Xung Hỉ (trọng Sinh)

Chương:7Xung Hỉ trọng Sinh - Lão Vương Phi


Đọc truyện Xung Hỉ (trọng Sinh) – Chương 17Xung Hỉ trọng Sinh – Lão Vương Phi

Hai người không nhanh không chậm đi qua đường phố chính, bách tính bốn phía tò mò tụ tập ở hai bên đường vây xem, nhưng không áp sát quá gần, chỉ dùng ánh mắt tò mò đánh giá hai người, nhỏ giọng châu đầu ghé tai.

Dân chúng có rất nhiều câu hỏi.

Tính mạng Vĩnh An vương không phải đáng lo sao? Chân này là xảy ra chuyện gì? Còn có thể khỏi hẳn hay không?

Còn công tử tuấn tú đẩy Vương gia này là ai? Họ đang muốn đi đâu?

Nhưng tuy nhiều thắc mắc, lại không ai dám đến gần dò hỏi. Mặc dù rất nhiều người trong bọn họ quả thực quan tâm đến bệnh tình của Vĩnh An vương, ngóng trông Chiến Thần Bắc Chiêu có thể sống lâu trăm tuổi thân khang thể kiện, đánh cho đám người Tây Hoàng càn rỡ chạy về sào huyệt, vĩnh viễn không dám phạm biên.

Dù sao Vĩnh An vương thoạt nhìn thật sự rất hung ác.

Không dám trêu vào.

Diệp Vân Đình chỉ thấy những người dân này đều hạ thấp tiếng trò chuyện, ai cũng tò mò nhưng không ai dám lên tiếng dò hỏi, có thể thấy lúc trước Vĩnh An vương xây dựng ảnh hưởng rất sâu.

Y hạ thấp con ngươi nhìn gương mặt không cảm xúc của Lý Phượng Kỳ một cái, lặng lẽ kéo xuống ý cười bên môi, nghĩ thầm, kỳ thực cũng không dữ như vậy, chỉ là lúc mặt không có cảm xúc nhìn doạ người mà thôi.

Dưới con mắt của đông đảo bách tính vây xem, hai người lẳng lặng đi về phía ngoài thành. Mà bách tính nghe tin đến càng ngày càng nhiều, người đến sau chen chúc người đằng trước, như thủy triều cuốn lên. Một đại thẩm tuổi tác khá lớn bị người phía sau xô đẩy, thân thể lắc lư đổ về phía Diệp Vân Đình……

Khóe mắt Diệp Vân Đình thoáng nhìn thấy một người đổ tới phía mình, theo bản năng giơ tay giúp đỡ một chút. Lý Phượng Kỳ ngồi xe lăn híp mắt phượng lại, tay áo bên phải run lên, roi dài cuốn trên cánh tay theo thế phất ra. Đến lúc nhìn thấy chỉ là một phụ nhân đã lớn tuổi, hắn nhấc tay thu roi về, ánh mắt rơi lên người Diệp Vân Đình.

Đại thẩm không cẩn thận bị đau chân, dựa cả vào Diệp Vân Đình giúp đỡ mới đứng vững được thân thể. Đến lúc nàng thấy rõ người đỡ mình là ai, liền vội vã muốn quỳ xuống xin tha.

Nàng vốn chỉ đến tham gia chút náo nhiệt, lại không nghĩ đụng phải quý nhân, trên gương mặt trải qua gió sương tràn đầy kinh hoảng, ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Vân Đình, hoảng loạn đến mức một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

Thanh âm huyên náo bốn phía từ từ yên tĩnh lại, bách tính vây xem đều thay nàng lau mồ hôi lạnh.


Nghe đâu Vĩnh An vương tính khí không tốt lắm, vị công tử này thân cận với Vĩnh An vương như vậy, tuy rằng nhìn ôn hòa, nói không chừng tính khí cũng không tốt.

