Xung Hỉ (trọng Sinh)

Chương:1Xung Hỉ trọng Sinh - Vĩnh An Vương Không Cần Mặt Mũi


Đọc truyện Xung Hỉ (trọng Sinh) – Chương 41Xung Hỉ trọng Sinh – Vĩnh An Vương Không Cần Mặt Mũi

Đêm đó phát sinh quá nhiều chuyện, Diệp Vân Đình ngủ không được ngon lắm, rất sớm đã tỉnh rồi. Người bên cạnh vẫn còn ngủ say, Diệp Vân Đình thả nhẹ động tác ngồi dậy, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp, lúc ánh mắt đảo qua gương mặt Lý Phượng Kỳ, động tác liền dừng lại một chút.

Gương mặt hắn rất ôn hòa, đôi mắt luôn lạnh lẽo nhắm lại, hàng mi dài rũ xuống, thỉnh thoảng chuyển động nhè nhẹ theo con ngươi, khóe môi hơi cong, cũng không biết là đang mơ giấc mơ đẹp gì, khí tức cả người đều rất nhu hòa.

Khác một trời một vực với ấn tượng lần đầu gặp gỡ ở cả đời trước và đời này.

Không phải Vỉnh An vương như ngọn núi băng không có tình người. Cũng không phải Quân vương hung bạo tàn ác ở đời trước. Mà là Lý Phương Kỳ chân thật sinh động ở cùng với y.

Lại nghĩ tới người này hôm qua thẳng thắn bộc lộ tâm ý chân thành, nói y không xúc động là giả, chỉ là trước mặt trong hai mươi năm ngắn ngủi, y chưa từng nghĩ tới sẽ cùng người  nào đó chăm sóc lẫn nhau, trong kế hoạch của y cũng không có vị trí cho người còn lại.

Lời nói cuat Lý Phượng Kỳ làm rối loạn kế hoạch tương lai của y hết cả.

Trong lòng Diệp Vân Đình loạn như vò, nhất thời sửng sốt nhìn hắn, cũng không phòng người ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, đáy mắt một mảnh thanh minh điểm khẽ ý cười: “Đại công tử nhìn thoả mãn không?”

“!!!”

Không liệu tới hắn đã tỉnh, Diệp Vân Đình đầu tiên là cả kinh, sau đó liền đỏ mặt.

Y buồn bực nói: “Ngươi giả bộ ngủ?!”

“Vốn là ngủ, nhưng ta xuất thân binh nghiệp, đôi mắt cực nhạy cảm, đại công tử không chớp mắt nhìn chằm chằm ta như thế, ta là bị nhìn đến tỉnh rồi.” Lý Phượng Kỳ chống cánh tay chậm rãi ngồi dậy, vạt áo trước ngực theo động tác mở rộng một chút, mấy lọn tóc đảo qua lồng ngực nửa lộ, nhiều thêm mấy phần tùy ý bất kham.

Ngón tay thon dài của hắn đẩy sợi tóc trước ngực ra, không nhanh không chậm sửa sang lại vạt áo, ánh mắt lại sâu sắc nhìn Diệp Vân Đình, động tác tận lực chậm lại như mang theo một loại ý tứ dụ dỗ ám muội nào đó: “Ta sợ đại công tử nhìn chưa đủ, cũng không dám tùy tiện mở mắt.”


Trả đũa dùng đến cực kỳ thành thạo.

Diệp Vân Đình căn bản không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng buồn bực lườm hắn một cái, từ cuối giường chạy trối chết.

Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp sung sướng của Lý Phượng Kỳ.

Thay y phục rửa mặt xong xuôi, Diệp Vân Đình còn nhớ thù vừa mới bị trêu chọc, y không để ý đến Lý Phượng Kỳ, tự mình dẫn theo Quý Liêm đi ra tiền thính trước.

Lão Vương phi đang ở tiền thính soát lại quy trình tiệc rượu với Chu Liệt, nhìn thấy y lại đây, liền vẫy vẫy tay: “Ta đang nói với Chu Liệt, tiệc rượu ngày ấy ngươi phải cùng Hàm Chương đi ứng phó với mấy khách mời này. Tuy nói là làm tiệc rượu bổ sung, nhưng đến cùng vẫn phải ăn mặc vui tươi một chút, còn phải may gấp cho hai ngươi hai bộ hỉ phục.”

Nàng đánh giá Diệp Vân Đình một lần, lắc đầu nói: “Quá đơn giản. Xiêm y nhìn cũng không vừa vặn lắm. Thợ may ở cửa hàng vẫn không được, ta sai thợ may buổi chiều tới đo người cho các ngươi.”

