Đọc truyện Xướng Môn Nữ Hầu – Chương 39: Quyền công công nổi giận
Vương đại phu có chút không rõ: “Nếu nàng ta giết cô nương, sau này lại muốn tìm người vẽ thay thì phải làm sao?”
Giang Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng: “Rất nhiều chuyện có lần đầu không có lần sau, nếu ta luôn vẽ thay nàng ta, làm sao có thể không để lộ bí mật ra được? Cùng lắm thì nói là tay mình bị thương từ nay về sau không thể vẽ được nữa, được Quyền đốc công ưu ái, nàng không phải sợ người khác nữa.” Nhìn gương mặt lo lắng của Vương đại phu, nàng chậm rãi nói: “Ông không cần lo lắng, ta tự có chủ trương. Đúng rồi, giấy bán thân của Tiểu Điệp…”
Vương đại phu gật đầu nói: “Tiểu Điệp chỉ là một nha đầu, nhan sắc không xuất chúng, gần đây lại bị béo phì, giá trị của nàng chỉ có năm lượng, ta đã chuộc được nàng ta ra rồi, chỉ nói là thích nha đầu này muốn nạp nàng ta làm tiểu thiếp, Kim Ngọc cũng không có nghi ngờ. Đáng thương cho ta danh tiếng tuổi già không thể giữ được…”
Lão đại phu ở đây thở dài than ngắn, Giang Tiểu Lâu vẫn ôn nhu nói: “Tiểu Lâu vô cùng cảm kích.”
Thế gian này vẫn có một số người đồng ý giúp người khác không cần báo đáp, giống như vị lão đại phu này, nếu như nói cứu Tiểu Điệp là vì lợi ích của bản thân, nhưng Vương đại phu lại chưa từng đòi nàng trả thêm một xu nào, quả thật đáng để người ta tôn kính.
Vương đại phu vừa đi, Diêu San Hô tự mình đến thăm, gương mặt lộ rõ vẻ bất an: “Đào Yêu tỷ tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc là ai hạ độc thủ với Hương Lan như vậy chứ?”
Trong mắt lộ ra biểu hiện thăm dò.
Giang Tiểu Lâu cong môi cười, Giang Tiểu Lâu bị nàng cười đến mức chột dạ: “Tại sao tỷ lại nhìn muội như vậy?”
“Muội muội hôm nay tới tìm ra, là lại muốn đưa ta một sợi đai hồng mai mới, hay chuẩn bị hạ độc trong trà?” Giang Tiểu Lâu hời hợt hỏi.
Trong nháy mắt gương mặt Giang Tiểu Lâu trắng bệch, miệng giật giật, sau lưng mồ hôi lạnh túa ra, đôi mắt tỏ vẻ đáng thương: “Tỷ tỷ là có ý gì, không lẽ nghi ngờ muội…”
Gương mặt ôn nhu đáng yêu như vậy, lại có tâm địa độc ác.
Giang Tiểu Lâu đã nói rõ ràng như vậy, nàng vẫn đến chết không thừa nhận, quả thật là đê tiện vô cùng.
“San Hô, ngươi không cần lãng phí tình cảm trước mặt ta, không cần thiết nữa đâu.” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ôn nhu, con ngươi sâu thăm thẳm.
“Muội hoàn toàn không hiểu tỷ đang nói cái gì!” Diêu San Hô không thể ngồi được nữa, thậm chí không có cách nào che giấu vẻ dữ tợn trong đáy mắt.
Giang Tiểu Lâu vẻ mặt thong dong, cũng không trả lời.
Diêu San Hô đột nhiên đứng lên, đôi mắt nghiêm khắc: “Nếu không có ta che chở, ngươi đã sớm bị đuổi ra ngoài! Ta không ngờ ngươi lại là kẻ lấy oán báo ân, quả thật là không có liêm sỉ.”
Ánh mắt của Giang Tiểu Lâu vô cùng chế giễu, làm cho nàng cảm thấy màn kịch này không thể diễn tiếp được nữa.
Cửa “phịch” một tiếng mở ra, Bách Hợp đột nhiên xông vào, mặt hoang mang hoảng loạn. Diêu San Hô giận tím mặt trách cứ: “Đồ không có phép tắc, còn không mau cút ra.”
