Đọc truyện Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy – Chương 184: Nhân Sâm Núi Rừng
Sáng sớm giọt sương nhẹ xuất, tất cả mọi người rời giường, các thú nhân bên ngoài châm lên đống lửa sắp tắt một lần nữa, mọi người là chuẩn bị ăn phần điểm tâm rồi lại lên đường, Liễu Thư và mấy giống cái thu thập hết chăn nệm và vật dụng của các cô trong sơn động xong thì gia nhập trong hàng ngũ hỗ trợ.
“Tiểu Thư quần áo.” Hiện tại đều là mùa hè, thời điểm nửa đêm về sáng chờ thay ca quần áo bị Allen hong ở trong rừng cây đều khô tương đối rồi, hắn đợi lâu liền thu vào, miễn cho buổi sáng ngủ quên bị sương sớm giáng xuống dưới, lại làm ướt quần áo.
Nhìn quần áo được giặt sạch sẽ, lại gấp chỉnh chỉnh tề tề, Liễu Thư vừa lòng gật gật đầu về phía Allen trước mặt, nhưng mà vừa nghĩ đến đêm qua hành vi ác liệt của hắn liền một bụng tức, nhăn mặt mũi hừ với hắn nhẹ một tiếng, một phen đón lấy quần áo qua, bộ dáng căn bản không tính quan tâm tới hắn.
Biết Liễu Thư hiện tại là oa một bụng tức ở kia, Allen cũng không dám mặt dày mày dạn sáp lên, nghĩ đợi lát nữa thời điểm đi đường người vẫn phải ngồi trên lưng chính mình, cũng rất không phúc hậu nở nụ cười, trốn thế nào cũng không trốn được đi, nghĩ thông suốt điểm ấy liền khoái lạc vui vẻ đi làm chuyện khác.
“Tiểu Bạch đến đây, ăn nhiều một chút, ăn no mau lớn.” Nhìn xem rốt cuộc mày có thể lớn ra cái tính tình gì, trong lòng Liễu Thư âm thầm xoắn xít nghĩ, vừa ôm Tiểu Bạch đút thức ăn cho nó.
Tiểu Bạch tiểu manh sủng này thực sự nể tình, cái miệng nhỏ nhắn ăn hăng hái, chỉ chốc lát liền ăn sạch sẽ lượng cơm canh chiếu theo nó mà làm cho, thật có thể ăn.
“Tớ thấy Tiểu Bạch cái dạng này, có phát triển giống như gấu.” Kathy nói lời bình thực sắc bén.
Kỳ thực cô ấy nói thật đúng là không giả, nếu chỉ nhìn đầu Tiểu Bạch thật sự rất giống gấu, lỗ tai tròn vừa lớn lại mắt đen tròn, lông xù lại mang theo chút lông xoắn, nhưng mà thân mình sẽ không giống, mấu chốt nhất chính là cái đuôi của nó có thể so với Sóc, tạm thời nó hiện tại chính là không đâu vào đâu đi.
“Như vậy nuôi dưỡng cũng không có việc gì, trêu chọc pha trò tốt lắm, thật sự không được thì thời điểm mùa đông sẽ làm lương dự trữ đi.” Alice vốn là muốn nói đùa, nhưng mà nói xong, ngược lại tự mình còn thật sự suy tư rồi.
Liễu Thư ác hàn, người nbên cạnh mình một đứa hai đứa đều là làm sao vậy, cả ngày liền nhớ thương ăn, lại nhìn nhìn tiểu Bạch nhà cô, tiểu tử đáng thương kia hình như cũng sắp bị lời này dọa khóc, thật sự là đáng thương.
Nghĩ xong, một phen đã ôm vật nhỏ vào trong lòng, vừa mới buông xuống, còn thực thoải mái, cô quyết định, lộ trình kế tiếp cô liền tự mình ôm Tiểu Bạch là được.
Lộ trình sau đó cũng khác biệt không lớn, nhóm giống cái ngay từ đầu còn hưng phấn ở liên tiếp sau mấy ngày nhìn cảnh sắc giống nhau đều đã mệt mỏi đến cuối cùng chết lặng.
