Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra

Chương 39: Tôi sẽ luôn bảo vệ em


Đọc truyện Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra – Chương 39: Tôi sẽ luôn bảo vệ em

Ánh chiều tà in bóng hai người đang đứng đối diện nhau, không ai nói với ai một câu nào, chỉ yên lặng để trầm mặc bao trùm toàn bộ bầu không khí.

Cô giương mắt nhìn hắn, không có dè chừng, không mưu toan, toàn bộ chỉ là một mảng mờ mịt.

Mạc Mặc Ly yên lặng đứng đó, mỉm cười ôn nhu nhìn cô, trong mắt hắn không có chút gợn sóng.

Người đàn ông này vẫn thế, luôn dùng nụ cười ôn nhu như thể thánh nhân để đối mặt với thế gian, cứ ngỡ như vô hại nhưng lại là độc dược chết người!

Nếu Dạ Tích Phàm là một thiếu gia nho nhã, ngọc thụ lâm phong điển hình thì Mạc Mặc Ly chính là một vị tiên nhân không nhiễm chút bụi trần, không màng tới chuyện thế sự, hắn luôn cho cô có cảm giác chẳng chuyện gì có thể làm hắn lung lay.

“Tiểu Nhiên…”

Cuối cùng thì giọng nói trong trẻo ấm áp kia cũng phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người, đôi mắt phẳng lặng như đầm nước kia sâu hun hút như muốn hút cô vào trong.

“Em vẫn nhớ lời anh nói hôm đó chứ?”

Trong đầu cô lập tức hiện lên khung cảnh của buổi tối hôm ấy, không giống như hôm nay, bóng lưng đơn bạc của hắn đối diện cô, cô độc khiến tim người ta quặn đau, giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng như vậy, chỉ là sâu bên trong lại chứa đựng nồng đậm cảnh cáo.

“Hiện tại chưa phải lúc em nên về nơi này, thế nên tránh càng xa càng tốt, và… cẩn thận.”

Cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, cô muốn hắn thấy tia kiên định trong mắt mình, “Vâng, em nhớ, nhớ rất rõ!”


Đúng vậy, hắn bảo cô chưa thể về đây, hắn muốn cô tránh đi càng xa càng tốt, chỉ để… mình hắn đối mặt với mọi âm mưu đen tối dơ bẩn nhất.

Người đàn ông trước mắt cô giờ đây không còn là cậu bé trầm mặc mười mấy năm trước níu váy mẹ mình lén lút nhìn cô nữa rồi, hắn cũng không còn là thiếu niên năm đó ngồi dưới tán hoa đào yếu đuối khóc như mưa. Bây giờ, hắn chính là người đàn ông thực thụ, người mà khiến cô có thể tin tưởng dựa vào, hậu thuẫn vững chắc mà cha và mẹ đã để lại.

Hắn là Mạc Mặc Ly! Là người đàn ông mạnh mẽ có thể gánh vác mọi thứ!

Đột nhiên cô cảm thấy buồn cười, thì ra mọi đề phòng từ trước tới nay của cô chỉ là vô nghĩa, từ đầu tới cuối hắn luôn là đồng minh của cô, luôn là người cùng chiến tuyến, là chiến hữu đáng tin cậy nhất.

Nhìn thấy nụ cười của cô, Mạc Mặc Ly có chút ngoài ý muốn nghiêng đầu. Hình như hắn không có gợi chuyện gì buồn cười hết a, hơn nữa tính cách của hắn xưa nay đơn bạc không giỏi chọc cười cho lắm, cũng không có khả năng trong lúc vô tình nói cái gì đó chọc cô cười.

“Có gì buồn cười sao?”

“Cũng không có gì, chỉ là nhớ tới chút chuyện thôi.”

Đơn giản nói một câu, cô cũng không muốn nhắc tới chuyện cũ, dù sao thì nó cũng đã qua rồi, không phải sao? 

Hắn chỉ trầm mặc, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, ngón tay thon dài khẽ chạm vào trán cô, “Thế tại sao lại trở về, còn hành động nguy hiểm như thế, em có biết…” nếu tiếp tục thì cả anh cũng không biết phải làm gì không? Nhưng hắn không thể thốt ra lời, từ nhỏ tới lớn hắn không giỏi biểu hiện sự quan tâm cho lắm.Ngừng một chút cô lại nói, giọng cô ẩn chứa tia kiên định khiến người ta cảm thấy khó lòng mà lung lay quyết tâm của cô.

“Em biết, chỉ là… hãy tin em, em tự có sắp xếp của mình, tới lúc đó chỉ cần anh phối hợp với em là được.”

Khuôn mặt cô đanh lại quả quyết.

Nhận thấy không thể thuyết phục được cô, hắn cũng chỉ thở dài, quay đầu chỉ chừa lại bóng lưng đơn bạc hướng về phía cô… giống như đêm hôm đó.