Xiêm y bây giờ Diệp Vân Đình mặc đều là lúc trước Lý Phượng Kỳ sai Ngũ Canh đặt mua, đều là mấy màu sắc phong nhã mộc mạc, đặc biệt nhất cũng chỉ là hai màu xanh lam hoặc tím.

Y cúi đầu đánh giá chính mình, cũng không cảm thấy có chỗ nào không vừa vặn. Nhưng nếu lão Vương phi đề nghị, y cũng không có phản bác ý tốt của người, liền gật đầu đồng ý.

Lại nghĩ tới Việt Trường Câu nói muốn tới dự tiệc, nhân tiện nói: “Hôm qua con đi gặp ân sư và sư huynh, mời hai người bọn họ đến dự tiệc…”

Tiên sinh và Việt sư huynh đều không thích gò bó, càng không thích giao thiệp với người trong quan trường, y đề xuất ra vốn là muốn an bài riêng cho bọn họ ở một bên, thanh tịnh một chút. Nhưng y vừa mới đề xuất ra, liền thấy lão Vương phi nói: “Vừa là ân sư và sư huynh của ngươi, liền an bài ở bàn chủ đi.”

Diệp Vân Đình ngây người, có chút xúc động.


Tiệc rượu của phủ Vĩnh An vương, có thể an bài ở bàn chủ nhất định đều là người có thân phận quý trọng. Tuy rằng ở trong lòng y tiên sinh và Việt sư huynh có phân lượng rất nặng, nhưng y cũng không nghĩ tùy tiện an bài bọn họ ở bàn chủ, làm khó dễ lão Vương phi và Lý Phượng Kỳ.

Lão Vương phi làm như thế là vì công bằng với y, không vì thân phận địa vị cách xa liền khinh bỉ người y xem trọng.

“Đa tạ mẫu thân.”

“Ta nói rồi, ngươi không cần khách khí với ta như thế.” Lão Vương phi cười cười: “Ngươi vừa vào Vương phủ thì đã là nhi tử của ta. Không khác gì Hàm Chương cả.”

Ánh mắt của nàng cực hiền hoà, nhìn về phía Lý Phượng Kỳ đang được Ngũ Canh đẩy tới, ý vị thâm trường nói: “Huống hồ Hàm Chương muốn che chở ngươi, người làm mẫu thân đương nhiên sẽ không làm ngược lại tâm ý hắn.”

Lý Phượng Kỳ vừa vào cửa, gật đầu phụ họa: “Mẫu thân nói không sai.”

Diệp Vân Đình nghe tiếng quay đầu lại, đối thượng với ánh mắt hắn.

Lý Phượng Kỳ nhíu mày, hơi bất mãn nói: “Sao hôm nay ngươi không chờ ta, lại tự mình đi thỉnh an mẫu thân?”

Tại sao không chờ ngươi, trong lòng ngươi còn không rõ sao?

Diệp Vân Đình oán thầm, nhưng vì vướng lão Vương phi ở đây, chỉ có thể trưng nụ cười nói: “Ta là muốn Vương gia nghỉ ngơi thêm một lúc.”

“Không có Vân Đình ở đó, một mình ta làm sao nghỉ ngơi được?” Lý Phượng Kỳ lại nửa điểm không để ý tới trưởng bối ở đây, không cần mặt mũi nói: “Lần tới nhớ chờ ta đi cùng.”


Diệp Vân Đình: “…”

Y chột dạ mà liếc mắt nhìn lão Vương phi, đã thấy lão Vương phi bưng trà cốc, bát phong bất động, phảng phất cái gì cũng không nghe thấy.

Ngược lại là Chu Liệt ở bên cạnh trợn to hai mắt, vò đầu bứt tai, hiển nhiên đối với cảnh tượng trước mắt cảm thấy thập phần mê hoặc.

“… Ừ.” Nụ cười của Diệp Vân Đình từ từ cứng ngắc.

Cũng may sau đó Lý Phượng Kỳ rốt cục không nói gì khiến người mơ màng nữa, nghiêm chỉnh hơn rất nhiều.

Chờ lão Vương phi với Chu Liệt đối chiếu xong quy trình tiệc rượu, mấy người cùng dùng đồ ăn sáng, xong xuôi mới từng người tách ra.

Diệp Vân Đình cùng Lý Phượng Kỳ đến thiên viện thăm Lang Vương.

Từ sau khi được mang về Vương phủ, thương thế của lang vương được xử trí thích đáng, sau đó vẫn luôn được dưỡng thương trong thiên viện, có hạ nhân chuyên môn trông coi. Mấy ngày nay vết thương ngoài da được dưỡng đã gần khỏi hẳn, thêm vào một ngày ba bữa đều được ăn gà sống, thân thể gầy trơ xương cũng đã khỏe mạnh hơn, so với ngày đầu đã béo lên một vòng.

