Xung Hỉ (trọng Sinh)

Chương:Xung Hỉ trọng Sinh - Ta Sẽ Giúp Ngươi


Đọc truyện Xung Hỉ (trọng Sinh) – Chương 3Xung Hỉ trọng Sinh – Ta Sẽ Giúp Ngươi

Diệp Vân Đình sửa sang áo bào, không chút hoang mang mở cửa đi ra ngoài tiếp thưởng.

Người đến là một nội thị tuổi gần năm mươi, khô quắt cao gầy, một thân áo bào màu tím đậm cổ tròn, tay áo hẹp, hai tay áng chừng đặt trước bụng, đáy mắt bao hàm tinh quang, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều phảng phất có khắc hai chữ khôn khéo.

Thấy Diệp Vân Đình đi ra, hắn lười biếng giương mắt, ánh mắt quét về phía Diệp Vân Đình mang theo soi mói.

“Thánh thượng cảm động Vĩnh An vương phi thâm minh đại nghĩa, đặc biệt lệnh nô tài đưa ban thưởng tới. Vương gia bây giờ bị bệnh liệt giường, việc kết hôn cũng hơi hấp tấp, mong Vương phi chớ để ý. Đợi Vương gia lành bệnh, tất sẽ không bạc đãi ngài.”

Ngoài miệng nói ngợi khen cùng ban thưởng, mà thái độ căn bản không phải như vậy.

Diệp Vân Đình mím mím môi, nội tâm cũng hơi nâng lên, nhưng vẫn bất động thanh sắc quỳ xuống tiếp thưởng: “Vĩnh An vương vì Bắc Chiêu chống lại ngoại địch, chiến công hiển hách. Bây giờ hắn bị người ám hại bệnh nặng, thần có thể tận sức mọn chính là vinh hạnh. Không hề có tâm oán hận.”

“Vậy thì tốt, Vương phi nghĩ đến thông suốt như vậy, Thánh thượng cũng có thể yên tâm.” Nội thị lôi kéo da mặt lỏng lẻo cười cười, nâng bức tranh đặt lên tay Diệp Vân Đình, nhấn mạnh: “Đây chính là Thánh thượng tự mình cho ngài, Vương phi có thể có được phải tìm hiểu cẩn thận.”

“Tạ ơn Thánh thượng ban thưởng.” Diệp Vân Đình nhận thưởng, cụp mắt đảo qua quyển trục trong tay.

Nhìn dáng dấp, là bức họa.

Lúc y đang suy nghĩ Hoàng đế đưa cho y một bức họa là muốn làm gì, liền nghe thấy nội thị lại nói: “Sao Vương phi không mở ra xem?”

Diệp Vân Đình nghe vậy đành phải mở khăn lụa, đem bức tranh mở ra.

Là một bức Tuyết Phòng Đồ.

Vẽ chỉ có hai, ba gian phòng sát nhau, mái hiên mặt đất đều che kín tuyết phủ đầy, trước cửa gian phòng ở giữa có một người đang cầm chổi khom lưng quét tuyết.

Diệp Vân Đình lướt ánh mắt xuống cuối cùng bức họa, không có ấn, chỉ có một chữ “Tung” lộ ra sắc bén.

Thánh thượng hiện nay tên một chữ “Tung”.

Tranh này, dĩ nhiên là bút tích của hắn.

Diệp Vân Đình cụp mắt suy tư trong nháy mắt, lúc lại ngước mắt lên trên mặt hiện đầy kinh hỉ, thậm chí kích động hai má cũng hơi hiện hồng hồng, y như không thể tin tưởng chỉ vào chữ kí dưới bức tranh hỏi: “Đây thực sự là bút tích của Thánh thượng?” Y tựa hồ kích động đến mức không biết làm thế nào cho phải, lắp bắp nói: “Thánh, thánh thượng họa kỹ tinh xảo, giống y như thật. Thần có tài cán gì, có tài cán gì a…”

Nói xong còn không quên cẩn thận thu bức tranh ôm vào trong ngực, hướng về phía Đông thành kính bái ba bái.

Nội thị nghe thấy lời này của y, sắc mặt xanh rồi đỏ, đỏ rồi xanh, khép tay lại nắm thành quyền, trong thời gian ngắn dĩ nhiên không phân biệt được Vĩnh An vương phi này là ngốc thật hay giả ngu.

Ý tứ dễ hiểu như vậy, thật sự không thấy được sao?