“Em… hãy cẩn thận. Chỉ cần nhớ một điều… em còn có người anh này, còn có người hộ vệ này… vì thế… tôi sẽ luôn bảo vệ em!”

Nói rồi hắn lửng thửng bỏ đi. Cô chỉ đứng yên đó nhìn hắn, khẽ thì thầm:

“Cảm ơn anh!”

Một câu nói bao hàm mọi sự biết ơn của cô, mong là gió có thể mang câu nói này của cô đến bên hắn.

Cô không chú ý, bóng lưng Mạc Mặc Ly thoáng cứng đờ, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

Trước mắt hắn chính là cây hoa anh đào năm ấy, bé gái năm tuổi mập mạp trắng muốt như cái bánh bao nhỏ cố gắng trèo vào lòng thiếu niên như mất hồn dưới một mảng hồng đào của cảnh hoa, bàn tay mập ú đưa cây kẹo mút lên, miệng không ngừng ê a.


“Anh Ly, anh Ly sao lại khóc. Đừng khóc nữa nha, Nhiên cho anh Ly kẹo này, anh Ly cười lên cái nào.”

Chỉ thấy thiếu niên nhẹ nhàng bế bé lên, cúi người hôn nhẹ lên má bé, hai hàng nước mắt lăn dài. Bé không hề biết, trong mắt Mạc Mặc Ly khi đó, bánh bao mập mĩ lệ chẳng khác nào đóa hoa anh đào kìa; bé cũng chẳng biết, từ ngày hôm đó, hộ vệ trên danh nghĩa kia của bé đã hạ quyết tâm trở thành người anh trai bảo vệ bé tới hơi thở cuối cùng.

Hôm đó… Mạc phu nhân_ mẹ của Mạc Mặc Nhiên mất trong bệnh viện, không một người đưa tiễn…

……………………………….

Yên lặng bước qua cánh cửa lớn to bự của Mạc gia, Mạc Nhiên thoáng giật mình nhìn cảnh đẹp phía xa kia.

Chỉ thấy trước mắt cô, ánh tà chiều dừng lại trên dáng người không tính là quá rắn rỏi đang thong thả tựa lưng vào thành xe, ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm, mù mịt không biết đang suy nghĩ về điều gì.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy hắn quyến rũ tới chết người, thật giống một thiên thần sa ngã lạc bước xuống nhân gian. Xùy xùy, bậy bạ, con người này làm ác quỷ thì được chứ thiên thần nổi gì!

Thẳng lưng đi về phía “người đàn ông quyến rũ của năm” kia, trong lòng không tự giác khinh bỉ bản thân n lần.

Nhận thấy sự hiện diện của người nào đó, Dạ Tích Phàm đơn giản ngước mắt nhìn cô.

“Cô để tôi chờ hơi lâu.”

Sau đó thản nhiên bước vào xe, để mặc bạn nhỏ nào đó đực mặt ra đứng chôn chân tại chỗ.

Hắn đây là chê cô lề mề sao? Hình như người bán cô khi nãy là hắn đó a.

Đang định há mồm cãi lại, Dạ Tích Phàm đã xen ngang, nhanh mồm nói trước.


“Trễ giờ rồi đấy, nhanh lên nào!”

Vốn đang tính cãi lại phải nuốt lời muốn nói vào trong lòng, ngu ngơ bước vào xe. Chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn, giọng điệu trêu cợt lại gắn với bản mặt nghiêm túc khiến người ta khó chịu vô cùng.

“Thì ra đôi lúc cũng không phải cô cố tình giả ngu.”

Không chờ cô nổi giận, hắn lại tiếp tục, “Đi thôi nào, chúng ta còn phải tới nhà tôi thưa chuyện với mấy lão già phiền toái nữa.”

Tiếng động cơ xe rồ rồ cộng với tiếng gió vù vù bên tai làm tâm trí cô hỗn loạn. Liếc nhìn bộ mặt rối rắm của cô, Dạ Tích Phàm cười nhẹ, đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù lên vì gió của mình.

“Yên tâm đi, mấy lão già nhà tôi dễ đối phó hơn con cáo nhà cô nhiều.”

Nói rồi hắn tăng tốc, chiếc xe màu đen nháy mắt nhập vào đoàn người đông đúc trên đường cao tốc buổi chiều tà.

P/s: Mị muốn nói là, tuần này mị khá rảnh nên có khả năng là ngày nào cũng có chương (chỉ là có khả năng thôi nhé), những tuần sau không rảnh thì mị sẽ cố định ngày t7 post bài.

Còn một điều nữa, truyện mới của mị tên là “Người em từng yêu…” rất mong sự góp ý và nhận xét của mọi người, chân thành cảm ơn.

Cuối cùng, khúc cuối có vẻ hơi xàm nhỉ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.