“Không sao.” Diệp Vân Đình cau mày đỡ phụ nhân đang cong gối lên, ánh mắt nhìn đám người căng thẳng bốn phía, mày nhíu đến càng sâu hơn. Y suy nghĩ nháy mắt, hắng giọng một cái, cất cao giọng nói: “Kính xin chư vị đừng tụ tập trên đường chính. Chiếm đường không nói, mà người này chen chúc người kia cũng dễ xảy ra chuyện.”

Nói xong y đỡ đại thẩm kia đi tới chỗ trống trải, miễn cho nàng lại bị người xô đẩy đến, mới vòng trở lại, gật gật đầu với mọi người.

Y có một bộ dáng vẻ quân tử tuấn tú ôn nhuận, ánh mắt ôn hòa, bên môi luôn mỉm cười, âm thanh không cao không thấp, lại cực kỳ dễ nghe. Bách tính vốn đang khe khẽ bàn luận nghe thấy thanh âm của y liền yên tĩnh lại.

Nhưng sau một lát liền rối loạn lên.

Một đám bách tính âm thầm cảm thấy công tử trẻ tuổi này lại là người dễ tính, thập phần hiền lành.

Bọn họ nghe theo Diệp Vân Đình nói từ từ hướng bốn phía tản ra, làm con đường bị chiếm trở nên thông thoáng. Nhưng cùng lúc đó có người gan lớn, trốn trong đoàn người lớn tiếng hỏi: “Bệnh của Vương gia đã khỏi chưa? Chúng ta đều một lòng ngóng trông ngày Vương gia khỏi hẳn, đi đánh cho bọn người Man Tây Hoàng chạy tè ra quần!”

Lúc trước khi tin tức Vĩnh An vương trúng độc không còn sống được lâu nữa truyền ra, có thương nhân lui tới giữa hai nước từng mang tin tức về, nói người Tây Hoàng cũng biết tin Vĩnh An vương trúng độc, đều nói năm nay muốn đánh xuống Vị Châu cướp bóc qua mùa đông này.

Con dân Bắc Chiêu mặc dù không thiện chiến bằng người Tây Hoàng, nhưng cũng đều có tính khát máu, ngóng trông Vĩnh An vương sớm ngày khôi phục, áp chế đám người Tây Hoàng hung hăng kiêu ngạo kia.

“Nhận được sự quan tâm của chư vị, Vương gia bây giờ đã không còn đáng ngại. Đợi thanh tàn độc tu dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn.” Diệp Vân Đình hướng bốn phía chắp tay.

Dân chúng nghe vậy đều vui ra mặt, hò hét loạn lên nói lời chúc mừng may mắn.

Diệp Vân Đình tạ ơn xong liền đẩy Lý Phượng Kỳ tiếp tục đi về phía cửa thành.

Dân chúng nhìn theo bọn họ đi xa, liền túm năm tụm ba tụ tập cùng nhau nhỏ giọng đàm luận.


Tất cả mọi người đều hết sức tò mò với thân phận của công tử tuấn tú đẩy Vĩnh An vương.

Theo lý thuyết, tướng mạo xuất chúng như vậy, làm người lại hiền lành, nếu ngày thường đi trên đường chính vài lần, bảo đảm mọi người sẽ đều biết đây là công tử thiếu gia nhà ai.

Nhưng trước mắt bọn họ tụ tập một chỗ, lại phát hiện không ai nhận ra đây là công tử nhà nào.

Người nói chuyện phiếm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chà một tiếng. Đang muốn tản đi, lại nghe một người do do dự dự nói: “Người hầu trắng mập đi bên cạnh công tử kia, từng mua văn chương ở chỗ này của ta, hình như là phủ Tề quốc công…”

Người nói chuyện là chưởng quỹ của Thanh Nghiên Trai, hắn liên tưởng đến tin đồn vài ngày trước, chính là đại công tử phủ Tề quốc công được phong làm Vương phi, xung hỉ cho Vĩnh An vương trúng độc đang hấp hối

“Vậy chẳng lẽ chính là Vương phi?”

“Khó trách!”

“Tư Thiên Giám quả nhiên thần kỳ, Vương phi này vừa vào phủ, Vương gia liền khỏe hơn.”