Ngu xuẩn!

Nhưng dáng vẻ Diệp Vân Đình vẫn là một bộ vui sướng, cười cười nghênh đón hắn vào uống chén trà: “Khổ cực đại nhân chạy chuyến này, có cần vào nhà uống chén trà nhỏ, nghỉ chân một chút lại đi không?”

Vừa nói xong tựa như nhớ tới cái gì, mặt lộ vẻ ảo não nói: “Vẫn là thôi. Trong phòng này vừa không có nước nóng cũng không có trà ngon, cũng không thể lấy nước lạnh chiêu đãi khách nhân.” Vừa nói, một bên còn hướng nội thị áy náy cười cười.


“Kính xin đại nhân đừng trách, hạ nhân trong Vương phủ ít, ta lại mới đến, khá là không sai khiến được.”

Xem xem, không chỉ không thấy được ý tứ bức họa, lại còn cáo trạng.

Cũng không biết động não ngẫm lại dáng vẻ rách nát của Vương phủ hiện tại, đầu óc rốt cuộc là ở nơi nào?

Nội thị này là lão nhân trong cung, chuyện trong phủ Tề quốc công hắn cũng biết chút ít. Trước kia hắn biết Tề quốc công tái giá xong liền yêu chiều tiểu nhi tử, đối với con lớn lại chẳng quan tâm. Mà bây giờ xem ra, Tề quốc công không thích con lớn cũng là có thể thông cảm được. Dù sao người ngu ngốc chỉ có bề ngoài như thế này, thả ra ngoài thật sự mất mặt xấu hổ.

Nội thị hít một hơi thật sâu, nỗ lực kìm chế sắc mặt thoạt nhìn không cay nghiệt như vậy, lại vẫn là không nhịn được ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vương gia bệnh không thích ồn ào, lúc trước rất nhiều hạ nhân đều bị phân tán, thường ngày việc vặt có lẽ sẽ có chút bất tiện, cũng chỉ có thể xin Vương phi tha thứ.” Dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Là Vương gia không thích người ngoài nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình. Nếu Vương phi không có việc gì, vẫn là ít đi quấy rầy, miễn cho Vương gia tức giận.”

Nói vậy đã đủ hiểu chưa?!

Hôm nay nội thị đi chuyến này, vốn là Thánh thượng nghe nói, Vương phi xung hỉ này mới vào Vương phủ đã bắt đầu cẩn cẩn trọng trọng chăm sóc Vĩnh An vương, vô cùng không thích, mới đặc biệt sai hắn đến gõ một phen.

Thánh thượng chỉ định vụ hôn nhân này, không phải thật vì tìm người đến hầu hạ Lý Phượng Kỳ, làm cho mấy ngày cuối cùng của hắn qua thoải mái hơn.

Nhưng Diệp Vân Đình vẫn một bộ dáng vẻ mờ mịt không hiểu, y mở to đôi con ngươi vô tội, kinh ngạc nói: “Ta đã là Vĩnh An vương phi, thế nào lại là người ngoài?”

Y lẩm bẩm nói: “Có lẽ Vương gia không thích những người khác, nhưng không nhất định sẽ không thích ta. Đại nhân không cần lo lắng.”

“…”

Nội thị thiếu chút nữa bị y làm tức đến nỗi một ngụm máu nghẹn ứ trong cổ họng, không nuốt trôi cũng không phun ra được, mặt đều nín đến phát xanh.

Da mặt hắn co giật nửa ngày, ngay cả công phu bưng mặt mũi cũng không làm được, cười lạnh nói: “Nô tài tất nhiên không lo lắng, ngược lại là Vương phi ở trong phủ cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ gây ra tai họa.”

Nói xong vẩy tay áo, mang người giận sôi lên mà đi.

Thực sự là trẻ con không dễ dạy!

Đầy mặt Diệp Vân Đình không biết làm sao đứng tại chỗ ngơ ngác nửa ngày, liền không khỏi cao hứng, ôm bức tranh hoan thiên hỉ địa trở về nhà.

Quý Liêm theo phía sau đóng chặt cửa, như được đại xá thở phào một hơi, nhỏ giọng dò hỏi: “Thiếu gia, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn nhìn ra thiếu gia nhà mình đang diễn trò, lại không biết là vì sao, chỉ có thể nỗ lực kìm nén đến mức không dám thở mạnh một cái.

