Đọc truyện Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy – Chương 25: Cải thiện thức ăn
Editor: ChieuNinh_
Sáng sớm vừa tỉnh lại thì Allen đã chạy tới trình diện, quả nhiên trên thân mặc vào áo lót da thú mà Liễu Thư làm cho hắn, hơi thở cường hãn đập vào mặt mà đến.
Ăn điểm tâm vẫn là thịt nướng, Liễu Thư thật sự rất hoài nghi, nếu như tiếp tục ăn nữa, mình có thể táo bón kéo không xuống hay không, bây giờ còn không cảm giác, nhưng khó bảo đảm à.
Đáng tiếc cây nông nghiệp như gạo tiểu mạch này người ở đây đều không có, cũng không biết là không có phát hiện, hay là ngay cả mầm móng cũng không có. Liễu Thư sờ sờ cằm, đột nhiên thật muốn uống một ngụm nước cháo gạo, một ngụm cũng tốt rồi.
Tối hôm qua lúc gần đi ngủ thì Phân Đạt lại cưỡi chim tiểu hồng của bà tới đây, kiểm tra kỹ càng cho chân Liễu Thư xong thì tổng kết, thật là khỏe rồi, không cần lại băng bó nữa, cũng không cần bôi thuốc. Liễu Thư nghe được chỉ còn kém chút nữa là lệ rơi đầy mặt.
Người ta nói thương gân động cốt một trăm ngày, cô mới xuyên qua tới đây vài ngày, tính toán đâu ra đấy cũng còn chưa đến mười ngày, vết thương này khép lại cũng quá nhanh. Rốt cuộc là cô uống vào cái gọi là nước thánh cải thiện thể chất, hay là thảo dược của Vu y Phân Đạt thật sự là rất uy vũ, hoặc là cả hai đều có.
Không nghĩ ra, thì cũng không cần phải nghĩ tiếp. Hôm nay để cho Allen đi cùng với cô ra ngoài đi dạo, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Liễu Thư muốn cải thiện thức ăn, luôn ăn thịt thật sự sẽ táo bón, cho dù không như vậy, ăn thịt nhiều cũng không tốt, hơn nữa cô thật là muốn cải thiện thức ăn.
“Allen, nơi này của các anh có thể dùng rau dại ăn không?” Nếm thử hương vị rau xào cũng không tệ, vẫn thuần tự nhiên không ô nhiễm đấy.
“Rau dại?” Allen nhíu mi: “Chỉ có mùa đông khi không có thức ăn thì chúng tôi mới có thể tiến vào trong rừng rậm đi tìm rau dại, hơn nữa chúng nó đều không thể ăn.” Chẳng lẽ hắn để Liễu Thư bị đói, bằng không vì sao muốn đi tìm rau dại ăn, vừa nghĩ đến khả năng mình làm cho giống cái bất mãn, Allen nhất thời khẩn trương.
“Em đói bụng sao?”
“Hả?” Liễu Thư bị hỏi mà sửng sốt, chợt phản ứng kịp ý tứ của Allen thì ngượng ngùng nói: “Không phải đói bụng, mà là muốn thay đổi khẩu vị.”
“Đổi khẩu vị?” Allen không thể lý giải.
“Ăn thịt nhiều sẽ khó tiêu hóa.” Ví dụ như nói kéo không ra.
“Sẽ không đâu.” Hệ tiêu hoá của thú nhân, cực kỳ tốt, làm sao có thể khó tiêu hóa, nó chỉ biết tiêu hóa rất tốt.
“Đây là đối với thú nhân các anh mà nói, giống cái ăn nhiều một chút rau dại thì rất tốt.” Nhìn kỹ, kỳ thực màu da của mấy người Eva cũng không phải tốt lắm, thực khô ráo, hẳn là tại vì hàng năm ăn quá nhiều thịt.
Nhìn Allen vẫn là vẻ mặt không hiểu, Liễu Thư ho nhẹ một tiếng, thoáng xấu hổ nói: “Kỳ thực… Ăn nhiều một chút rau dại rất tốt cho đi ngoài…” Vì sao đột nhiên hảo xấu hổ chứ, nhất là bộ dạng Allen còn là vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.
“Giống cái xác thực có đôi khi bụng sẽ kéo không xuống.” Allen lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy.”
Liễu Thư thấy rằng càng xấu hổ, khụ một cái hỏi: “Làm sao mà anh biết được?” Hắn có vẻ như là còn chưa có bạn lữ đi, làm sao có thể hiểu biết loại chuyện này của giống cái như vậy.
“Trước kia khi tôi ở cùng một chỗ với a ba a ma thì biết được.”
A ba a ma, chính là cha mẹ, mà đối với thú nhân trưởng bối thì lại là kêu a bá, cái này cũng không khác xưng hô là thúc thúc lắm. Giống cái theo quy tắc thì kêu a sao, vai vế gia gia nãi nãi (ông bà) thì kêu a gia a ma, đây là xưng hô thân thích giữa thú nhân. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Nếu là thân nhân thì theo quy tắc chỉ kêu xưng hô là được, nếu là người ngoài thì ngay phía trước xưng hô cộng thêm tên chung một chỗ mà kêu.
“Allen, a ba và a ma của anh đâu?” Không có trông thấy phụ huynh.
Cảm xúc của Allen nháy mắt hạ thấp, biểu tình cũng trở nên bi thương, lần này Liễu Thư phát hiện mình đã hỏi cái không nên hỏi.
“Khi tôi và Oman còn chưa trưởng thành thì có một lần bộ lạc bị Giác Long tập kích, a ba hy sinh, a ma cũng bị thương, cuối cùng cũng đã chết.”