“Ta thấy Vương phi mặc dù là nam tử, nhưng đi cùng một chỗ với Vương gia cũng thập phần xứng đôi…”

“…”

Cái suy đoán này vừa ra, tất cả mọi người hưng phấn phát biểu cái nhìn, ngôn từ đánh giá Vương phi khá cao, không ít người còn phụ họa Vĩnh An vương và Vương phi nhìn thập phần xứng đôi.

Những nghị luận này truyền vào tai Thôi Hi, khiến sắc mặt hắn lạnh đến mức có thể nhỏ ra nước.


Hắn nắm tay thành quyền vắt ra sau lưng, thâm trầm liếc nhìn về phía cửa thành, thấp giọng lẩm bẩm: “Vĩnh An vương đúng là giỏi tính toán. Lần chịu nhục này ngay cả ta cũng giấu được.” Thần sắc hắn biến ảo bất định, lại nghĩ đến Diệp Vân Đình đặc biệt nổi bật trong đám người, trong lòng suy nghĩ kế hoạch ngày hôm nay, Diệp đại công tham dự mấy phần?!

Hắn nhắm mắt suy tư một phen liền phát hiện, e rằng đã bắt đầu từ một khắc Diệp Vân Đình giả bộ bệnh kia. Có lẽ Vĩnh An vương đã bày trận sẵn, chỉ là bọn hắn đều quá sơ suất, căn bản không đem một đứa con rơi không được coi trọng để vào trong mắt. Hắn nhớ lại ngày ấy tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Diệp Vân Đình sốt đến bất tỉnh nhân sự, lại cảm thấy bị rơi vào bẫy này cũng không oan.

Ai có thể nghĩ Diệp đại công tử nhìn ôn ôn hòa hòa, trong xương lại còn mang theo quyết tâm như vậy.

Ngày ấy đi chẩn bệnh cho Diệp Vân Đình, y quan hắn mang theo cũng lén lút nói với hắn, Diệp Vân Đình sốt quá lợi hại, bệnh tình thập phần hung hiểm, nếu có cái vạn nhất, cho dù giữ được tính mạng, ngày sau cũng sợ khó tránh khỏi ngu dại.

Nếu như bệnh này cũng là một phần trong kế hoạch, vậy hắn quả nhiên đã coi thường người này.

“Thôi.” Sắc mặt âm trầm của Thôi Hi chợt chuyển biến tốt, thậm chí còn mang một tia cười sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác: “Lúc này tuy ta bị lừa gạt, nhưng Hàn Thiền xác định cũng bị vào bẫy.” Mắt hắn híp lại, nghĩ đến dáng vẻ tên ngụy quân tử kia tức đến nổ phổi liền khó giấu thoải mái: “Sắp có trò hay để xem rồi.”

Hắn khom lưng tiến vào xe ngựa, giơ chân đạp thủ vệ đang quỳ xuống, mới cầm lấy thanh ngọc như ý, nghiêng người dựa vào vách xe, không nhanh không chậm nói: “Tiếp tục đi về phía trước, đến Vương phủ.”

Thôi Hi mang theo người, theo lời dặn dò của hoàng đế tiếp tục đến bố trí phủ Vĩnh An vương.

Về phần thủ vệ bị đạp xuống khỏi xe ngựa kia, không để ý tới miệng mũi chảy máu, vội vội vàng vàng cưỡi ngựa, lại vào hoàng cung báo tin.

Mà Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình, lúc này đã đến cửa thành chờ đợi.

Hai người bọn họ ở phía trước, Quý Liêm với đám người Ngũ Canh ở phía sau.

Mặt trời từ từ về Tây, một nửa treo ở chân trời, một nửa đã ẩn dưới mặt đất. Hào quang màu vỏ quýt từ từ trải ra, đem thiên địa chiếu rọi đến một mảnh nóng rực.

Diệp Vân Đình ngắm nhìn phía cuối con đường, trông thấy một chiếc xe ngựa và mấy con ngựa ở xa xa đang chạy về phía cửa thành.