Lúc này Diệp Vân Đình đã thu nét ngây thơ tinh khiết đầy mặt, bình tĩnh nâng mày điểm điểm bức tranh bị tùy ý vứt trên bàn, liền chỉ chỉ lên trên: “Đây là phái người đến gõ ta, bảo ta ít quản chuyện vô bổ của Vĩnh An vương đấy.”

Cái gì mà ban thưởng, đây rõ ràng là đang cảnh cáo y: Mỗi người tự quét tuyết ngoài cửa nhà mình, chớ quản sương trên mái ngói nhà người khác.

Không nghĩ tới mới chỉ một buổi sáng, chút việc bé nhỏ không đáng kể ấy cũng đã truyền đến tai vị trong cung vị kia.

Xem ra Vương phủ này nhìn như quạnh quẽ, mà người lén lút theo dõi cũng không ít. Đồng thời hơi có gió thổi cỏ lay, là có thể lập tức bị truyền vào trong cung.

Diệp Vân Đình thần sắc nghiêm nghị, nhắc nhở Quý Liêm: “Về sau ngươi ở trong phủ làm việc nói chuyện cần phải cẩn thận một chút, chớ để người bắt được sai lầm.”


Quý Liêm tuy rằng không hiểu mấy chuyện quanh quanh quẩn quẩn này, nhưng hắn biết nghe thiếu gia nói nhất định không sai, liền ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lại nhìn canh giờ, đã qua buổi trưa, kỳ quái hỏi: “Không phải thiếu gia nói sẽ có người đưa cơm tới sao? Làm sao đã qua buổi trưa vẫn không có động tĩnh gì?”

Hắn nói chưa dứt lời, làm Diệp Vân Đình cũng cảm thấy có chút đói bụng. Ngày hôm nay từ lúc trời chưa sáng đã bị dằn vặt, đến bây giờ đến miếng cháo nóng cũng chưa có mà ăn.

Dựa theo kinh nghiệm đời trước, Vương phủ cũng không đến nổi khắc nút buộc cơm canh mới đúng.

Hoàng đế tuy rằng rất muốn Vĩnh An vương chết sớm, nhưng càng muốn giữ thanh danh của mình hơn. Bởi vậy theo tình hình bây giờ, hắn không những sẽ không động thủ, còn có thể làm đủ công phu mặt ngoài. Như lời đồn huynh đệ tình thâm y nghe được bên ngoài, hắn sẽ không muốn y mới vừa vào Vương phủ đã không minh bạch mà chết. Tuy rằng cũng có thể che giấu được, nhưng khó tránh sẽ sinh ra lưu ngôn phỉ ngữ.

Cho nên tuy trong Vương phủ có cả đống chuyện xấu xa, nhưng ít ra trong thiên viện năm đó, y còn có thể có cơm ăn duy trì sinh hoạt.

Nếu không phải sau đó uống nhầm độc thang, cũng không đến nỗi chết sớm thế.

Diệp Vân Đình nhíu nhíu mày, sai Quý Liêm đi ra hỏi một chút.

Quý Liêm nghe chỉ thị, liền đẩy cửa đi ra ngoài dò hỏi hai tỳ nữ, Diệp Vân Đình thì chọn một chỗ dễ thấy ở gian ngoài, đem bức họa Hoàng đế ngự ban treo lên.

Nếu muốn diễn, đương nhiên phải diễn đến nơi đến chốn.

Chờ treo tranh xong, Quý Liêm cũng quay về rồi.

“Hai tỳ nữ kia vẫn không chịu nói chuyện, hỏi cái gì cũng không đáp.” Hắn đóng cửa lại, cả giận: “Cuối cùng ta hết cách rồi, chỉ có thể nhét cho các nàng chút bạc, các nàng mới nói là bên trên dặn dò, hôm nay không đưa cơm cho chúng ta.”

“Bên trên dặn dò…” Diệp Vân Đình phân biệt một chút, nghĩ đến nội thị kia lúc rời đi sắc mặt tái nhợt, sách một tiếng: “Xem ra vừa nãy diễn làm người tức giận không nhẹ. Đây là muốn cho ta chút dạy dỗ đây.”

Nói xong lắc đầu một cái: “Thôi, không phải còn bánh kẹo cưới sao? Trước tiên lót bụng, chờ sau đó lại nghĩ cách.”

