Bạn đang đọc Xuxu, Đừng Khóc! – Chương 19
vừa bước ra sân khấu, tôi thấy từ bên dưới khán đài
họ giơ 1 lọat băng rôn ghi rõ
“TRÍ LONG NUMBER ONE”
“2 L VÔ ĐỊCH”
“2 L, YOU ARE THE BEST”
“LÃM ƠI, THẮNG NHÉ!”
….xem kìa… ko có chữ Xuân, hay chữ Xu nào được cổ động trong đó
họ thậm chí còn ko thêm được chữ “X” vô 2 L nữa.
+__+
hai anh chàng được xem là hot boy và cool boy của trường
lại xuất hiện trong 1 bài trình diễn cực kỳ buồn cười,
Long cầm micro và nhảy như con choai choai
“em đi chơi thuyền…trong thảo cầm viên…”
rồi Lãm bước ra cắt ngang bằng giọng “oanh vàng”
đồng thời nháy mắt ra hiệu cho tôi…múa!
“thuyền em thuyền con dzịt, nó bơi, bơi, bơi…”
và tôi phải làm con vịt, bơi…bơi..
đám đông bên dưới khá bất ngờ, họ cười điên đảo,
cả ban giám khảo cũng che miệng khúc khích..
sau 1 lúc , họ vỗ tay ầm ầm và hò hét
“WOW…SO CUTE!!! BIS BIS BIS”
…T___T…
lần đầu tiên, tôi thấy mình can đảm như thế,
tôi ko tin là chính tôi đang múa loạn xạ trên sân khấu
cả 3 chẳng khác nào 1 đòan tấu hài tạp kỹ.
T____T
điều bất ngờ với tôi, là giám khảo lại chấm điểm 8 cho phần này.
(chắc cho đỉêm vui nhộn?)
trong khi nhóm 13 cũng được 8.
nghĩa là cuối cùng thì chúng tôi cũng thắng, vào vòng trong…
phù………………
…………….
buổi thi kết thúc lúc 12h10 phút,
tôi nghĩ chắc là Đu Đu cũng ko tới kịp.
mấy bạn trong lớp tôi và lớp 11B xúm xít quanh Long và Lãm
tôi lủi thủi ra về…
“Xuân!”
“oh…Kim… nhóm Kim có thắng ko?”
“nhóm Kim thua rồi ^-^ nhưng mà, lúc thi văn nghệ, nghe nói Xuân múa vui lắm?”
“thôi… khùng thấy mồ…”
“thắng là tốt rồi, tuần sau cố giật giải nhé!!”
cũng may mà tôi còn có 1 người bạn tốt,
là Hương Kim..
nếu ko chắc tôi khóc vì tủi thân quá…huhu…
“hey, XU XU!! chờ đã…”
Long chạy theo tôi, gọi í ới, nhưng rồi giọng cậu ấy loãng dần,
trong vòng vây rất nhiều bạn bè và “fans hâm mộ”…
hình như họ bảo phải đi ăn mừng.
tôi tíêp tục cúi đi thêm vài bước…
một bàn tay nắm khuỷu tay tôi kéo lại.
“đợi chút, đi chung luôn.”
giọng Lãm hơi khô khốc, nét mặt nửa nài ép, nửa kêu gọi,
tôi lắc đầu khe khẽ, ko muốn tham gia,
nếu phải ngồi như con ốc sên, thà là tôi về nhà.
“hay để tôi về với Xuân?”
“ko, cậu cứ ở lại.. tớ mệt lắm, chắc là tớ…”
“XUUU XUUU~!!”
cái tiếng gọi “thảm thiết” của Long
cắt lời tôi và sau đó là cậu ấy nhào tới,
chen vào giữa và khóac vai 2 chúng tôi.
“2 người định đi mà ko có tôi à?”
“mày có đi với tụi nó ko?”
“ko đi sao được, tụi nó cổ động mình quá trời!”
“vậy Long đi với họ đi, tớ về thôi.”
“Xu Xu ko thích đi với bọn họ sao?”
“ko phải, chỉ là…”
…….ko đợi tôi nói hết câu, Long quay lại đám bạn,
nói hơi lớn giọng, kiểu như đại ca vậy..
“eh, mai học xong tôi sẽ đi với mọi người, hôm nay bọn tôi cần bàn việc riêng!!”
“vậy là sao… sao thế… việc riêng gì…”
“kỳ dzị…??”
đám bạn cứ nhao nhao thắc mắc, nhưng với thái độ của Long,
thì coi như ko ai có thể thay đổi được quyết định của cậu ấy,
cho dù ngừơi đó là Lãm, hay cả tôi nữa.
…………
vì Long và Lãm đi cùng xe, nên khi có thêm tôi,
thì ko thể nào chở 3..
do vậy, họ quyết định đi bộ tới quán café cách trường 50m,
sau khi né tránh những người bạn nhiệt tình,
của Long, và của Lãm.
tôi chỉ gọi ly sữa tươi,
còn 2 người họ đều là café đá…
“còn nhỏ mà uống café ko có hay đâu”
vừa nút cái ống hút, tôi vừa lên giọng chị hai,
Long ko quan tâm tới lời tôi, chỉ lo bấm tin nhắn trong điện thoại,
còn Lãm thì bỏ cái muỗng xuống, cười nhếch môi.
“nhỏ à? chỉ có Xuân là còn nhỏ thôi.”
“uhm……”
“mà…tại sao lại là Xu Xu?”
“ah..thì… mẹ bảo, vì chữ Xuân viết tắt đi là Xu ấy mà…”
“THẾ HẢ?”
Long đột nhiên la lên, nhét điện thoại vào túi,
vẻ mặt như mới khám phá ra cái gì vui lắm.
“vậy… tôi là Lo Lo? còn thằng Lãm, là…La La?”
“uh, kiểu vậy đó”
“HAHHAHA”
cậu ấy vỗ đùi, cười sặc sụa, nhưng rồi tỏ ra thích chí lắm,
Lãm cũng cười, giọng hơi than thở..
“tên Lãm đẹp vậy mà lại ra tên con két La La sao?”