Bạn đang đọc Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế – Chương 10
Lục Trạch Thiên không nhìn Tần Thi, rũ mắt xuống hai bao bọc trong tay, “Buổi sáng mẹ tôi nói cho tôi biết nghỉ lễ của em đã tới, để tôi chăm sóc em nhiều hơn.
”
“Lúc ở trên trấn, tôi đến nhà đồng đội đã xuất ngũ, nói với cậu ấy cần hai tấm…… Vợ cậu ấy đi làm ở Cung Tiêu Xã.
”
Tần Thi thật sự kinh ngạc, “Đây cũng là mẹ anh dặn dò?”
Hầu kết Lục Trạch Thiên lăn lộn lên xuống một chút, môi mỏng khẽ nhếch: “Không phải…… Em gái tôi thường yêu cầu tôi phiếu này, nói nghỉ lễ dùng cái này tốt.
”
Tần Thi nhìn chằm chằm Lục Trạch Thiên, Lục Trạch Thiên giương mắt đối diện với cô, tầm mắt va chạm trong phút chốc, lập tức dời đi.
Lục Trạch Thiên thúc giục Tần Thi: “Mau vào đi, mua xong rồi chúng ta đến nhà ga chờ, đừng đến muộn.
”
Nói xong, thì xách theo bao bọc dẫn đầu vào Cung Tiêu Xã.
Tần Thi nhìn anh bước có chút vội vàng, “Phụt” bật cười một tiếng.
Người niên đại này cũng thật ngây thơ, nói đến loại chuyện nghỉ lễ này, ngay cả loại đàn ông như Lục đoàn trưởng này cũng sẽ thẹn thùng.
Tần Thi ha ha cười vài tiếng, bước chân đuổi theo Lục Trạch Thiên, “Cảm ơn Lục đoàn trưởng, thứ này thật sự rất quan trọng, cảm ơn rất nhiều.
”
Lục Trạch Thiên đặt bao ở một góc, ngẩng đầu nhìn cô: “Em không phải đã nói giữa chúng ta đừng nói cảm ơn sao? Em quá khách khí.
”
Mặc kệ thế nào, Tần Thi đều là vợ trên danh nghĩa của mình, chăm sóc cô là việc mình nên làm.
Tần Thi cười gật gật đầu, “Vậy được rồi, tôi không nói nữa.
”
Lục Trạch Thiên đã khôi phục biểu tình nhàn nhạt bình thường kia, lấy từ trong túi ra một chồng tiền với phiếu, đưa cho Tần Thi: “Trên người tôi chỉ mang theo những thứ này, em nhìn xem mua trước.
”
Tần Thi nhận lấy tiền đại khái đếm một chút, có hơn 250 nguyên, phiếu cũng đa dạng, các loại đều có.
Lục Trạch Thiên: “Em đi mua đi, tôi ở chỗ này trông hành lý.
”
Tần Thi ngẩng đầu nhìn anh, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc là: “Anh không sợ tôi tiêu tiền loạn? Một lần tiêu hết toàn bộ những thứ này?”
Lục Trạch Thiên: “Tôi tin tưởng em.
”
Tần Thi nhướng mày, không nói gì nữa, chỉ là hỏi: “Anh cần cái gì không?”
Lục Trạch Thiên lắc đầu, “Bộ đội cái gì cũng phát, tôi không cần.
”
Tần Thi nhìn cái dạng này của anh, cũng không hỏi nữa, để anh chờ ở chỗ này, tự mình đi mua đồ.
Cung Tiêu Xã này buôn bán bình thường, cũng không có người nào, người bán hàng từ khi Tần Thi cùng Lục Trạch Thiên vừa vào cửa đã nhìn bọn họ chằm chằm, Lục Trạch Thiên một thân quân trang soái khí bức người, Tần Thi tuy rằng xinh đẹp nhưng một thân quần áo giặt trắng bệch, cái này làm cho nhóm người bán hàng trong lòng đáng tiếc.
Đặc biệt sau khi nhìn Lục Trạch Thiên đưa cho Tần Thi một đống tiền, ánh mắt các cô càng phức tạp.
Tần Thi đi đến quầy cần một đống đồ, người bán hàng không nhìn Tần Thi, ngược lại là nhìn thoáng qua Lục Trạch Thiên, nghĩ thầm nam nhân này tiện nghi cho thôn cô này.