Tỳ nữ không đưa cơm, chủ tớ bọn họ vừa tới Vương phủ, chưa quen địa thế nhân sinh, chớ nói trong phủ còn trạm gác ngầm không biết giấu ở nơi nào, bọn họ hơn phân nửa cũng không thể tự do ra vào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

“Chúng ta thực sự là ra hang hổ liền vào ổ sói.”

Quý Liêm lấy bao giấy dầu giấu trong ngực ra, tự mình cầm một khối, đem còn lại đều giao cho Diệp Vân Đình: “Sáng sớm ở phủ Quốc công ta đã ăn không ít, bây giờ chưa đói bụng, thiếu gia ngươi ăn nhiều một chút.”

Diệp Vân Đình cầm một khối, với nước trà nguội lạnh chậm rì rì ăn xong, đem còn lại nhét cho Quý Liêm, không chờ hắn từ chối nhân tiện nói: “Ta không đói bụng, ngươi ăn no chút, chờ một lát còn có chuyện muốn giao cho ngươi làm.”

Quý Liêm nghe vậy mới chịu nhận lấy.

Chủ tớ hai người nguyên lành lấp đầy bụng, Diệp Vân Đình suy tư một phen, liền dặn dò Quý Liêm đi quanh Vương phủ một vòng, thăm dò một lần mấy trạm gác ngầm giấu ở nơi nào, tốt nhất có thể thăm dò có bao nhiêu người.

Tuy Quý Liêm không đứng đắn học võ, nhưng hắn khí lực lớn, đi đứng lưu loát, thân thủ cũng coi như linh hoạt, trong bóng tối thăm dò trạm gác ngầm một chút cũng không phải vấn đề lớn.


“Ngươi cẩn thận một chút, đừng lộ ra đầu mối khiến người phát hiện.” Diệp Vân Đình suy nghĩ một chút vẫn không yên tâm dặn dò: “Nếu không làm được, liền nhanh chóng trở về.”

Quý Liêm gật gật đầu: “Ta biết rồi.”

Hắn nói xong liền thịch thịch thịch đi ra ngoài xách hai thùng nước, liền cố ý lớn tiếng nói: “Vương phi, ta còn chưa ăn no, đến phòng bếp tìm xem có gì ăn không.”

Nói xong liền như một làn khói đi ra ngoài.

Hai tỳ nữ trong sân ước chừng là đến để truyền tin, trước sau như một như tượng đất, không nghe không nhìn cũng không quản, liền đàng hoàng đứng ở trong sân.

Diệp Vân Đình dựa vào cơ hội đóng cửa, ánh mắt nhanh chóng đảo qua đại thụ trong sân, lại không phát hiện trạm gác ngầm ngồi xổm trông coi.

Nhưng y vẫn không yên lòng, nhanh chóng trở về phòng trong, đóng lại tất cả khung cửa sổ đang mở, chỉ chừa lại hai cửa sổ nhìn ra khoảng đất trống trước mặt, không có cách nào giấu người cho thông khí.

Chờ làm xong tất cả những thứ này, y mới tới gần giường, chuẩn bị thẳng thắn nói chuyện với Lý Phượng Kỳ.

Chỉ là khi y đến gần, mới phát hiện Lý Phượng Kỳ đã hôn mê. Hai hàng mi dài vặn vẹo, hàm răng cắn chặt.

Vết bẩn trên mặt hắn đã được lau sạch sẽ, ánh nến ấm áp trên đầu giường tối tăm làm hắn thoạt nhìn hơi có chút khí sắc, người tuy rằng gầy thoát hình dáng, mà ngũ quan vẫn tinh xảo khó nén.

Cổ nhân từng nói, Nham Nham như cây tùng đơn độc, suy sụp như núi ngọc sắp đổ (1?). Diệp Vân Đình cảm thấy hai câu này dùng trên người Lý Phượng Kỳ vừa đúng.

Mặc dù đã bị giày xéo thành như vậy, vẫn lưu lại hai phần khí độ không tầm thường.

Diệp Vân Đình sửa lại mái tóc dài hỗn độn của hắn một chút, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta và Quý Liêm vì ngươi mà đến cơm cũng không được ăn. Nếu ngươi không cam tâm chịu nhục, thì nhanh chóng tốt lên đi.”

Cũng làm cho chủ tớ bọn họ dính chút ánh sáng gà chó lên trời.

