Đọc truyện Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy – Chương 173: Thiếu
Editor: ChieuNinh_dd.
Ba lô đã làm xong, như vậy kế tiếp chính là chuẩn bị thứ cần mang, muốn mang rất nhiều, Liễu Thư chỉ cảm thấy chính mình mang không đủ đâu, mang không được nhiều lắm. Trừ bỏ mấy tấm da thú cô cảm thấy rất khá, nhưng đối với trong nhà cũng không dùng bao nhiêu ra, cô còn làm rất nhiều xà phòng, tin tưởng hiện tại trừ bỏ bộ lạc Dực Hổ còn không có địa phương nào có thể làm ra xà phòng. Nói đến, đây cũng là một đại đặc sản bộ lạc, cũng không biết có thể đổi dệt thuật cùng người bộ lạc Dực Xà hay không. Đương nhiên cái này không được mà nói, bọn họ còn có đòn sát thủ, không nóng nảy.
Làm xà phòng tốn của cô thời gian hai ngày, phân tro gì đó phải nung chế, còn có dầu trơn này nọ, hơn nữa lần này không phải làm một khối hai khối, đi ngày trao đổi tự nhiên chính là mua bán này nọ, xà phòng cũng chính là làm lượng rất nhiều, cũng phí đi của cô không ít công phu. Đương nhiên hai ngày này cô cũng không phải làm mỗi xà phòng không, còn đào không ít đất sét trở về, đồ gốm này là đại sát khí nhất định phải mang theo, có thể thành công hố được dệt thuật bộ lạc Dực Xà hay không, chỉ có thể dựa vào nó.
Xà phòng làm tốt rồi, vì sợ mùa hè thời tiết nóng hòa tan nó không nói, đặt ở trong gói to chen chúc đi chen chúc lại cũng làm cho bẹp dí. Có lẽ lần đầu tiên giống cái thú nhân thấy xà phòng cũng không ngại, nhưng cô để ý có được không, việc đi buôn bán, phải lấy chất lượng làm tin, bán gì đó tự nhiên cũng phải tận lực làm được tốt nhất.
“Ừ, làm hộp gỗ chứa là được.” Dù sao đám xà phòng này đều được cô cắt thành hình chữ nhật, dùng hộp chứa không thể tốt hơn, có cái ý tưởng này, thì Allen phải mệt nhọc chút, nhưng nhìn bộ dáng khoái lạc vui vẻ của hắn, vui vẻ chịu đựng.
Cuối cùng làm cái, kích cỡ diện tích hộp gỗ vừa vặn cùng với đáy cái ba lô cô làm, nắp hộp cùng hộp tự nhiên không phải tương đồng, bởi vì không đây là kỹ thuật đi, chỉ có thể làm phân chia hộp, hình thức cũng cũng không tệ lắm, tay nghề của Allen cũng là càng ngày càng thuần thục rồi. Thời điểm thu được hộp, cô mừng rỡ ôm lấy hắn khen một cái, sau đó thực thành công, đùa giỡn thú nhân ngây thơ đến mặt đỏ ngay cả làn da lúa mạch cũng không che được.
Xà phòng đều được cắt thành độ dầy chiều dài một dạng, chỉnh tề nằm trong hộp, đếm không nhiều không ít, vừa vặn năm mươi khối, chiều dài hai ngón tay dày nửa ngón tay, phân lượng vẫn rất khá. Cô nói rất không phúc hậu, trên khóe miệng cong lên sung sướng đậy nắp hộp, còn ôm lấy một khối da thú bao lại, lúc này mới đặt tới phía dưới đáy cùng của ba lô, đây xem như là món đầu tiên đã làm xong.
“Mình muốn làm chén nhỏ bát đĩa, còn có… bình, chậc chậc, nhiều đồ như vậy, để thế nào đây?” Vừa xoa xoa mảnh bùn, Liễu Thư vừa lầm bầm, sau đó phát giác ba lô của mình thật sự không chứa được nhiều đồ như vậy. Được rồi, cho dù có thể chứa hết, nhưng cô cũng không vác nổi, bởi vì cô đã biết đi bộ lạc Dực Xà, thú nhân đi bộ là chủ yếu.