Tần Thi nhìn cô ta không lấy hàng cho mình ngược lại là nhìn nơi khác, dong bộ dáng dong dài thì thở dài trong lòng, không hổ là người bán hàng niên đại này, chính là có khí phách, muốn làm gì thì làm như vậy.
“Đồng chí, làm phiền lấy hàng giúp tôi một chút.
” Tần Thi lặp lại câu nói một lần nữa.
Người bán hàng thu hồi tầm mắt, trực tiếp viết “Thúc giục cái gì mà thúc giục” lên mặt.
“Đồ cô muốn chỗ tôi không có, đến lầu 3 cửa hàng ngoại hối đi.
”
Tần Thi: “……”
Tần Thi hít vào một hơi, “Không có sao cô không nói sớm.
”
Người bán hàng trừng mắt, lớn tiếng nói: “Cô thái độ gì đấy?”
Tần Thi cười lạnh một tiếng, “Cô mới là thái độ gì, chủ tịch cũng nói phải vì nhân dân phục vụ, loại thái độ này của cô là không muốn vì nhân dân phục vụ sao?”
Người bán hàng nóng nảy: “Tôi nào có? Cô đừng loạn chụp mũ cho tôi!”
Tần Thi cũng không để ý cô ta, xoay người đi lên trên lầu.
Qua mấy năm nữa cải cách mở cửa, Cung Tiêu Xã cũng sẽ bị bóp nghẹt mà đóng cửa, đến lúc đó giảm biên chế, thất nghiệp, xem cô ta còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không.
Chỉ chừa lại người bán hàng hoảng loạn giải thích với các đồng nghiệp, “Em nào có, người này nói bậy……”
Tần Thi lên lầu 3, thái độ người bán hàng lầu 3 so với lầu 1 tốt hơn rất nhiều.
“Hai tấm phiếu băng vệ sinh thì có thể mua mười miếng, một miếng 2 nguyên, em muốn mấy miếng?”
Tần Thi kinh ngạc, không nghĩ tới lại đắt như vậy! Mười miếng 20 nguyên, đủ chi tiêu một tháng một nhà ba, bốn người.
Tần Thi do dự một hồi, cắn răng lấy 5 miếng, cô dùng trước, đến nơi lại làm đai nguyệt sự lần nữa, về sau có tiền lại mua băng vệ sinh đi.
Hiện tại thật sự dùng không nổi.
“Cái đó một tấm phiếu là đủ rồi.
” Người bán hàng nhận một tấm phiếu, lại đề cử đến: “Cửa hàng ngoại hối bọn chị còn có chút đồ không cần phiếu, em có muốn xem không?”
Tần Thi vốn đang nghĩ mang chút kẹo gì đó cho bọn nhỏ, kết quả sau khi nhìn qua một vòng, phát hiện một thứ so một thứ càng đắt, lập tức tắt ngấm tâm tư.
Sau khi đến lầu 2 nơi bán quần áo và đồ dùng hằng ngày dạo qua một vòng, phát hiện một bộ quần áo mười mấy nguyên, còn xấu muốn mệnh, Tần Thi bèn mua trang phục, kéo một đống lớn vải.
Bản thân Tần Thi không biết làm quần áo, nhưng nguyên thân biết, hơn nữa ánh mắt Tần Thi vượt trội, mình làm nhất định so với mua còn đẹp hơn, cho nên cô không lãng phí số tiền này.
Sau đó lại mua một ít đồ dùng sinh hoạt linh tinh, Tần Thi xuống tới lầu 1 rồi, cô nghĩ nghĩ, lại đi qua quầy cân 5 cân đường trắng.
Kẹo mua không nổi, nhưng cô có thể làm một ít đồ ngọt đấy, những đường này đủ làm rất nhiều thứ.
Đường trắng 1 cân mới 8 mao, so với kẹo không biết rẻ hơn bao nhiêu lần, có lời.
Lần này, người bán hàng này không dám bày sắc mặt cho Tần Thi, thành thật cân xong đồ đưa cho Tần Thi.
Tần Thi cầm đồ đi đến bên cạnh Lục Trạch Thiên, anh nhìn đồ vật trong tay Tần Thi có chút kinh ngạc: “Em không mua quần áo sao?”
