Bạn đang đọc Xuxu, Đừng Khóc! – Chương 9
chỉ sau vài phút, thì Long và Lãm tới, trên chiếc xe hôm nọ,
màu đen, , chẳng biết là loại xe gì nữa.
ngòai ra còn có thêm 1 bạn nam nữa, cũng đi xe máy.
hơ, nhưng họ cũng mới 17 tuổi như tôi, còn chưa thi được bằng lái,
thì sao có thể..??
mà cho dù là thế nào, thì tôi vẫn ko muốn tới đó,
hãy xem chiếc xe đạp điện của tôi làm sao mà sánh bằng với đống xe xịn ấy.
hic hic.
tôi cứ trốn kỹ trong góc của mình, đến khi họ chờ lâu quá,
sẽ bỏ đi mà ko cần có tôi.
…………
10 phút trôi qua.
đám người kia nói chuyện rôm rả, nhưng Long thì cứ nhìn đồng hồ,
rồi ngó xung quanh tìm kiếm..
chắc tìm tôi. TT___TT
5 phút nữa.
bọn họ bắt đầu nóng ruột, hối thúc Long nhưng cậu ấy vẫn cố nán chờ,
tôi thấy tội lỗi 1 chút nhưng còn hơn là tham gia vào đó,
ko có chỗ cho con vịt cổ lùn như tôi. *___*
Long bỗng đưa tay vào túi và lấy điện thoại ra,
tình hình này…. hey… gọi tôi à?
mà lại gọi về nhà á?? ôi ko…mẹ ở nhà…
tôi vội chạy ù ra và la to để ngăn Long lại, ko kịp thì nguy to.
“TỚ ĐÂY NÀY!!”
O_____o T____T
hai cô bạn gái có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi,
còn Long thì nhét điện thoại vào túi, bước ra khỏi chỗ chiếc xe
và đi lại nơi tôi đang đứng.
“chơi trốn tìm hả?”
“tớ… tớ đã nói là, tớ ko biết chơi patin.”
”vì vậy Xuân trốn ở đây và chờ chúng tôi đi khỏi chứ gì?”
“uhm….”
thình lình Long chụp cổ tay tôi, lôi tôi ra hướng bọn họ,
tôi vội níu chiếc xe đạp của mình và trụ chân lại…
“xe của tớ…”
Long nghe thế thì quay lại nhìn chiếc xe của tôi,
nghĩ ngợi 1 lúc rồi bỏ tay tôi ra, thay vào đó,
cậu ấy dắt xe tôi vào phòng bảo vệ của trường.
“cho em gửi cái xe này ở đây, chiều em quay lại lấy.”
“OK!”
hơ… thế là thế nào.
gửi xe tôi ở đó thì tôi đi bằng cái gì?
“vậy là sao?”
”dư xe mà, tôi sẽ chở Xuân…à, ko, Xu Xu.^-^ cái tên dễ cưng quá!”
“chở tớ????”
tôi lại bị Long kéo đi với nhiều nỗi lo ngại trong đầu,
hình như tôi ko có quyền quyết định gì ở đây cả.
Đu Đu ơi, cứu tớ với!
“Lãm, mày sang chở Thúy Lan, còn Hùng chở Thảo. Tao chở Xu Xu!”
”Xu Xu? Là cô bạn này à?”
Lãm nheo mắt nhìn sang tôi, cười nhẹ,
kiểu như anh ta vừa khám phá ra điều gì thú vị lắm vậy.
“nhưng Xuân có biết chơi Patin ko?”
Thảo hỏi tôi hơi bĩu môi 1 chút,
nếu ko vò đầu bối rối, tôi còn biết trả lời thế nào.
Long có vẻ rất thích cái tên Xu Xu của tôi,
cậu ấy bắt đầu gọi nó liên tục bằng 1 giọng rất thích thú.
“Xu Xu ko biết thì tôi chỉ, việc gì phải lo!! Lên đi, Xu Xu!!”
thực lòng mà nói, từ bé tới giờ, ngoại trừ Đu Đu ra,
tôi chưa bao giờ ngồi sau xe con trai, thậm chí cả xe đạp,
chứ đừng nói là xe máy đời mới như thế này.
điều đó làm tôi thấy ko thoải mái chút nào,
mãi đến khi tất cả đều ngồi sẵn trên xe và hối thúc tôi,
tôi mới khó nhọc leo lên yên xe Long, ngồi rất xa về phía sau.
“chạy chậm thôi, mày ko chơi trò thắng gấp đấy nhé!”
Lãm nháy mắt với Long và cười nhếch 1 tí, rồi phóng cái vèo,
Hùng chở Thảo cũng chạy đi ngay sau đó.
Long nổ máy và nói nhỏ với tôi
“giữ chặt nhé.”
tôi nắm chặt tay vào yên xe, lồng ngực đập thình thịch,
hy vọng cậu ấy ko phải là “hung thần xa lộ”…
ôi trời ơi…T____T
…………….
CLB Patin.
chỗ này ko cách xa trường bao nhiêu, chỉ đi có 5 phút là đã đến.
nó khá sành điệu với máy lạnh và trang thiết bị hiện đại
những đôi giày patin mới và sân trượt cũng mới.
nhạc mở xập xình chỗ quầy bán nước giải khát…
tôi nhìn quanh và thấy rất nhiều bạn cỡ tuổi chúng tôi vào chơi,
có cả mấy em học cấp 2, mặc áo đính phù hiệu nữa.
“nickname là Xu Xu à?”
Lãm đưa cho tôi 1 lon 7UP đã khui sẵn
tôi cầm lon nước và tu 1 hơi, sắp chết khát rồi..
“ko phải nickname. Xu Xu là tên ở nhà.”
“thế à?”
…
“Nè!”
Long cầm ra 2 đôi giày trượt, đưa tôi 1 đôi và Lãm 1 đôi,
còn cậu ấy thì đã mang sẵn vào chân rồi.
3 người kia cũng vậy.
“hôm nay tao ko chơi. chân tao bị xóc gai hôm qua.”