Đọc truyện Xung Hỉ (trọng Sinh) – Chương 37Xung Hỉ trọng Sinh – Ăn Dấm
Lý Phượng Kỳ quả thật có ý lôi kéo Vương Thả.
Vương Thả là một nhân tài. Hắn xuất thân tiểu môn tiểu hộ, sau lưng cũng không có thị tộc chống đỡ, lại dựa vào chính mình ngồi được vào vị trí Đại Lý Tự khanh, qua nhiều năm như vậy làm không ít đại án, đắc tội không ít thế gia quyền quý. Nhưng đến nay vẫn không ai có thể dao động địa vị của hắn.
Nếu như có thể lôi kéo người này, xác thực hữu ích cho hắn. Nhưng mà xưa nay hắn không nghĩ sẽ mượn mặt mũi Diệp Vân Đình đi lôi kéo Vương Thả.
Lúc Diệp Vân Đình chần chờ nói ra câu này, hắn giật mình ngẩn ngơ nháy mắt, sau đó mới nhướn lông mày, mặt lộ vẻ không vui nói: “Ta ở trong lòng đại công tử, chính là người như vậy sao?”
Hắn muốn lôi kéo Vương Thả, nhất định sẽ dùng thực lực bản thân khiến người tự nguyện đứng về phe hắn, chứ không phải dựa vào mặt mũi Diệp Vân Đình. Huống hồ từ ngày Diệp Vân Đình vào Vương phủ đến nay, Vương gia cũng không có một ai đến hỏi thăm. Cho dù Diệp Vân Đình chưa từng đề cập tới, hắn cũng biết Vương Thả tất nhiên không quan tâm nhiều đến đứa cháu ngoại này.
“Ta không phải có ý này.” Diệp Vân Đình bị hắn hỏi ngược lại, lại thấy sắc mặt hắn không vui, liền biết mình nghĩ hẹp hòi. Lý Phượng Kỳ nói chuyện Vương Thả với y, sợ rằng chỉ là thuận miệng nói, chứ không có tâm tư gì khác.
Y mím mím môi, thành tâm biểu thị áy náy: “Là ta suy nghĩ hẹp hòi, xin Vương gia thứ tội.”
Lý Phượng Kỳ thấy thế, rốt cục không kìm được sắc mặt, trong mắt lộ ra một sợi tiếu ý: “Đùa ngươi thôi. Đây cũng không phải việc gì đáng sinh khí. Huống hồ…” Hắn cố ý dừng lại một chút, đôi mắt nhìn vào Diệp Vân Đình, kéo dài ngữ điệu nói: “Ta cũng sẽ không sinh khí với đại công tử.”
Ngược lại là Diệp Vân Đình mấy ngày nay đối với hắn là có thể trốn thì lại trốn, buổi tối dính giường liền ngủ, khiến hắn hiếm khi bắt được người.
Nếu hắn phải tức giận thật, cũng nên giận chuyện này mới phải.
Diệp Vân Đình nhìn vào mắt hắn, không tự chủ dời mắt đi, nhất thời không biết nên nói gì. Im lặng một lúc mới nói: “Vương gia không tức giận là được rồi.”
Lý Phượng Kỳ thấy y nhìn cũng không dám nhìn mình, lại càng muốn đùa y, lại lo lắng đùa quá mức bị tội vẫn là mình. Cuối cùng chỉ có thể sầu khổ thở dài một hơi, từ trong tay áo lấy ra một phong thư: “Chợt nhớ tới một chuyện, lúc hồi phủ qua phòng gác cổng thấy có người tới gửi thư cho ngươi, ta liền tiện đường mang đến cho ngươi.”
“Gửi thư cho ta?” Diệp Vân Đình nhìn lá thư nửa tin nửa ngờ, vào lúc này ai sẽ gửi thư cho y? Chắc chắn là Lý Phượng Kỳ lại nghĩ ra cách mới để đùa cợt y.
Thấy y chậm chạp không tới lấy thư, Lý Phượng Kỳ liền “sách” một tiếng, nghĩ thầm, chẳng trách không dễ lừa, tâm đề phòng hắn lại mạnh như vậy. Hắn liền làm bộ muốn hủy phong thư: “Đại công tử không muốn, vậy ta hủy thay ngươi.”
