Đọc truyện Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy – Chương 30: Đổ gục
Editor: ChieuNinh_
Một cái xương cá mà hóc chết một thú nhân, chuyện xưa này thật đủ bi thống, nhưng mà vẫn không thể ngăn cản ý tưởng bắt cá của Liễu Thư.
“Allen anh hãy nghe tôi nói, tuy rằng bộ dạng xương cá này và ở bộ lạc của chúng tôi có chút không giống nhau…” Bộ dạng rất to béo, Liễu Thư lộ ra ý tứ muốn ăn cá, Allen vừa nghe thì lông mao cả người đều dựng lên, cọ một chút thì bật tới đây, ngăn cô lại không cho bắt.
Ý tốt của Allen làm sao Liễu Thư có thể không biết, một thú nhân ăn quái nhiều gai mà đã chết, huống chi cô là một giống cái. Nhưng mà cô thật sự rất muốn ăn cá nha, huống hồ nếu như nói phương pháp ăn cá bình thường cho người ở đây, thì vào mùa đông rét lạnh bọn họ lại có thể có nhiều thêm chút thức ăn, nhiều thêm một tầng bảo đảm.
“Tôi thật sự đã ăn rồi.” Liễu Thư cố gắng muốn giải thích.
“Không được. Không…” Allen cố gắng ngăn trở, cái đầu lông xù đung đưa đến sắp hôn mê, đột nhiên nghe được Liễu Thư nói đã ăn qua, động tác đột nhiên mắc kẹt, nghi hoặc chậm rãi ngẩng đầu với đối diện: “Em đã ăn qua quái nhiều gai?” Chuyện thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng.
“Đúng vậy.” Rất chột dạ gật đầu, tuy rằng chủng loại cá ở đây và địa cầu không giống nhau, nhưng không thể phủ định nó thật sự là cá, mà nàng thật sự đã ăn qua cá: “Các anh cũng biết, quái nhiều gai không có độc, ăn không có nguy hiểm gì, chủ yếu vẫn là gai của nó.”
“Kỳ thực phải nói là vị thú nhân kia ăn quái nhiều gai mà chết là do phương pháp ăn không đúng, thân mình quái nhiều gai thì có nhiều gai. Khi vị thú nhân kia ăn thì ăn cả thịt mang gai chung nhau ăn, khẳng định là sẽ bị gai vướng vào yết hầu.”
“Mà phương thức chúng tôi ăn quái nhiều gai không giống vậy, cho nên không có khả năng nguy hiểm.”
Allen có chút động tâm, bị Liễu Thư nói mà do dự, hắn cũng nghĩ tới nếu như quái nhiều gai có thể ăn mà nói, như vậy đây là một đống thức ăn rất lớn, nhưng hắn vẫn còn lo lắng.
Mắt thấy Allen lòng đang dao động không chắc, Liễu Thư không ngừng cố gắng rèn sắt khi còn nóng: “Chúng ta không bắt nhiều, chỉ bắt hai con mang về tôi làm cho anh xem, cẩn thận một chút thì không có việc gì.”
“Vậy… vậy được rồi, nhưng mà sau khi làm xong, tôi ăn trước tiên.” Biểu tình và giọng điệu của Allen đều rất kiên quyết.
Biết rõ ràng dưới tình huống có thú nhân ăn quái nhiều gai mà chết đi, thế nhưng yêu cầu sau khi trở về ăn thử thì hắn đến ăn trước. Hắn rõ ràng lo lắng lại làm theo yêu cầu bốc đồng của cô, trong nháy mắt Liễu Thư không biết nên đối mặt với Allen thế nào. Đây là một thú nhân tốt, tốt đến cô tự cảm thấy hổ thẹn. Cô yên lặng trấn an tim nhỏ đập hơi nhanh, Liễu Thư cuốn ống quần chuẩn bị đi xuống dưới nước bắt cá.
“Em không cần đi xuống, để tôi.” Làm một thú nhân thì làm sao có thể để cho giống cái làm chuyện nguy hiểm, nháy mắt Allen hóa thành hình người.
“Anh có thể không?” Không phải cô nghi ngờ năng lực của Allen, mà là thú nhân này hình như cũng không có kinh nghiệm bắt cá, có thể chứ, tối thiểu mới trước đây cô đã từng xuống dưới nước bắt cá rồi.
“Có thể.”
Nửa giờ sau, Liễu Thư nhìn con hổ bự toàn thân trên dưới ướt đẫm, hơn nữa biến trở về thú hình tại trong sông nhào đến nhào đi, cái chảy xuống ba vạch hắc tuyến, đồng thời yên lặng phun tào cái tư thế bơi lội kiểu chó bào này thật sự là đến chỗ nào cũng thịnh hành.
Cuối cùng Liễu Thư thật sự nhìn không được nữa, kêu Allen đi lên, quyết định vẫn là bắt cá theo cách nguyên thủy thì tốt hơn.
Chiết hai nhánh cây, dùng chủy thủ gọt nhọn một đầu, không có cái xiên, chỉ có thể lui mà làm cách khác, dùng nhành cây xiên cá.
“Dùng như thế nào.” Allen thực ngượng ngùng, vốn tưởng bắt mấy con quái nhiều gai, nhưng ai biết cũng chưa bắt được một con nào.
Cô an ủi vỗ vỗ cánh tay của Allen, không có biện pháp mà, thú nhân bộ dạng thật sự là rất cao, cô muốn vỗ bả vai cũng không làm được, chỉ có thể vỗ cánh tay: “Quái nhiều gai rất trơn trượt, không bắt được cũng rất là bình thường, xem tôi nè, dùng mâu gỗ xiên thôi, chỉ cần chuẩn bị nhìn, tốc độ mau chút, đến đây, tôi dạy cho anh…”
Đi đến bờ sông, Liễu Thư cởi giày, cuốn ống quần lên, cũng không để ý tới Allen ngăn trở cứ như vậy mà xuống dưới nước. Nước sông mát lạnh, đông lạnh làm cô run một cái, cảm thán thực thích.
Cô nắm chặt nhánh cây trong tay, vừa dạy Allen trình tự, vừa thật cẩn thận quan sát con cá dưới đáy nước.
Khi con cá màu trắng bạc bơi qua, Liễu Thư chờ đã lâu mạnh mẽ cầm nhánh cây trong tay cắm xuống…
Allen nhìn chằm chằm con quái nhiều xương béo ú trên nhánh cây giống cái cầm, hoàn toàn đổ gục…