Đáng tiếc người đang hôn mê không nghe thấy y nói, Diệp Vân Đình tự mình nói thầm hai câu, liền nhận mệnh đứng dậy thu dọn.

Màn trướng bên giường đã bốc mùi thiu sẽ phải tháo ra thay, mặt đất mặt bàn trong phòng cũng phải lau chùi sạch sẽ… Cũng may mấy việc nặng này trước kia ở phủ Quốc công y cũng không phải chưa từng làm, bây giờ bắt tay vào làm, mặc dù có chút ngốc nghếch, nhưng miễn cưỡng cũng không có trở ngại gì.

Chờ đem những việc này chuẩn bị xong, bên ngoài đã lúc hoàng hôn.

Ngày thu sắc trời nhanh tối, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cũng lớn, lúc Diệp Vân Đình làm việc, để thuận tiện di chuyển nên chỉ mặc kiện áo lót mỏng manh. Trước mắt vội vàng làm xong, mới phát hiện hơi lạnh. Y bận đem ngoại bào phủ thêm, chà xát bàn tay lạnh, tâm lý lại nghĩ đến Quý Liêm đi ra ngoài tra xét còn chưa trở lại.

Mở cửa nhìn xung quanh một vòng, trong sân lặng lẽ, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu thì không có nửa điểm động tĩnh.

Hai tỳ nữ không biết đi đâu, đã không thấy bóng người.

Diệp Vân Đình chần chờ một chút, vẫn không đi ra ngoài tìm người. Y đi sang gian nhà bên cạnh tìm kiếm một phút chốc, tìm mấy cái giá nến cùng hai chiếc chăn sạch sẽ, liền trở về nhà tiếp tục thu dọn…… Trước mắt cũng chỉ còn sót lại cái giường Lý Phượng Kỳ đang ngủ kia là chưa thu.

Nếu đã quyết định muốn lên con thuyền lớn Vĩnh An vương này, Diệp Vân Đình sẽ không dễ dàng lui bước.

Y đem mấy cái giá nến nhen lửa, chiếu sáng buồng trong tối tăm xong, liền đi lăn lộn người bệnh trên giường.

Lý Phượng Kỳ vẫn hôn mê, từ lúc Diệp Vân Đình bắt đầu nhìn thấy hắn, trong thời gian này hắn chưa từng ăn một miếng cơm cũng chưa uống qua một ngụm nước, càng không thấy y quan đến chẩn bệnh đút thuốc. Diệp Vân Đình khó mà nói hiện tại thân thể hắn bị làm sao, chỉ có thể trước tiên cẩn thận xốc cái chăn đã phát mốc kia lên, sau đó thử thăm dò vén áo bào của hắn ra, chuẩn bị kiểm tra xem người hắn có ngoại thương hay không.

Nếu có ngoại thương, vậy tạm thời không thể tùy ý di chuyển.

Diệp Vân Đình trước tiên mở áo ngoài dính đầy vết máu nước thuốc ra, lúc mở áo trong hơi có chút không đủ niềm tin liếc mắt nhìn Lý Phượng Kỳ, thấy hắn vẫn bình yên đóng suy nghĩ, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói một tiếng “Đắc tội”.


Áo trong mở rộng, lộ ra thân thể đầy vết sẹo đan xen.

Diệp Vân Đình vốn là còn chút lúng túng, lúc nhìn thấy mấy vết thương này, hô hấp liền mất nhịp.

Tuy rằng sớm biết Vĩnh An vương niên thiếu đã tòng quân, trải qua bách chiến, trên người tất nhiên không thể thiếu vết thương cũ mới. Nhưng lúc tận mắt thấy mấy vết sẹo cũ nhằng nhịt khắp nơi, vẫn khó tránh khỏi sinh ra một tia cảm giác thê lương.

Tướng quân bách chiến chết, tráng sĩ mười năm về.

Bắc Chiêu những năm này bốn phía lang sói rình rập, Đông Di có ý đồ không tốt, Nam Việt càng ngày càng cường thịnh, Tây Hoàng càng là dã tâm rõ ràng nhiều lần phạm biên. Vài năm trước biên cương thường có chiến sự, bách tính biên cương sâu sắc cảm thụ được nỗi khổ chiến tranh. Mà từ khi Vĩnh An vương một người một ngựa chém chết dũng tướng Tây Hoàng, quân tâm Bắc Chiêu đại chấn. Hai mươi vạn quân coi giữ biên quan dưới sự thống lĩnh của hắn như một đạo tường đồng vách sắt, gắt gao che chở bách tính biên cương. Đến quân Tây Hoàng hung hãn nhất, cũng không dám đặt chân qua biên cảnh nữa.