Lúc này Diệp Vân Đình mới đưa tay nhận thư, tiếp nhận vừa nhìn, đã thấy trên phong thư hoàn toàn trắng xóa, không viết bất kỳ thông tin gì.
“Người gửi thư là một nam tử trẻ tuổi, cao cao gầy gầy, màu da hơi đen, trên gò má trái có một vết sẹo, nhìn có mấy phần vô lại.” Lý Phượng Kỳ hỏi: “Hắn nói với người giữ cửa là người quen cũ của ngươi, đại công tử có nhận ra người này không?”
Hắn vừa nói, vừa quan sát biểu cảm trên mặt Diệp Vân Đình.
Người trẻ tuổi kia nhìn xấp xỉ tuổi Diệp Vân Đình. Tuy mặc áo dài vải thô, nhưng xem dáng người khí độ kia, cũng không phải dân chúng tầm thường.
Nghe hắn miêu tả như thế, trên mặt Diệp Vân Đình quả nhiên chợt hiểu ra: “Thì ra là hắn, hắn vậy mà đã trở về kinh thành rồi?”
Y xé phong thư ra, mặt mày ngậm cười đọc thư.
Lý Phượng Kỳ phân biệt rõ một chút, bất động thần sắc, chờ y xem xong thư mới như thuận miệng hỏi: “Quả nhiên là bạn cũ của đại công tử? Sớm biết vậy vừa rồi nên mời hắn vào phủ nói chuyện. Bây giờ đi tìm, sợ là đã đi xa không thấy tăm hơi rồi.”
“Đúng là bạn cũ của ta.”
Từ lúc Diệp Vân Đình đọc thư xong, ý cười trên mặt chưa từng nhạt. Y cũng không giấu giấu diếm diếm mà thoải mái giải thích: “Lúc trước không phải ta đã nói với Vương gia, ta có một vị tiên sinh vỡ lòng, tên gọi Thường Dụ An. Lúc ở phủ Quốc công, bên cạnh tiên sinh còn mang theo một đồ đệ tuổi tác xấp xỉ ta, gọi là Việt Trường Câu. Chính là người hôm nay đưa thư cho ta.”
Tiên sinh đối với y ơn trọng như núi, rời phủ vân du thiên hạ cũng không quên thường xuyên thư từ qua lại với y, dạy cho y mở rộng tầm mắt. Mà Việt Trường Câu từ nhỏ được tiên sinh mang theo bên cạnh, mấy năm ở phủ quốc công phủ kia, hai người cùng theo tiên sinh đọc sách tập văn, cũng có thể xưng một tiếng sư huynh đệ với nhau, quan hệ thập phần hòa hợp.
Những năm gần đây tiên sinh vân du tứ phương ít về kinh thành, chỉ có Việt Trường Câu thỉnh thoảng sẽ trở về kiểm tra tình hình cửa hàng ruộng đất một lần, bởi vậy quan hệ của y với Việt Trường Câu vẫn không xa cách.
“Việt sư huynh nói trong thư, lần này tiên sinh cũng trở về kinh thành, muốn mời ta đến gặp mặt.”
Đôi mắt Diệp Vân Đình sáng lên lấp loá, Lý Phượng Kỳ chưa từng thấy dáng vẻ y mong đợi ngóng trông như vậy.
Hắn nắn vuốt ngón tay, trong thần sắc không nhìn ra nửa chút khác thường, kì thực trong lòng đã nổi trống: “Đã như vậy, không bằng mời bọn họ đến phủ nói chuyện.”
Đây cũng là sư huynh sư đệ từ nhỏ lớn lên, còn quen biết vào lúc Diệp Vân Đình khó khăn nhất không chỗ nương tựa, cho dù nói một câu cùng chung hoạn nạn cũng không quá đáng. Trong mấy chuyện cũ trong hí khúc, ít nhiều tình cảm đều là ở tình huống này mà nảy nở, nghe thấy liền khiến người cảm thấy thập phần không yên lòng.