“Phía trước có một đội ngũ đang đến.” Y hít sâu một hơi, không để căng thẳng lộ trong giọng nói.

Lời đồn về Lão Vương phi y đã nghe qua một ít, mà thật thật giả giả cũng phân biệt không rõ.

Chỉ biết nàng tên Thẩm Vãn Ngọc, là trưởng nữ của Thẩm gia ở Niết Dương. Năm đó Thẩm gia còn chưa triệt để suy tàn, Thẩm Vãn Ngọc cũng rất có mỹ danh ở kinh thành, vương công quý tộc cầu thân nhiều vô số, nhưng cuối cùng nàng lại gả cho lão Vĩnh An vương.


Lão Vĩnh An vương Lý Hoài Cừ xuất thân võ tướng, tác phong làm việc thô cuồng, phía sau không có gia tộc cường lực chống đỡ, mà dựa vào chiến công hiển hách và có công hộ giá, mới được Thành Tông hoàng đế trọng nhân tài phong Vương tước.

Sau khi hai người thành hôn, tình cảm phi thường sâu nặng. Lão Vĩnh An vương cả một đời cũng không cưới vợ bé, trong Vương phủ to lớn chỉ có một vị Vương phi.

Sau đó lão Vĩnh An vương bị vết thương cũ tái phát, mất rất sớm. Sau khi con trai duy nhất Lý Phượng Kỳ được đặc cách nhận tước vị không lâu, lão Vương phi liền chuyển đến Dương Quang Tự an dưỡng.

Lúc trước Diệp Vân Đình nghe chuyện này chưa bao giờ suy nghĩ, nhưng mấy ngày nay y ở bên cạnh Lý Phượng Kỳ nghe nhìn rất nhiều, mơ hồ nhìn thấu tình cảm mẹ con của hai người tựa hồ cũng không tốt lắm.

Thái độ của Lý Phượng Kỳ đối với lão Vương phi càng khó có thể nhận biết. Nói gần thì cũng không thân thiết, nói xa thì cũng không thể nói là đặc biệt xa lạ.

Nói chung chính là chỗ nào cũng quái lạ.

Diệp Vân Đình thấy xe ngựa càng ngày càng gần, trong lòng tính toán xem sau khi gặp mặt nên dùng loại thái độ nào nghênh tiếp lão Vương phi.

Y tự hỏi mình, không chú ý tới người bên cạnh liếc qua gò má nhìn y nửa ngày, đem y thấp thỏm không yên nhìn vào trong mắt.

“Mẫu thân chắc hẳn đã biết chuyện ngươi và ta kết hôn. Nàng…” Lý Phượng Kỳ chần chờ một chút, dùng hết khả năng tìm từ ngữ tương đối chuẩn xác: “… Xưa nay không thích để ý tới chuyện vô bổ, một lòng hướng phật, chắc sẽ không làm khó ngươi. Ngươi đi theo phía sau ta là được.”

Nói xong dừng một chút, lại bổ sung: “Ngươi không cần lo lắng quá mức.”

Diệp Vân Đình bị hắn đoán đúng tâm sự, vốn có chút thẹn thùng. Nhưng nghe thấy hắn nói, tâm tư lại bị nghi hoặc chiếm cứ.

Không để ý tới chuyện vô bổ?

Y mờ mịt liếc nhìn Lý Phượng Kỳ một cái, trong lòng nghĩ, chuyện đại sự cả đời của nhi tử, đối với mẫu thân mà nói, làm sao lại là chuyện vô bổ đây?

Nhưng y nhạy bén nhận ra bất thường trong giọng nói của Lý Phượng Kỳ, chỉ trầm thấp đáp một tiếng, cuối cùng không đem nghi hoặc hỏi ra lời.

Mà trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã đi đến cửa thành, người kéo xe thét một tiếng cho con ngựa dừng lại, màn xe lập tức được cuốn lên, một phụ nhân tuổi còn trẻ xuống xe trước, giơ tay đỡ người trong xe ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.