Một câu chuyện xưa thực bi thương, Allen nói cũng rất bình tĩnh, bi thương trên mặt cũng chậm rãi thu lại, nhưng vẫn có thể từ trong đôi mắt của hắn mà nhìn ra, không muốn xa rời cha mẹ.
☆ 025 không khí bộ lạc
Editor: ChieuNinh_dd.
Trọng tâm đề tài cha mẹ cuối cùng không có dừng lại lâu lắm, đầu tiên Allen dẫn theo Liễu Thư đi dạo ở bộ lạc, quen thuộc bộ lạc cũng là bước đầu tiên cô cần làm.
Trong bộ lạc mỗi ngày đều có thú nhân đi ra ngoài săn bắn, đương nhiên cũng có giống như Allen để đó không dùng tới. Cho nên gần như có thể nhìn thấy vài ba thú nhân hoặc là giống cái đi khắp nơi trong bộ lạc.
Bộ lạc Dực Hổ tọa lạc ở một khu thung lũng khổng lồ, thung lũng khổng lồ này ban đầu vốn là một ngọn núi lớn.
“Là thần thú ban cho cho chúng ta.” Allen kiêu ngạo nói cho Liễu Thư nghe đủ loại trong bộ lạc.
“Thần thú?” Nhìn chỗ thung lũng này, chính là di chuyển một ngọn núi đi mới hình thành, sức người gần như không thể làm được, có vẻ như chỉ có thần thú theo như lời Allen thì có chút đáng tin, nhưng mà vừa nghĩ như vậy thì thấy nó thật không đáng tin: “Thời gian hình thành nơi này đã rất lâu sao?”
“Hẳn là vậy, thú nhân lớn tuổi nhất trong bộ lạc nói, ngay khi ông ấy con nhỏ thì đã có rồi, hơn nữa trong ghi chép của các đời Vu y cũng tỏ vẻ bộ lạc hình thành ở thật lâu trước kia, là thần thú thương hại tộc nhân Dực Hổ không có chổ dừng chân nên đặc biệt ban cho. Nghe nói lãnh địa phía đông của bộ lạc Dực Xà tộc và phía tây của Dực Báo tộc đều là thần thú ban thưởng.”
“Còn có lãnh địa Ưng tộc phương bắc và gấu ngựa tộc đều là thần thú ban cho.”
Nghe Allen vừa nói như vậy, hiện tại lãnh địa của các bộ lạc lớn trên phiến đại lục này đều do cái gọi là thần thú ban cho. Nói thật Liễu Thư thật sự bắt đầu tin tưởng thế giới này có khả năng thật sự có thần thú. Nếu như nói có, như vậy cô xuyên qua, trăm phần trăm thoát không được liên quan với vị đại thần này.
“Vì sao có thú nhân giống cái cư ngụ ở trong sơn động, mà còn có người lại dựng lều trại mà ở?” Đi lại trong bộ lạc, cô thấy có thú nhân từ trong sơn động bay ra, hoặc là bay trở về, nhưng mà vẫn có dựng lều trại da thú ở trên đất trống trong thung lũng, đối cái này Liễu Thư đã sớm tò mò, lúc này vừa vặn hỏi ra.
“Trước kia tất cả chúng tôi bao gồm thú nhân và giống cái, ấu tể đều ở trong sơn động, nhưng mà trong sơn động thực râm mát ẩm ướt nhóm giống cái không thích. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Hơn nữa chỗ ở lại rất cao, nhóm giống cái ra vào đều rất không thuận tiện, đối với ấu tể cũng rất là nguy hiểm. Dần dần thì có người dựng lều trại ở phía dưới sơn động, mà nhóm giống cái cũng thích ở lều trại, như vậy còn có thể đi dạo khắp nơi, không cần thú nhân mang theo.”
“Oman và Eva cũng ở dưới này, nhìn xem, chính là cái lều trại đó.” Allen chỉ vào một căn lều trại da thú cách đó không xa nói.
“Ở trên vách núi đá phần lớn đều là vị thành niên hoặc là thú nhân độc thân, tôi thì ở chính giữa.”
Hiện tại sơn động Liễu Thư đang ở là của Phân Đạt, ở dưới cùng, căn bản không cần thú nhân vác bay, rất thuận tiện.
“Chúng ta có thể đi ra bên ngoài bộ lạc không?” Liễu Thư nhìn triền núi đối diện bộ lạc thật lâu, đâu phải không có nhiều cây, hẳn là có thể tìm được rau dại để dùng.
“Có thể, để tôi cõng em đi.” Allen gật đầu.
“Không cần.” Liễu Thư khoát tay cười nói: “Chỉ xa có chút thế này thì đi qua đi.”
Tuy rằng thực thất vọng vì không thể cõng giống cái mình thích, nhưng vừa nghĩ đến hai người có thể cùng đi tới thì Allen lại vui vẻ, cùng nhau đó.
Hôm nay trông coi cổng chính của bộ lạc không phải anh em Ngải Đạt Abby mà thay đổi thành hai thú nhân khác. Allen rất quen thuộc nhiệt tình chào hỏi, hai dũng sĩ thú nhân ôm thiện ý rất lớn đối với Liễu Thư. Kỳ thực có thể thấy được, bất kỳ một thú nhân nào cũng thực ôn nhu săn sóc đối với giống cái. Liễu Thư không thể không cảm thán, không khí bộ lạc nguyên thủy thật tốt, phải tiếp tục duy trì, cố gắng duy trì, vẫn tiếp tục duy trì nha.