“Bọn họ có ân với ngươi, chính là có ân với ta, có ân với phủ Vĩnh An vương, về tình về lý đều nên cảm tạ.”
Lý Phượng Kỳ giải thích đại nghĩa lẫm nhiên một phen, không nhìn ra nửa điểm tâm tư ăn dấm chua.
Nhưng Diệp Vân Đình vẫn cự tuyệt, y mím mím môi nói: “Đa tạ ý tốt của Vương gia, nhưng tiên sinh và sư huynh tính tình đều hào sảng, không thích gò bó… Huống hồ trong sản nghiệp của tiên sinh có một tửu lâu, chúng ta gặp nhau ở đó là được.”
Quán rượu kia lúc trước Quý Liêm thường đến gửi thư lấy đồ, nhưng bản thân mình chưa bao giờ đến. Bây giờ rốt cuộc cũng tự do, y vẫn rất muốn tự mình đi một chuyến.
Thấy y nói như vậy, Lý Phượng Kỳ đành phải đình chỉ tâm tư, nhưng đến cùng hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng, vẫn là nói bóng gió mà biết được tên tửu lâu.
Ngày hôm sau, Diệp Vân Đình liền dẫn Quý Liêm ra cửa. Trước khi đi còn cố ý chọn mặc trường bào màu xám thêu hoa văn mây xanh mà y thích nhất, đến phối sức trên người cũng là tỉ mỉ chọn lựa.
Lý Phượng Kỳ nhìn theo y ra sân, hỏi Chu Liệt vừa tới tìm: “Ngươi thấy hôm nay Vương phi như đi làm gì?”
Chu Liệt gãi đầu một cái, nghĩ thầm, ăn mặc tuấn tú như vậy như là đi gặp tình nhân.
Nhưng đây chính là Vương phi, nếu Vương phi đi gặp tình nhân, vậy trên đầu Vương gia chẳng phải là… Hắn hiếm thấy lanh lợi một lần, châm chước nói: “Ăn mặc phong nhã như vậy, chắc là đi gặp bằng hữu đi?”
Lý Phượng Kỳ hừ một tiếng, bất mãn lộ rõ trên mặt: “Gặp bằng hữu cần ăn mặc tỉ mỉ như thế sao?”
Thường ngày ở trước mặt hắn cũng không tỉ mỉ thấy vậy, là hắn không xứng sao?
“Có thể là bằng hữu tương đối quan trọng đi…” Chu Liệt lo sợ, nghĩ thầm, lời này không phải là ta nói a.
Hơn nữa Vương phi vừa mới ở đây thì ngươi không hỏi, bây giờ lại càu nhàu với ta, mà ta cái gì cũng không biết a.
Trong lòng Chu Liệt kêu khổ.
Lý Phượng Kỳ nguýt hắn một cái, mất hứng chuyển ghế lăn vào trong nhà.
Chu Liệt vẻ mặt đau khổ đi phía sau: “Vương gia, ta còn có việc muốn bẩm báo!”
*
Lại nói bên này Diệp Vân Đình lên xe ngựa, ra Vương phủ rồi vẫn còn có chút thấp thỏm.
Y nhìn kỹ mình, không chắc chắn hỏi Quý Liêm: “Hôm nay ta mặc có thỏa đáng không? Có thể nhìn ra cuộc sống tốt không?”
Lúc trước y bị nhốt trong phủ quốc công, gần như không có cơ hội gặp mặt tiên sinh và sư huynh. Lúc thư từ qua lại tiên sinh hỏi y sống thế nào, y không muốn hai người lo lắng cho y, đều nói sống tốt.
Nhưng tiên sinh và Việt sư huynh đều là người thông suốt, nhìn thấu nhưng không nói thẳng ra. Hôm qua viết thư đến, còn uyển chuyển hỏi y có tiện ra ngoài gặp mặt hay không. Nếu bất tiện, sẽ nghĩ biện pháp sai người đem thư tịch và lễ vật tiên sinh tặng cho y mang đến.
Sở dĩ hai người hỏi như thế, hiển nhiên là nghe thấy lời đồn thổi trong kinh, lo lắng y sống trong Vương phủ không được tốt, giống như lúc trước sống trong phủ Quốc công.
