Đọc truyện Xuyên? Cái Gì? Nữ? Ta Là Nam! – Chương 8: Đừng động vào tôi
Một lúc sau ko thấy Thiên Nguyệt phản ứng, mọi người kể cả Bạch Tiểu Dung và Âu Dương Vũ Phi đều rất kinh ngạc, bình thường ko phải sau khi bị nói như vậy thì Thiên Nguyệt sẽ giải thích, bào chữa cho mình sao? Sao hôm nay lại ngồi im như vậy? Bạch Tiểu Dung thấy thế thì nhăn mặt, bực bội, sao hôm nay Thiên Nguyệt ko phản ứng lại? Nếu Thiên Nguyệt ko giải thích cho mình thì vở kịch này ko thể thành công được. Âu Dương Vũ Phi cũng thấy lạ, ko chỉ vì Thiên Nguyệt ko phản ứng mà ngay từ lúc đầu nhìn cách ăn mặc của Thiên Nguyệt đã thấy khác, rồi đến cái phản ứng ko biết, ko quan tâm, ko lên quan của cô khi nhìn Bạch Tiểu Dung và Vũ Phi. Bây giờ lại đến thái độ khinh người ko thèm nghe lời người khác nói thì làm Âu Dương Vũ Phi tức giận. Vũ Phi liền đi đến trước bàn cậu, đập 2 tay xuống bàn 1 cái RẦM , nói:
– MỘ DUNG THIÊN NGUYỆT, cô có nghe bọn tôi nói gì ko? Đừng có khinh người quá đáng!
Thấy Vũ Phi làm như vậy, ai cũng cười trong lòng, Tử Phong cũng vậy. Trong những người theo đuổi Bạch Tiểu Dung thì chỉ có 2 người đủ sức bảo vệ Bạch Tiểu Dung khỏi Mộ Dung Thiên Nguyệt, nhưng Nam Cung Thiếu Quân vì tình bạn nên vẫn ko có to tiếng với Thiên Nguyệt. Chỉ có Âu Dương Vũ Phi nóng tính, thẳng thắn, thường lôi Thiên Nguyệt ra hỏi tội. Nam Cung Thiếu Quân tuy ko muốn nhưng cũng ko ngăn được nên ko đi, tránh làm Thiên Nguyệt khó xử. Bạch Tiểu Dung và mọi người chứng kiến thì cười thầm vì Âu Dương Vũ Phi đã tức giận, còn Tử Phong thì cười vì sự ngu ngốc của vị Âu Dương thiếu gia này. Thế người khác nói gì là mình phải nghe hết à? Mà có nghe rồi, ko muốn nói gì cũng ko được à? Mà giờ Mộ Dung Thiên Nguyệt lên tiếng thì có ai tin ko mà phải nói? Cậu ngẩng mặt lên, nhìn thẳng Âu Dương Vũ Phi, làm vẻ mặt éo liên quan đến ông , ngạc nhiên, hỏi:
– Xong rồi à?
Nghe câu trả lời này của Thiên Nguyệt, ai cũng sửng sốt. Bình thường ko phải sẽ sợ hãi rồi bào chữa cho mình sao? Sao giờ lại tỏ vẻ người bị hỏi tội ko phải là mình? Với lại nói Xong rồi à? nghĩa là gì? Âu Dương Vũ Phi nghe vậy thì nhăn mặt, hỏi:
– Xong cái gì?
Tử Phong nhìn lại Vũ Phi, mặt ko cảm xúc:
– Nói xong chưa?
Nghe vậy tất cả mọi người đều kinh ngạc, hôm nay Mộ Dung Thiên Nguyệt ăn gan hùm mật gấu gì mà khác và to gan như vậy? Dám dùng khuôn mặt đó nói chuyện với Âu Dương Vũ Phi. Thấy Thiên Nguyệt dùng giọng như vậy nói với mình thì Vũ Phi càng tức giận, rõ ràng Thiên Nguyệt là người làm sai, sao lại dám trả lời bằng giọng điệu đó. Âu Dương Vũ Phi nghiến răng, nói:
– Ý cô là là gì?
Tử Phong bỏ chân xuống, đứng dậy, nói:
– Thật sự ko hiểu? Rõ ràng thế mà nhỉ? Ý tôi là: Các người nói xong chưa để tôi đi?
Nghe cậu nói vậy, ai cũng bất ngờ rồi tức giận, người có lỗi là Thiên Nguyệt sao lại dám nói bằng thái độ đó chứ? Rồi còn Để tôi đi , chẳng lẽ ko thèm nghe mọi người nói gì? Đúng là khinh người quá đáng mà. Bạch Tiểu Dung nhăn mặt, hôm nay Thiên Nguyệt sao vậy, rất khác lúc trước, bỗng trong lòng Bạch Tiểu Dung dâng lên cảm giác lo lắng. Âu Dương Vũ Phi khi nghe cậu trả lời như vậy, thì tức giận:
– Cô…
Tử Phong vẫn giữ mặt bình thường, nói:
– Nếu ko có chuyện gì nữa thì tôi đi.
Nói rồi cậu đứng dậy, đi qua Âu Dương Vũ Phi. Đến khi Thiên Nguyệt đi lướt qua thì Âu Dương Vũ Phi mới hoàn hồn, định quay lại bắt lấy vai Thiên Nguyệt. Nhưng khi tay Vũ Phi sắp chạm đến thì bỗng Thiên Nguyệt quay người lại, hất tay Vũ Phi ra, nhăn mày, nói:
– Đừng có động vào tôi.
Chứng kiến hành động vừa rồi của Thiên Nguyệt, ai cũng kinh hãi, thân thủ Thiên Nguyệt từ khi nào lại trở nên nhanh nhẹn như vậy? Âu Dương Vũ Phi đã là đai đen karate mà Thiên Nguyệt còn nhanh hơn cậu. Thiên Nguyệt quay người, tiếp tục đi về phía cửa lớp. Cả Âu Dương Vũ Phi và mọi người vẫn đang kinh ngạc, ko kịp phản ứng nên chỉ có thể giương mắt nhìn Thiên Nguyệt bỏ đi. Đến khi Thiên Nguyệt đi qua mình thì Bạch Tiểu Dung mới hoàn hồn lại. Quay người thấy Thiên Nguyệt sắp ra khỏi lớp thì vội vàng lên tiếng gọi lại:
– Thiên Nguyệt! Chờ đã! ” Mình ko thể để cô ta đi dễ dàng như vậy được. Mình chưa bao giờ thua cô ta và bây giờ cũng vậy.”