Đọc truyện Xứng Lứa Vừa Đôi – Chương 98: Phiên ngoại 2
Nhiêu Nhiễm biết tính mình vô tâm, thế nhưng sau khi nghe được tin Tô Trọng Vũ “ăn vụng”, tâm can tỳ phổi của nàng đau đớn tựa như kim đâm. Nàng trừng mắt nhìn nam nhân đang đứng thủ thế trong góc nhỏ, nhẹ giọng nói: “Lăn ra ngoài.”
Miệng hắn mở ra rồi khép lại, cuối cùng đành cười khổ một hồi: “Nàng hết giận thì ta mới lăn, lăn bao nhiêu vòng cũng được. A Nhiễm, để ta bảo vệ nàng, ta đảm bảo sẽ không tới gần nàng đâu.”
Nàng hiểu lễ gật đầu, sau đó yên lặng ra hiệu cho Bát Bảo thả Bạch Thánh Hiền ra.
Con heo mập kia nàng ôm về nuôi từ bé, khả năng bảo vệ chủ nhân cũng được đất trời soi chiếu.
Từ khi tiến cung nó chẳng ưa gì hoàng đế bệ hạ, bây giờ có cơ hội công khai như vậy, sao mà bỏ qua được. Giương nanh múa vuốt nhào tới trước, đột nhiên lại có một làn khói mịt mù.
Kèm thoe đó là tiếng “gầm gừ” của Bạch tiểu chủ, Hoàng hậu nương nương cũng từ từ chìm vào mê hương.
Lúc mở mắt ra đã là giờ ngọ ngày hôm sau.
Nàng không biết mình đã mê man bao lâu, nhưng trên mặt người mặc áo màu vàng trong góc kia đã có khá nhiều vết răng.
Bạch Thánh Hiên tranh công nằm nhoài cạnh đầu giường, mùi máu tanh nhắc nhở nàng rằng, con vật này đâu có thể ngồi không.
Lão phu trong núi khi đã lớn tuổi lắm rồi, đung đưa bầu rượu suốt ngày như kiểu chưa tỉnh ngủ.
Nhưng y thuật lại quả đúng cao minh, không tới mấy ngày, sức khỏe nàng đã dần dần phục hồi.
Ai ngời vào lúc đó, con trai nàng lại sốt cao không giảm, mặt mày tái xanh.
Ngự y chuẩn đoán là do trúng độc mà thành, có lẽ vì sử dụng hương liệu nào đấy.
Khi nữ nhân gần như điên cuồng kia bị kéo tới, lần đầu tiên nàng động tay đánh người. Kéo tóc của nàng ta từ chính điện tới tận Phượng Loan cung, nàng chỉ vào con trai mình rồi lên tiếng chất vấn:
“Ngươi cũng là mẹ mà, sao lại ra tay với một đứa bé thế này, sao lại nhẫn tâm như thế?”
Ngày đó, Mẫn phi bị người ta lôi ra khỏi Phượng Loan cung, máu đỏ cả thềm đá.
Nàng ta tự tử mà chết, Nhiêu Nhiễm nói, mình không muốn làm ô uế tay mình.
Sau đó, hoàng hậu nương nương dẫn Tô tiểu thiên tuế lên núi Phụng Vu. Trong triều bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian Thánh thượng sẽ chạy tới thăm hai người họ.
Có khi chỉ là đứng trong sân lẳng lặng ngắm nhìn, có lúc tâm trạng hai mẹ con họ tốt, hắn sẽ lấn tới nói chuyện đôi câu