Bởi vậy lần này y ra cửa gặp lại, nếu chỉ ăn mặc tùy ý, tiên sinh và sư huynh sẽ cho là y sống không tốt, thế nên mới cực lực ăn mặc tinh tế một chút.
Quý Liêm nhìn trên dưới y một lượt, cực lực tán dương: “Hôm nay thiếu gia tuấn tú phong lưu, vô cùng thỏa đáng.”
Thiếu gia vốn đã đẹp, những ngày qua ở Vương phủ sống rất thư thái, khí sắc cũng khá. Lại được xiêm y hoa lệ này tôn lên, trong mắt Quý Liêm, tìm khắp kinh thành cũng không tìm thấy công tử ca nào tuấn tú hơn thiếu gia nhà hắn.
Diệp Vân Đình nghe vậy mới thoáng yên lòng, ôm tâm tư thấp thỏm chờ gặp lại cố nhân.
…
Tửu lâu hẹn gặp nằm trên phố Chiêu Lạc, xe ngựa đi qua phố chính Chiêu Hòa, quẹo phải, xuyên qua hai ngõ hẻm, chính là đến phố Chiêu Lạc.
Phố Chiêu Lạc gần phố chợ, bốn phương tám hướng đổ về, so với phố chính có chút hỗn loạn và ầm ĩ hơn
Tửu lâu Vọng Nguyệt tọa lạc ở khoảng giữa phố Chiêu Lạc, lúc xe ngựa của Vương phủ dừng lại ở cửa, tiếng người huyên náo liền dừng một chút, đều kinh ngạc nhìn chằm chằm rèm cửa đóng chặt trên xe ngựa, nghĩ thầm đây là quý nhân ở đâu lại đặt chân đến tửu lâu nho nhỏ này.
Diệp Vân Đình từ trên xe ngựa xuống, Quý Liêm theo sát phía sau.
Hầu bàn trong tửu lâu không biết Diệp Vân Đình, nhưng lại biết Quý Liêm thường lui tới. Hắn phản ứng nháy mắt, liền đoán được thân phận Diệp Vân Đình, vội vàng cười đón người vào: “Thì ra là Diệp công tử, Thường tiên sinh và Việt công tử đang chờ trong nhã gian trên lầu.”
Diệp Vân Đình gật đầu với hắn, dưới sự chỉ dẫn của hắn đi lên lầu.
Đến trước cửa nhã gian, bước chân y dừng một chút, phút chốc tâm ý có chút lo lắng.
Lúc y đang trù trừ, chỉ thấy cửa nhã gian mở ra, một gương mặt thẳng thắn tươi cười từ phía sau cửa dò ra: “Sư đệ, ngươi không tiến vào, ở cửa phát ngốc cái gì?”
Diệp Vân Đình nhìn gương mặt vừa tương tự khi còn bé vừa thay đổi rất lớn kia, có chút cảm giác hoảng hốt kinh niên, nhưng cũng không xa lạ, y cất bước vào bên trong, mỉm cười gọi một tiếng “Sư huynh”.
Việt Trường Câu gọi Quý Liêm đi phía sau đuổi tới, ôm lấy vai y mang người đi vào trong: “Nhiều năm không gặp, ngươi quả nhiên vẫn như xưa.” Nói xong liền đánh giá hắn một phen, nói bổ sung: “Hình như còn mập hơn một chút, xem ra ta với tiên sinh đi không chuyến này rồi.”
Diệp Vân Đình được hắn dẫn ngồi xuống trước bàn trà, mới kinh ngạc hỏi: “Lời này là sao?”
Việt Trường Câu ngồi xuống bên phải y, nhún vai một cái: “Ta với tiên sinh nghe nói ngươi bị đưa vào phủ Vĩnh An vương xung hỉ, liền đi cả ngày lẫn đêm chạy về kinh thành. Hôm qua vừa tới, liền đến Vương phủ truyền tin cho ngươi.”
Thế Diệp Vân Đình mới biết, lần này tiên sinh đột nhiên về kinh thành, vậy mà lại bởi vì y.