Tần Thi bỏ mấy thứ này vào trong bao bọc: “Vừa xấu vừa đắt, tôi kéo vải, trở về tự mình làm.
”
Lục Trạch Thiên gật gật đầu, nghĩ thầm như vậy cũng không tồi.
Đựng đồ xong, hai người xuất phát đến nhà ga, ở trong chờ xe tới.
Chỗ ga tàu hỏa này rất đơn sơ, phòng đợi căn bản không có, mọi người đều ngồi dưới đất chờ.
Tần Thi đi nhà vệ sinh, sau khi thay băng vệ sinh, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng một mảng lớn.
Không có cách khác, mặc dù có đai nguyệt sự, nhưng Tần Thi vẫn cảm thấy giấy vệ sinh một chút đã bị thấm ướt, thấm lên trên quần, cả người cũng không được tự nhiên.
Hiện tại rốt cuộc tốt rồi, đi đường cũng dám mở bước chân ra.
Trở lại bên cạnh Lục Trạch Thiên, Tần Thi nhàn rỗi không có chuyện gì, lấy bút và quyển vở mới ra từ túi xách trên người, ghi chép những thứ hôm nay mua.
Tầm mắt Lục Trạch Thiên trong lúc vô ý quét đến, anh nhìn từng khoản rành mạch phía trên, không biết nên làm ra biểu tình gì.
Hoá ra cô thật sự muốn nghiêm túc ghi chép.
Lục Trạch Thiên có chút dở khóc dở cười, nhưng theo đó là vài phần yên tâm, cô đường đường chính chính ghi chép hoá đơn, vẫn hơn là sau lưng mạnh mẽ làm bừa.
Sau khi Tần Thi viết xong, cất vở lại, hơi hơi nghiêng đầu nói với Lục Trạch Thiên: “Mỗi cuối tuần cho anh xem một lần, yên tâm.
”
Lục Trạch Thiên cười cười: “Ừm, được.
”
Đợi hơn một giờ, xe lửa đến trạm, Lục Trạch Thiên mang theo Tần Thi chen lên xe lửa, tìm được toa giường nằm của bọn họ.
Giường nằm là giường cứng, một gian sáu vị trí, Tần Thi nằm trên đó phải co lại một chút, Lục Trạch Thiên càng đừng nói nữa, hoàn toàn phải lồng chân vào nhau.
Lục Trạch Thiên ngủ giường tầng dưới trông coi hành lý của mình với Tần Thi, Tần Thi buổi tối ở giường tầng trên ngủ rất yên tâm.
Một đêm không có việc gì, rạng sáng ngày hôm sau Tần Thi nghe thấy tiếng bước chân tỉnh lại, thăm dò vừa thấy là Lục Trạch Thiên, trong tay anh cầm cốc giữ nhiệt, hẳn là lấy nước.
“Mấy giờ rồi.
” Tần Thi xoa xoa đôi mắt có chút sưng.
Lục Trạch Thiên giơ tay nhìn cổ tay một chút, “5 giờ 20 phút sáng.
”
Nói xong, đưa cốc nước cho Tần Thi, “Uống chút nước ấm.
”
Tần Thi nhận lấy uống mấy ngụm, trả cốc giữ nhiệt lại cho Lục Trạch Thiên, dựa vào vách tường phát ngốc.
Xe lửa thoải mái hơn xe khách rất nhiều, nhưng vẫn lắc lư đến không được, hơn nữa đã ngồi xe một ngày, Tần Thi có chút chịu không nổi, cả người mỏi mệt bất kham, thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Lục Trạch Thiên nhìn dáng vẻ của cô thì biết cô không thoải mái, bèn nói: “Giữa trưa mới đến, em muốn ngủ tiếp một hồi không?”
Tần Thi gật gật đầu, từ từ trượt xuống nằm, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Trời đã sáng, Tần Thi cũng ngủ không được, vào nhà vệ sinh rửa mặt, tùy tiện ăn chút gì lót dạ, cứ ngồi ở giường tầng dưới nhìn ngọn núi trụi lủi ngoài cửa sổ, chờ xe lửa đến trạm.
