ lông xù, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu Chít chít, đáng yêu cực kỳ. Tây Vi và Vệ Thành vây quanh yêu thích không buông tay, ngay cả Tây Viễn cũng nhịn không được cầm một con đặt vào trong lòng bàn tay, gà con dùng cái mỏ nho nhỏ của nó một chút một chút mổ vào tay như đói bụng muốn ăn.
Tây Vi và Vệ Thành hiếm lạ gà con, bất quá hai đứa cũng biết, dẫu thích cũng không thể cho bọn nó chơi.
Ngày thứ ba ông nội thu dọn nhà kho phát hiện một ổ con chuột nhỏ bèn đem đánh chết. Ông nội đem con chuột chết bỏ lên trên cọc gỗ bên ngoài nhà kho, quay người lại tìm đã không thấy tăm hơi chuột đâu. Ông nội còn trong lòng buồn bực, chẳng có lẽ là mình lớn tuổi to nhớ lầm?
Thu dọn xong nhà kho, ông nội ngồi trong sân nghỉ ngơi, vừa lúc Vương Tam ông tới muốn mượn cuốc nhà Tây Viễn về dùng, ông nội bèn lại nói chuyện này với Vương Tam ông.
“Chỉ ra chỗ sai là ngươi để chỗ nào trẻ đã quên, chính mình còn không thừa nhận.” Bà nội lúc này đang ở trong sân giặt quần áo, nghe xong ông nội trong lời nói ở bên cạnh đón tra nói.
“Không đúng, ta nhớ được để cho ta phóng cửa trên cọc gỗ.” Ông nội cũng sờ không cho phép.
“Ôi, chúng ta hiện tại lớn tuổi hay quên.” Vương Tam ông cảm khái nói, “Ta ngày đó muốn hút thuốc bèn đi tìm nõ điếu, lúc sau Trụ Tử nói với ta ta mới phát hiện nõ điếu còn nắm chặt ngay trong lòng bàn tay ta.”
” lớn tuổi, lớn tuổi rồi.” Ông nội cũng không nhịn được mà cảm thán.
“ông nhìn lại mình đi, chuyện gì còn quên chớ sao chuyện này mà cũng quên được. chuột chết dù không ném đi, để trong nhà thời gian dài cuối cùng không lẽ không có mùi?” Bà nội quở trách ông nội.
“Ta cảm thấy ta nhớ không lầm, cũng không biết làm sao lại không tìm ra?” Ông nội cũng không cách nào.
Lúc này, Vệ Thành và Tây Vi từ bên ngoài chạy về, bọn nó và Trụ Tử cùng nhau tìm Trình Nam chơi.
“Tiểu Vi, Thành Tử, vừa rồi hai cháu ở trong sân chơi à?” Bà nội gọi hai đứa.
“A? A!” Hai đứa nhóc đồng loạt sờ đầu.
“có phát hiện ông nội các cháu để chuột chết chỗ nào rồi ko?” Bà nội hỏi, lão đầu tử này hay quên, còn không bằng hai đứa bé nhanh nhạy nhớ rõ.
“Bà ơi, bà tìm chuột làm gì vậy?” Tây Viễn lúc này mới vừa đỡ mẹ gom xong gà con, ba ngày rốt cục nở ra hết, một trăm trứng tổng cộng ấp ra bảy mươi bốn con, Tây Viễn cảm thấy tay nghề củamẹ cũng không tệ lắm, không toi công bận rộn hơn hai mươi ngày.
“Thì ông cháu đấy, không có chuyện gì lại đi thu dọn nhà kho, lúc thu dọn phát hiện một ổ chuột nhỏ, ông cháu nói đã đánh chết đặt lên cọc gỗ bên ngoài thế mà vừa xoay người đã không tìm được, bà nói ông cháu để quên chỗ nào ông ấy còn không thừa nhận.” Bà nội kể lể.
“cái bà này thật đúng là, ta còn có thể nhớ lầm sao, ta nhớ rõ mồn một là để ở cái chỗ cọc gỗ ấy.” Ông nội biện bạch.
“được rồi, ông để ở đó. Vậy chuột đâu?” Bà nội trắng mắt liếc ông nội một cái.
” Thì ai biết quay người lại đã không còn rồi!” Ông nội nghẹn khí mà nói.
” vâng,, vâng, chuột chết cũng có thể mọc cánh bay.” Bà nội tiếp tục bực bội với ông nội.