Bách Hợp ngã nhào trên đất, nước mắt đầy mặt: “Tiểu thư, không xong rồi, không xong rồi…”
Nàng còn chưa nói hết, một vị tướng mang kiếm đã dẫn quân xông vào, ánh mắt của hắn xẹt qua gương mặt xinh đẹp của Diêu San Hô và gương mặt xấu xí của Giang Tiểu Lâu, cuối cùng chỉ vào Diêu San Hô, cứng rắn nói: “Bắt lấy ả.”
Diêu San Hô kinh hãi nhìn chằm chằm đối phương: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đối phương hoàn toàn không cho nàng cơ hội giải thích, binh lính mặc áo giáp lóe sáng đã xông lên áp giải nàng đi. Khôi giáp và đao mang trên hông kêu leng keng vang dội, khiến Diêu San Hô sợ hãi đến đầu gối muốn nhũn ra.
Hai tên binh lính kéo tay Diêu San Hô, mặc kệ nàng giãy dụa xin tha kéo nàng ra cửa, Bách Hợp nơm nớp lo sợ đuổi sát theo sau, đến cầu thang lại không cẩn thận té lộn xuống, thét lên ôi chao ôi chao không ngừng. Lúc này, nàng nghe thấy trên thang lầu vang lên tiếng vang kẽo kẹt, một đôi giày thêu xuất hiện trước mặt nàng, sau đó làn váy vượt qua mặt nàng, Bách Hợp cố hết sức nhào đến bắt được: “Đào Yêu cô nương, xin cứu lấy tiểu thư của nô tỳ.”
Giang Tiểu Lâu dừng lại, hạ thấp đôi mắt nhìn nàng, khuôn mặt đầy vết ban đỏ giờ khắc này vô cùng tĩnh lặng: “Không kịp rồi.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng kéo váy ra khỏi tay Bách Hợp, xoay người rời đi.
Toàn bộ Quốc Sắc Thiên Hương lầu đã rối loạn hết lên, các cô nương nhìn nhau mà tràn đầy nước mắt. Đầu tiên là bà chủ Kim Ngọc bị trói, tiếp theo đến lượt Diêu San Hô.
Trong đại sảnh các khách nhân đều chấn động, nhất thời không một âm thanh.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bà chủ Kim và Diêu cô nương đã phạm phải tội gì?”
“Ngươi không thấy sao, ngay cả Thiên Sách quân cũng được huy động, rõ ràng là đắc tội vị đó.”
Vị đó, dĩ nhiên là Đô thống Thiên Sách quân, Đại đốc công.
Sắc mặt Kim Ngọc trắng bệch, trâm cài toán loạn, tóc rối tung, nàng gắt gao kéo lấy một binh sĩ mặc áo giáo, đầu ngón tay trắng bệch: “Quân gia, rốt cuộc chúng tôi đã phạm phải tội gì, cũng phải cho chúng tôi được rõ ràng chứ?”
Lữ ma ma vội vã gật đầu: “Rốt cuộc là có chuyên gì, phải nói rõ ràng chứ.”
Diêu San Hô cũng là nước mắt như mưa.
Ở chỗ ngoặc cầu thang, Ly Tuyết Ngưng đang nghi hoặc nhìn một màn huyên náo trong đại sảnh, có người nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nàng sợ hết hồn quay đầu lại: “Là muội…”
“Suỵt…” Ngón trỏ Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đặt lên môi, đôi mắt trầm tĩnh không một dấu vết.
Diêu San Hô tinh mắt, đúng lúc nhìn thấy mấy vị công tử áo gấm sải bước tiến vào, lập tức sáng mắt lên: “Vương công tử, cứu ta, mau cứu ta với.”
Vương Hạc nhìn thấy Diêu San Hô mặt đầy nước mắt, quần áo toán loạn, nhất thời giận tím mặt: “Các ngươi làm vậy là sao, vô duyên vô cớ đến đây bắt người?”
Tiếng nói của hắn vừa phát ra, lại bị Ngô Tử Đô chặn lại, Ngô Tử Đô thấp giọng nói: “Huynh nhìn cho rõ hãy nói, đây là Thiên Sách quân đang bắt người.”
Địa vị Thiên Sách quân phi phàm, trực thuộc Quyền Hải, Quyền Hải lại làm việc cho Hoàng đế, quyền lực còn lớn hơn Cấm quân ba phần.