Giữa trưa 11 giờ, xe lửa rốt cuộc đến thành phố X rồi, sau khi Tần Thi xuống xe chân đều có chút mềm nhũn, còn cảm thấy thế giới đang đong đưa.
“Đoàn trưởng!”
“Đoàn trưởng em ở chỗ này!”
Một chàng trai bằng lòng mặc quân trang hưng phấn vẫy tay với Lục Trạch Thiên, nhanh chóng chạy tới nhận lấy bao bọc trong tay anh.
Lục Trạch Thiên gật gật đầu với ạn, sau đó giới thiệu với Tần Thi: “Đây là cảnh vệ Viên Hắc Hổ của anh.
”
Hắc hổ trong tay cầm bao bọc, liền ưỡn ngực, gót chân dập đầu: “Chào chị dâu! Ngài gọi em là Tiểu Hổ Tiểu Hắc đều được!”
“Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Hổ đi,” Tần Thi cười nhìn cậu: “Tên này của cậu rất khí phách, uy phong.
”
Hắc Hổ nghe vậy lập tức nhếch miệng cười, “Mọi người cũng nói như vậy.
”
Trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, chị dâu mới này nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng hình như tính tình so với người trước tốt hơn, hẳn là không khó ở chung…… Đi!
Ra khỏi ga tàu hỏa, Tần Thi ngồi trên xe jeep Hắc Hổ lái, mở cửa sổ dựa vào một bên, để gió dùng sức thổi mình.
Thân thể này say xe quá nghiêm trọng, chỉ có gió lạnh có thể hơi chút làm đầu óc cô tỉnh táo một ít.
Cùng lúc đó, khu người nhà bộ đội.
Ba đứa nhỏ Lục gia ăn cơm ở nhà Triệu thẩm hàng xóm xong, ngoan ngoãn giúp bà thu dọn chén đũa vào phòng bếp, lão đại Cố Thanh Hải cầm chổi lại giúp Triệu thẩm quét mà, lúc này mới kéo em gái em trai chuẩn bị về nhà.
“Cảm ơn Triệu nãi nãi chiêu đãi, cháu mang theo Bình Bình, An An đi về trước.
” Cố Thanh Hải nói với Triệu thẩm đang rửa chén.
Triệu thẩm thăm dò, thấy bộ dáng ba đứa tụi nó ngoan ngoãn, lập tức cười rộ lên, “Được rồi, trở về đi.
”
“Đúng rồi, hôm nay ba cháu trở lại rồi, còn có mẹ mới của các cháu.
” Triệu thẩm dặn dò nói: “Nếu là cô ấy ở sau lưng đối xử với các cháu không tốt, thì các cháu tới nói với thẩm, ngàn vạn lần đừng chịu đựng giống như trước kia nha!”
Cố Thanh Hải gật gật đầu, “Cháu nhớ kỹ, cảm ơn Triệu nãi nãi.
”
“Ai ~ đứa trẻ ngoan, mau trở về đi.
”
Cố Thanh Hải một tay dắt một đứa nhóc ra cửa, ba đứa nhỏ ngựa quen đường cũ đi về nhà.
“Ca ca, anh muốn ra oai phủ đầu như vậy với mẹ mới sao?” Lão nhị Lục Thanh Lạc ngẩng đầu nhìn đại ca của mình.
“Không thể để dì ta khi dễ chúng ta!” Em trai Lục Thanh Hà trong long phượng thai tròn xoe đôi mắt, đáng thương vô cùng nói: “Em không muốn đói bụng, không có quần áo mặc, không muốn bị đánh.
”
Lục Thanh Lạc trừng lớn đôi mắt, một tay chống nạnh: “Dì ta dám khi dễ chúng ta, chúng ta liền nói cho ba ba biết! Bình Bình em đừng sợ, chị bảo vệ em!”
Nói xong, con bé múa may tay nhỏ, làm ra bộ dáng quyền anh.
Cố Thanh Hải nhìn em gái em trai, sờ sờ đầu bọn họ, nhớ tới những lời nghe được gần đây, biểu tình nghiêm túc lên, “Yên tâm đi, đại ca sẽ bảo vệ hai đứa.
”
“Nhìn thấy dì ta, nhất định chớ gọi mẹ, đã nghe chưa?”
“Dạ!” Hai oắt con dùng sức gật đầu.
.