“Tiểu Vi, em vừa rồi cùng Thành Tử không phải ở trong sân sao? bà nội vừa rồi hỏi hai em có thấy gì không hai em sao không trả lời vậy?” Tây Viễn thấy Tây Vi và Vệ Thành luồn lách muốn chuồn mất, đoán chừng là hai đứa nhóc này giở trò quỷ.
“Không, không phát hiện…” Tây Vi nhỏ giọng cà lăm nói.
“Thực sự không phát hiện ư?” Tây Viễn tiếp tục truy vấn.
“Vậy, kia…” Tây Vi kia nửa ngày, cuối cùng cũng không lên tiếng, trực tiếp vươn tay vào trong túi áo mình, từ bên trong lấy ra một con chuột nhỏ.
“Ai u, đứa nhỏ này, cháu sao lại cất chuột trong túi thế?” Bà nội lập tức đứng lên.
“Cầm một con thôi ư?” Tây Viễn hỏi tiếp, đứa nhỏ này đang đem chuột nhỏ làm sủng vật hay sao? trong lòng Tây Viễn nghĩ.
Tây Vi liền lại từ trong túi quần lấy ra một con nữa.
“Đem trong túi quần đều lấy ra hết.” Tây Viễn ra lệnh, chuột có thể không sạch sẽ, nếu lây bệnh thì làm sao bây giờ.
Tây Vi tiếp tục móc ra từ trong túi quần, ba, bốn, năm.
“còn không?” Tây Viễn hỏi.
Tây Vi vỗ vỗ quần áo xẹp lép của mình.
“ông, ông còn nhớ rõ đánh mấy con không?” Tây Viễn hỏi ông nội.
“Không nhớ kỹ, phỏng chừng có chín mười, không thể chỉ có mấy con này.”
“Vệ Thành?!” Tây Viễn nhìn Vệ Thành nói.
Vệ Thành vì thế cũng từ trong túi quần móc ra, một, hai cái, ba, bốn con, móc xong rồi cũng như Tây Vi vỗ vỗ quần áo chứng minh của mình cũng đều móc ra.
“hai đứa này thật đúng là, cháu nói hai cháu chơi gì không tốt, sao còn chơi chuột chết?” Vương Tam ông vừa lắc đầu vừa cười.
“Còn nữa không? Có phải còn mà chưa lấy ra hay không?” Tây Viễn chọc chọc hai đứa, xem có phải vụng giấu đi một hai con hay không.
” không còn nữa.” Tây Vi chần chờ nói, Tây Viễn vừa nhìn vẻ mặt của nó liền biết có chuyện.
“Không đúng, không khớp với số ông nội nói.” Tây Viễn nhìn qua rất nắm chắc nói.
“Còn có một con, còn có một con…” Tất cả mọi người nhìn Tây Vi. Tây Viễn không lên tiếng, chờ tiểu tử kia cung khai.
“Trụ Tử xin em, em cho Trụ Tử.” Tây Vi chịu không được áp lực, đành phải thành thực khai ra.
Vương Tam ông: “…”.
thế này Vương Tam ông cũng ngồi không yên, lập tức đứng lên cầm cuốc rời đi.
“Có phải còn nữa hay không?” Tây Viễn lại hỏi chêm thêm một câu.
“còn cho Trình Nam một con.” Vệ Thành ở bên cạnh nhỏ giọng bổ sung. anh trai thật là, cần gì nhìn rõ từng sợi lông vậy chứ? ờ, thành ngữ này cũng là anh trai hai ngày trước dạy, lúc đó nó còn kỳ quái, sợi lông nhỏ nhỏ như vậy như vậy sao có thể thấy rõ? Hôm nay nhìn anh trai thẩm vấn hai đứa nó, hóa ra thật sự có thể!
“ông ba, ông tiện đường nói cho cha Trình Nam để chú Trình cũng lấy con chuột chỗ Trình Nam ra.” Tây Viễn lớn tiếng hô với Vương Tam ông đã đi ra cửa sân.
“Ôi, đã biết.” Vương Tam ông cũng lớn tiếng đáp.
Vì thế xế chiều hôm đó, nhà họ Tây trong sân có hai đứa nhóc, ngồi xổm trước chậu nước dùng tay nhỏ bé một lần lại một lần chà xát áo ngắn của mình, anh trai nói đây là trừng phạt với hai đứa.