Cho nên nói cách khác, đi nếu như thú nhân và giống cái là hoàn toàn có quan hệ trực tiếp mà nói, như vậy trên người mỗi thú nhân đều phải thồ hàng của giống cái, mà nhóm giống cái lại mang theo rất nhiều thứ, đối với thú nhân mà nói đã là gánh nặng rất lớn. Nếu lại gia tăng nữa, Liễu Thư đều lo lắng bọn họ có thể ăn không tiêu hay không, vì thế liền buồn rầu, chau mày suy tư, ánh mắt nhịn không được liền nhìn về phía trên người Allen bận việc nhào bùn, rồi sau đó người kia cũng đang ngẩng đầu nhìn sang.
“Làm sao vậy?” Vừa để thứ gì đó trên tay xuống, Allen lau tay rồi đi tới, đầu tiên là tiếp nhận lấy nắm bùn Liễu Thư trên tay, vừa xoa xoa, vừa nghiêng đầu nhìn cô: “Sao lại cau mày? Không vui à?” Mấy ngày nay thấy cô hưng phấn, tâm tình Allen cũng sáng rỡ không thôi, lẽ ra không nên như vậy mới đúng.
“Em phát hiện nhiều thứ lắm, mang không hết.” Liễu Thư mếu máo, chỉ chỉ đất sét chuẩn bị phải làm đồ gốm: “Những đồ gốm này chúng ta vác không hết.”
Còn tưởng rằng là chuyện gì lớn chứ, dĩ nhiên là cái này, Allen nhịn không được cười lên một tiếng, muốn đưa tay xoa xoa ở trên đầu cô, nhưng mà thấy tay mình đầy bùn, vì thế liền nhịn xuống, nhưng khóe miệng vẫn cong lên một chút, cuối cùng ở dưới ánh mắt tức giận trừng tới của Liễu Thư, mới thu liễm lại, nghiêm mặt nói: “Cái này em không cần lo lắng, lần trước đến hỏi tộc trưởng, lần này thú nhân đi bộ lạc Dực Xà có hai mươi người, mà giống cái chỉ có tám người, trừ bỏ thú nhân cần mang theo giống cái đi đường, trên người những người khác đều có thể mang đồ, cho nên thứ chúng ta làm không cần lo lắng vác không hết.” Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Thì ra là như vậy, Liễu Thư quả thực có thể nói là nháy mắt đầy máu sống lại, biết mấy thứ này đều có thể mang đi, tinh thần thoáng chốc phấn chấn lên, một phen đoạt qua bùn trong tay Allen, vẫy tay đuổi người: “Anh tránh ra, đi bận việc của anh đi, cái này để cho em.”
Bất đắc dĩ gật gật đầu, Allen một câu không nói thối lui, nhưng mà trước khi đi vẫn là chiếm tiện nghi tiến lên hôn hôn cái trán Liễu Thư, môi ấm ấm áp áp, thú nhân cánh môi dày, cắn đến vẫn rất cảm giác, ừm, môi trong truyền thuyết thích hợp nhất hôn môi, chậc chậc, trở về chỗ cũ một chút.
Mặc dù có mười mấy thú nhân đến khuân đồ, nhưng mà đương nhiên mọi người mang cũng không phải toàn bộ là của mình, các tộc nhân không thể đi ngày trao đổi, khẳng định có người nhờ ngươi đi giúp đổi này nọ, toàn bộ bộ lạc cộng lại, khẳng định là không ít đồ, như vậy tính xuống, “Tăng nhiều cháo thiếu” Liễu Thư vẫn là tiết chế gánh nặng của mình, tối thiểu phải chừa chút cho người khác.
“Cậu xem xem mình làm cái dây chuyền này đẹp không?” Kathy lấy ra dây chuyền mình mới làm chia sẻ cho mọi người.
Kathy khéo tay là mọi người cùng chứng kiến, sợi dây chuyền này xác thực làm rất đẹp, chỉ dùng ngọc trai để làm tài liệu, nhưng mà không riêng ngọc trai, còn có khác một ít hòn đá nhỏ xinh đẹp, cùng với răng thú đẹp, lung tung rối loạn, nhưng cố tình để cho cô nàng làm ra một loại mỹ cảm.
Liễu Thư cũng không keo kiệt, thống khoái gật đầu, mình đang đánh bóng một
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –