Đọc truyện Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra – Chương 32: Ngoại truyện 1: Mạc Mặc Ly (1)
P/s: mị nói
trước, khúc đầu có H nhá, ai không coi được thì có thể lược bỏ, nội công của mị cũng chỉ tới đây thôi, vậy nên đừng chê mị viết thiếu muối, mị
không biết đâu a! Còn nữa, vì lí do hiện tại mị đang bí ý tưởng cộng với mị đang có việc bận nên sẽ ra chương chậm một chút, chắc đầu tuần sau
mới có chương, hãy thông cảm cho mị a. Phần lảm nhảm tới đây là chấm
hết, mọi người đọc truyện vui vẻ, tạm biệt các nàng a~
Ánh trăng
huyền ảo chiếu vào căn phòng tràn ngập hơi thở kích tình nóng bỏng,
tiếng thở dốc cùng rên nhẹ và tiếng giường “kẽo kẹt” lung lay đan xen
vào nhau tạo nên một khúc nhạc mạ mị khiến người nghe phải đỏ mặt. Quần
áo rải rác khắp nơi trên nền nhà càng khiến người ta biết hai con người
đang quấn quít lấy nhau trên giường hiện tại làm chuyện gì.
Giọng nữ ngân nga cao vút dường như không thể chịu nổi kích thích, tiếng nức nở càng lúc càng lớn, càng lúc càng dồn dập.
“A… Em… em không chịu nổi… chậm… chậm một chút… a…”
Nhưng người đàn ông không ngừng chuyển động sau lưng cô làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế, tiếng rên khẽ của cô chẳng khác nào liều xuân dược
khiến hắn càng thêm điên cuồng, nặng nhọc thở dốc một hơi nhưng vẫn
không quên trêu chọc.
“Thật sự chịu không nổi sao… hả?”
Động tác dưới thân không hề có dấu hiệu dừng lại, thậm chí vì lời cầu xin
của cô mà càng thêm dồn dập, chiếc giường không ngừng chớp lên, kèm theo là tiếng nức nở mệt mỏi cùng tiếng thở dốc dồn dập.
Sau một hồi
kịch liệt lay động, cuối cùng căn phòng cũng chìm vào yên tĩnh, trong
không khí phiêu tán mùi hương đặc trưng nồng đượm.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã say ngủ vì mệt mỏi kia, người đàn ông ôn nhu đặt lên
trán cô một nụ hôn. Cẩn thận vệ sinh một lượt cho cả hai, hắn mới dịu
dàng ôm cô vào lòng, đôi mắt nhìn về phía xa xăm.
Kí ức như chiếc hộp dần dần được mở ra, dần ùa về trong tâm trí hắn.
……………….
Một buổi tối của nhiều năm trước, người phụ nữ xinh đẹp đang cố sức trên
bàn mổ, khuôn mặt vã đầy mô hôi chứng tỏ cô đang mệt mỏi tới mức nào,
nhưng điều đó không làm quyết tâm trong mắt cô bị lung lay.
Bên
ngoài là một hiện trường hỗn loạn, người đàn ông tuấn mĩ không ngừng đi
đi lại lại, miệng lầm bầm mấy câu kiểu như “Sao lâu quá vậy?” hoặc là
“Sao giờ vẫn chưa ra chứ? Không phải bảo là yên tâm sao?”
Một
người phụ nữ xinh đẹp khác thì ngồi yên lặng trên băng ghế, khuôn mặt
cực kì bình tĩnh lạnh nhạt nhưng bàn tay nắm chặt được giấu bên trong
tay áo lại tố cáo tâm trạng của cô, trong lòng cô là một bé trai xinh
đẹp, khuôn mặt điềm tĩnh đến đáng sợ, đưa ánh mắt hoa đào mê hồn của
mình nhìn xung quanh.
“Oe Oe…”
Tiếng khóc như xé tan bầu trời vang lên chấm dứt tình huống hỗn loạn bên ngoài phòng sinh, cánh
cửa vừa mở ra, người đàn ông đã không chút chần chừ mà lao ngay vào, để
lại phía sau là khuôn mặt ngơ ngác của nữ y tá đang ôm đứa trẻ đỏ hỏn
trên tay.
Người phụ nữ đang ngồi trên ghế kia dường như hiểu được sự khó xử của y tá, cô cười ôn nhu tiến lại gần, “Cô có thế cho tôi bế
một chút không?”
Y tá nọ vẫn chưa hoàn hồn, hết nhìn vào đứa bé,
nhìn vào bóng lưng đã khuất sau cánh cửa của người đàn ông lại nhìn
người phụ nữ ngay trước mặt, do dự một chút nhưng vẫn đưa đứa bé cho
người phụ nữ ôm.
Nụ cười trên môi của người phụ nữ vẫn không tắt, cô nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, sau đó đưa đến trước mặt con trai mình,
trong mắt nhiều hơn một tia ấm áp.
“A Ly, con nhìn xem, đây chính là em của con này.”
Bé trai cũng chỉ đưa mắt lên liếc một cái, đôi mắt xinh đẹp kia bình thản
không mốt chút gợn sóng giống như không có bất cứ thứ gì có thể khiến bé xao động. Bé chỉ “dạ” một tiếng, không hề có bất cứ phản ứng nào khác.
Người phụ nữ dường như biết trước con mình sẽ phản ứng như thế, cô vẫn tiếp
tục cười ôn nhu, nhẹ giọng giống như đang dụ dỗ con nít nhưng trong
giọng nói lại tràn ngập sự nghiêm túc khiến người ta khó mà kháng cự, “A Ly, hãy nhìn cho kĩ này, đây chính là chủ nhân của con, là người con
phải mang cả tính mạng ra để bảo vệ, con hãy nhớ thật kĩ, bằng mọi giá
phải mang người này lên đỉnh cao vinh quang nhất, phải diệt hết những kẻ ngáng chân, không được bỏ sót cho bất cứ ai, đó là nhiệm vụ của mẹ dành cho con, rõ chưa?”
Bấy giờ bé con mới chịu ngẩng đầu lên nghiêm
túc đánh giá cục bông vẫn còn đỏ hỏn trong tay mẹ mình, đôi mắt điềm
tĩnh kia có chút xao động.
“Kể cả cha sao?”
Trong mắt
người phụ nữ thoáng qua tia chua sót, phải, người đàn ông đó, người đàn
ông mà cô dành cả cuộc đời để yêu nhưng không thể chiếm được một góc
trong trái tim của hắn, người đàn ông có dã tâm to lớn vô cùng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ…
Cay đắng nhắm lại hai mắt, bà cố sức gằn ra tiếng, “Phải!”
Cậu bé như đã hiểu được, khuôn mặt nhỏ bé lại điềm tĩnh như ban đầu, giống
như một mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, “Con hiểu rồi.”
Một câu nhẹ nhàng nhưng lại là lời hứa khắc cốt ghi tâm mà cả đời hắn không thể quên, bảo vệ người con gái đó, đơn giản vì đó chính là nhiệm vụ duy nhất mà mẹ giao cho hắn.
Năm đó hắn Mạc Mặc Ly tám tuổi, Mạc Nhiên vừa chào đời.
……………….
Viết tới đây thôi, bữa sau viết tiếp vậy 🙂