Tướng sĩ biên quan càng lấy được vào Huyền Giáp quân dưới trướng Vĩnh An vương làm vinh dự, cờ đen của Huyền Giáp quân vừa ra, không ai có thể cùng ngang hàng.

Chiến Thần Bắc Chiêu có thể làm cho địch quốc nghe tiếng đã sợ mất mật, bây giờ lại nằm trong Vương phủ của mình, bị hành hạ đến mức không còn nhân dạng.

Diệp Vân Đình hít sâu một hơi, mới buộc chặt lại áo bào cho hắn, sau đó đứng lên sâu sắc hướng hắn bái một bái, rồi cẩn thận đem người ôm ngang. Lý Phượng Kỳ là người tập võ, thân hình cao lớn, khung xương so với y cơ hồ lớn hơn một vòng, y vốn là dồn hết lực đạo, chỉ sợ một cái ôm không nổi, ai biết lúc thật đem người ôm vào trong ngực, mới phát giác hắn nhẹ dọa người.

Xương bướm sau lưng thẳng thình thịch đỉnh ra, cộm đến mức người đau đớn.

Hôm nay Diệp Vân Đình không biết đã than thở bao nhiêu lần, rón rén ôm hắn đặt lên giường quý phi cạnh cửa sổ xong, mới đi dọn dẹp cái giường bừa bộn khắp nơi.

Lý Phượng Kỳ là bị lạnh tỉnh.

Kinh thành đầu thu, gió không lạnh đau mặt như Bắc Cương. Mà như một chậu nước lạnh lẽo, bao vây người vào trong đó, lạnh đến tận xương tủy.

Hắn nỗ lực mở mắt ra, lại phát hiện mình không ở trên giường hẹp, mà bị thả trên giường quý phi thường để chợp mắt nghỉ ngơi. Giường quý phi đối diện một cánh cửa sổ, gió lạnh âm lãnh kia là từ khe hở cửa sổ vù vù thổi vào, nhắm vào xương cốt người bên trong.

Lý Phượng Kỳ xì một tiếng trong lòng, nghĩ thầm Lý Tung đây là chê hắn chết không đủ nhanh, muốn đốt thêm tí củi. Vậy mà còn như trẻ con sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này.

Chỉ tiếc mệnh hắn vô cùng cứng cỏi. Hắn sẽ không chết, cũng không muốn chết.

Hắn nhắm mắt lại, từng lần từng lần một đọc thầm binh pháp chống đỡ gió lạnh thấu xương.

Chỉ là không chờ hắn nhẩm xong nửa bộ binh pháp, liền nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng bước chân người đến trầm mà phù phiếm, phải là một nam nhân trẻ tuổi, không tập võ. Nếu hắn đoán không sai, hẳn là một thư sinh văn nhược.

Lý Tung phái người như vậy đến, là lại nghĩ ra trò mới đến làm nhục hắn sao?

Lý Phượng Kỳ nhắm mắt lại làm bộ hôn mê, trong bóng tối nín hơi ngưng thần, chờ đối phương tới gần.

Diệp Vân Đình đổi đệm chăn được một nửa, mới nhớ tới thời tiết bây giờ không đắp chăn sẽ lạnh, hơn nữa Lý Phượng Kỳ còn là người bệnh, càng không thể hứng gió, mới vội vã cầm chăn mỏng lại chuẩn bị đắp lên cho hắn.

Chờ đến gần, chỉ thấy đôi môi hắn quả nhiên càng trắng hơn một ít. Sờ một cái lên mu bàn tay, càng là lạnh lẽo không còn một chút ấm áp.

“Là ta sơ sót.” Diệp Vân Đình thấy hình như hắn càng suy yếu tái nhợt hơn lúc trước, không khỏi sinh ra áy náy.

Y nhét chăn cho Lý Phượng Kỳ, chần chờ một chút, lại luồn hai tay xuống dưới chăn mỏng, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo ủ ấm cho hắn.

Nhìn Lý Phượng Kỳ càng cau chặt mày, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, y chột dạ nhỏ giọng thầm thì nói: “Cũng chỉ là thổi một hồi, ngươi tuyệt đối đừng bị bệnh thêm nha…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.