Trong rừng rậm cảnh đẹp lại nhiều hơn nữa, phần lớn chẳng qua là màu xanh mà thôi, hơn nữa những thứ bề ngoài càng nhiều mỹ lệ thì cạm bẫy càng hiểm ác, cho nên đây cũng coi như để cho các nàng nhận thức được thế giới bên ngoài hung tàn.
Vài ngày sau đoàn người bọn họ đã vượt qua đó phiến rừng rậm từ lúc rời đi bộ lạc liền tiến vào, phiến rừng rậm đó che khuất bầu trời, ngay cả có thể trông thấy ánh nắng, lại dễ dàng không ra được, chờ bọn họ hành tẩu một đoạn thật lớn sau mới lại thấy ánh mặt trời.
Mấy ngày gấp rút lên đường cũng không phải mỗi ngày đều vui thích, trong rừng rậm nguy hiểm lúc nào cũng thời thời khắc khắc bầu bạn ở bên người, bọn họ đã gặp được vài vụ rồi, hoa sinh trưởng ăn thịt người, mây ma quỷ cuốn lấy sẽ không nguyện buông ra, kỳ hoa dị thảo dẫn người nhập huyễn, còn có mãnh thú trong rừng thỉnh thoảng liền muốn nhảy ra tìm một chút cảm giác tồn tại, quả nhiên là phiền không chịu nổi.
May mà dọc đường đều là hữu kinh vô hiểm, mọi người ngay cả có bị thương, cũng phần lớn là thương nhẹ, không phát sinh tình huống có ai bị trọng thương nghiêm trọng, nhất là tám giống cái được bảo hộ rất tốt, có thể nói là ngay cả một sợi tóc ti cũng chưa rơi xuống, tuyệt đối làm bảo bối được che chở.
Một ngày này bọn họ rốt cục đi ra khỏi phiến rừng rậm, chung quanh tầm nhìn cũng trống trải, đương nhiên chỗ bọn họ vẫn là ở trong rừng, nhưng cây cối trong này so với trước càng muốn thô to hơn nhiều.
Hơn nữa chênh lệch giữa cây cối cũng cách xa nhau rất nhiều, cho nên làm cho người ta xem ra trước mắt không hề đều là xanh ngắt, ánh mắt mệt nhọc đều giảm bớt, cũng là một đại hỷ sự
“Đi đến nơi đây coi như là tới trong phạm vi bộ lạc Dực Xà, chúng ta xem như đi hơn một nửa lộ trình, tiếp qua không lâu chúng ta liền chân chính tới bộ lạc Dực Xà tộc chân chính.” Đại thúc Chris lui tới nhiều lần, quan sát một hồi nói với mọi người, giọng điệu có chút cao hứng, thực thành công làm mọi người bị cảm nhiễm, đều xốc dậy tinh thần chuẩn bị không ngừng cố gắng, sớm ngày tới bộ lạc Dực Xà, cũng có thể nhanh chút kiến thức đến ngày trao đổi, tìm được thứ mình cần nhanh chóng về nhà là đứng đắn.
“Hiện tại không vội, trên thời gian t chúng ta kịp, không cần làm cho bản thân mình mệt nhọc như vậy.
Hiện tại phiến rừng rậm này tương đối mà nói vẫn có vẻ an toàn, đêm nay chúng ta liền ở trong này nghỉ ngơi hồi phục một đêm, ngày mai lại sớm khởi hành.” Phách Nhĩ cũng hơi cười rộ lên bơm hơi cổ vũ cho mọi người, mọi người tự nhiên lại là một phen cười đùa.
Đều nói nơi này xem như có vẻ an toàn, bởi vì chung quanh trống trải, cho nên liếc mắt một cái nhìn đến cùng, cũng không thấy mãnh thú gì, đương nhiên điều kiện tiên quyết là nó có thể trốn được.
Cho nên nhóm giống cái cũng có thể hoạt động nhiều một chút ở chung quanh, thu thập nhiều hơn một ít thứ có thể ăn.
Dọc theo đường đi lương khô mang theo đã sớm bị ăn hết, hiện tại mọi người
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.