Lúc hai người còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng sói tru. Đi thêm hai bước lại nghe thấy chim ưng hí dài, cùng với tiếng lồng sắt bị va chạm phát ra giòn giã.

Diệp Vân Đình bước nhanh đi vào, liền nhìn thấy con sói và chim ưng, một con ở trong lồng, một con ở ngoài lồng,  đánh cho lông bay đầy đất.

Tính chim ưng mãnh liệt, không ngừng lấy cánh đập vào lồng thú, thỉnh thoảng thò mỏ qua lồng sắt đi mổ con sói. Con sói cũng không chịu yếu thế, thừa dịp nó hơi chui vào lồng thú, liền nhảy lên thật cao dùng móng vuốt công kích nó.

“…” Diệp Vân Đình biểu tình một lời khó nói hết, hô lên hai tiếng mới gọi được chim ưng lại đây, ngưng hẳn trận đánh nhau này.

Y hỏi hạ nhân núp ở phía xa không dám tới gần: “Chuyện gì thế này?”


Sói và ưng rõ ràng tách ra nuôi dưỡng ở hai viện, làm sao vẫn đánh thành một đống như vậy?

Hạ nhân thấy chim ưng ôn thuần đậu trên cánh tay Diệp Vân Đình, mới thở phào nhẹ nhõm ra giải thích ngọn nguồn. Thì ra hôm nay chim ưng ngậm thỏ cũng không ăn, liền thả xuống đất mải mê chơi, kết quả lúc thỏ kia chạy trốn lung tung lại chạy vào trong lồng của Lang Vương, bị Lang Vương bắt được ăn mất. Lúc này con ưng liền giận dữ, cách lồng thú đánh một trận với Lang Vương.

Diệp Vân Đình nghe thấy thế run rẩy khóe miệng, nhìn chim ưng một chút, nói: “Đợi lát nữa tiếp tế cho ngươi một con thỏ khác.”

Cũng không biết con ưng nghe có hiểu không, đưa đầu hướng Lang Vương kêu lên một tiếng cao vút.

Lang Vương nghe tiếng lập tức rống lại, đụng lồng thú đến vang lên.

Diệp Vân Đình đau đầu đem chim ưng thả lên cánh tay Lý Phượng Kỳ, mới tới gần quan sát tỉ mỉ Lang Vương. Lang Vương nuôi mấy ngày nay phiêu phì thể tráng, bóng loáng không dính nước, ngoại trừ da lông ở miệng vết thương còn chưa mọc đầy đủ, còn lại đã khôi phục được uy phong bạo ngược nên có.

Nó thấy Vân Đình tới gần, bước đi thong thả hai bước, vậy mà không phát ra tiếng gào nữa, lại thò cái mõm thật dài ra khỏi lồng, cái mũi màu đen hơi rung động, như đang ngửi ngửi.

Lý Phượng Kỳ sờ sờ lông vũ trên lưng chim ưng nói: “Sói hoang có linh tính, nó còn nhớ ngươi.”

Diệp Vân Đình không tin tưởng lắm, lúc trước y cũng chỉ là thấy con sói này giãy dụa cầu sinh, không đành lòng mới cứu nó, cũng không nghĩ  loại thú hoang này có thể nhớ ân nhân như con người.

Y quan sát con sói phút chốc, thấy thương thế của nó đã không còn đáng ngại, nhân tiện nói: “Không bằng tìm nơi không có người trong núi, đưa nó đi phóng sanh đi.” Nếu vốn là đến từ sơn dã, vậy sơn dã mới là nơi tốt nhất dành cho nó.

Lý Phượng Kỳ thấy y không có ý muốn thuần dưỡng, cũng không nhiều lời nữa, nói: “Ta sai Ngũ Canh đi làm.”

Nói xong lại nghĩ tới miếng da hổ mang về cùng Lang Vương, liền nói: “Tấm da hổ trắng kia đã xử lý xong, chỗ lành vừa vặn làm cho ngươi chiếc khăn quàng, còn lại liền làm một cái đệm.”

Hắn cười tủm tỉm nhìn Diệp Vân Đình, không cho y cơ hội cự tuyệt: “Đợi đến ngày tổ chức tiệc rượu, Lý Tung chắc chắn sẽ đến, cho ngươi mang vừa vặn chọc tức hắn chơi.”

Diệp Vân Đình vốn muốn cự tuyệt, nhưng ngẫm lại bộ dáng Lý Tung tức giận mà không thể phát tác, cuối cùng vẫn là vui vẻ đồng ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.