Trong chốc lát Diêu San Hô đỏ cả mắt, nàng không hiểu tại sao lại bị Thiên Sách quân bắt, hoàn toàn không biết mình đã phạm tội gì, bây giờ chỉ có tia hy vọng cuối cùng là Vương Hạc, nàng làm sao có thể từ bỏ? Nàng dùng sức thoát khỏi tay binh sĩ, lập tức ngã gục dưới chân Vương Hạc, gò má trắng bệch, đôi mắt quyến rũ ngập trong nước mắt: “Vương công tử, ta thật sự không biết mình đã làm sai cái gì.”
Vương Hạc hết sức tức giận, mà những người khác nhìn thấy Diêu San Hô sắc mặt tái mét dáng dấp yểu điệu cũng vô cùng đồng tình. Vương Hạc tiến lên một bước, hướng về vị đầu lĩnh mang bội kiếm nói: “Không biết hai người này đã phạm phải tội gì?”
Quân nhân đó ánh mắt nham hiểm, khuôn mặt cao gầy, trong giọng nói có ba phần ác độc: “Thiên Sách quân làm việc, xưa nay không cần giải thích với bất cứ ai.”
Sắc mặt Diêu San Hô chuyển từ màu trắng xám chuyển sang màu xám tro. Đôi mắt hoảng sợ trợn to, cả người run cầm cập, mồ hôi to như hạt đậu lướt từ gò má xuống.
Còn người từ trước đến giờ luôn bình tĩnh là Kim Ngọc đang chuyển động đầu óc, nàng đột nhiên la lớn: “Nhất định là Đào Yêu, là con tiện nhân Đào Yêu kia, nhất định là ả động tay động chân, đắc tội với Đốc công.” Nàng lớn tiếng hô, nhưng mà ánh mắt của mọi người đều mờ mịt khó hiểu, nàng nhanh chóng chuyển hướng qua quân nhân đầu lĩnh, con ngươi đột nhiên co rút lại, hết sức tức giận: “Tất cả đều không có quan hệ gì với chúng ta.”
Ly Tuyết Ngưng giật mình nhìn Giang Tiểu Lâu, nhưng thần sắc nàng vẫn bình tĩnh, không có chút gì cảm xúc.
Ánh mắt bình tĩnh như vậy, như là đã dự liệu được tất cả từ lâu.
Quân nhân lạnh lùng nói: “Chúng ta chỉ phụng lệnh Đốc công làm việc, bắt bà chủ Quốc Sắc Thiên Hương lầu là Kim Ngọc và Diêu San Hô.”
Kim Ngọc đột nhiên bò dậy muốn chạy lên lầu: “Ta dẫn các người đi tìm Đào Yêu, là ả hại người, nhất định là ả!”
Hai thanh trường kiếm sáng như tuyết lập tức chặn lại đường đi của nàng.
“Thật ra đã xảy ra chuyện gì?” Ly Tuyết Ngưng cảm thấy kinh hãi.
“Sẽ không có ai tin tưởng bọn họ.” Đôi mắt đen thẫm của Giang Tiểu Lâu như có chứa lưỡi đao sắc nhọn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Kim Ngọc và Diêu San Hô đều là người thông minh, nhưng sự thông minh đó không dùng vào việc đàng hoàng. Kim Ngọc ỷ vào việc Quốc Sắc Thiên Hương lầu có không ít hậu thuẫn nên tự cho mình là đúng, còn Diêu San Hô dựa vào gương mặt điềm đạm đáng yêu đã nghĩ là mình thao túng được tất cả. Chỉ cần Giang Tiểu Lâu thủ thế chờ đợi, mạnh mẽ ra một đòn, các nàng sẽ thua đến mức rối loạn, không còn cơ hội trở mình nữa.
Diêu San Hô dùng tay che mặt, gào khóc, lúc nãy khi nàng rơi lệ, bộ dáng vẫn trong trẻo đáng yêu như cũ. Giờ khắc này nỗi sợ rơi vào tuyệt cảnh làm cho nàng hoàng toàn mất đi lý trí, âm thanh tan nát cõi lòng, trong mắt chỉ còn tro tàn.
Tại sao, rõ ràng bức họa kia đã được các nàng kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, tuyệt đối không có cơ hội để cho người ta giở trò, rốt cuộc là xảy ra sai sót ở chỗ nào?