Đọc truyện Xung Hỉ (trọng Sinh) – Chương 15Xung Hỉ trọng Sinh – Vĩnh An Vương Trở Lại
Hàn Thiền lạnh mặt ra khỏi cửa, không liếc mắt nhìn hai người bên ngoài thêm một cái liền rời đi thẳng.
Bước chân của hắn mạnh mà nhanh, hiển nhiên là việc thương nghị chưa thành, tan rã trong không vui.
Có một phen tao ngộ trong mộng kia, Diệp Vân Đình ít nhiều cũng đoán được ý đồ lần này Hàn Thiền đến, nhưng y vẫn không rõ Hàn Thiền lôi kéo Vĩnh An vương đến cùng là muốn làm gì?
Hàn Thiền chính là lão sư của hoàng đế, Lý Tung đối vị lão sư này thập phần tôn kính, không chỉ đồng ý cho hắn vào triều không cần mặc triều phục, thậm chí ngay cả lúc gặp vua cũng không cần quỳ hành lễ. Nghe đâu hồi Lý Tung vẫn chỉ là một hoàng tử không đáng chú ý, chính Hàn Thiền đã dạy dỗ gã. Sau đó Thái tử bị đâm bỏ mình, Lý Tung kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, liền tôn Hàn Thiền là Thái phó.
Mà trước đó, Hàn Thiền cũng chỉ là một tiên sinh không có tiếng tăm trong Đông cung mà thôi.
Theo lý thuyết, hoàng đế tôn hắn mời hắn, Hàn Thiền mới có quyền thế và địa vị như bây giờ. Hắn với hoàng đế vốn nên là người trên một con thuyền mới phải.
Nhưng hắn cố tình lại lén lút lôi kéo Lý Phượng Kỳ, mơ hồ như muốn đứng đối lập với hoàng đế.
Diệp Vân Đình nhìn không thấu ẩn tình trong đó, lại luôn cảm thấy bên trong chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Y giấu nghi hoặc trong lòng, đẩy cửa đi vào trong nhà.
Buồng trong, Lý Phượng Kỳ nửa dựa vào đầu giường, sắc mặt khó coi.
Diệp Vân Đình suy tư một chút, rót một chén nước cho hắn, nhẹ giọng nói: “Thái phó đã đi rồi, ta nhìn sắc mặt hắn, hình như là không quá vui vẻ.”
“Đương nhiên là hắn không vui rồi.” Lý Phượng Kỳ xì một tiếng, nhận lấy nước trà uống một hơi cạn sạch, cười đến có chút lạnh lùng: “Về sau chuyện không vui còn nhiều nữa, hắn chung quy vẫn phải quen dần đi.”
Nói xong, hắn hạ con ngươi nhìn chén trà trong tay, trên người có loại khí tức xa cách và lạnh lùng không sao nói rõ.
Diệp Vân Đình nhìn hắn, luôn cảm thấy tuy rằng hắn ở trước mặt mình, mà lại cách đến rất xa. Mấy ngày nay, hai người từ thăm dò đến tín nhiệm, giao phó phía sau lưng đi đến như bây giờ, y chưa từng thấy đối phương lộ ra vẻ mặt như vậy.
Diệp Vân Đình nghĩ thầm, Hàn Thiền không vui liền viết lên mặt, mà Lý Phượng Kỳ không thoải mái, lại giấu trong lòng.
Y không biết hai người cụ thể nói chuyện gì, cũng không dám tùy tiện hỏi, chỉ nói: “Hôm nay Thái phó đến, tựa hồ đối với bệnh tình của ta đã khỏi cũng không quá mức giật mình.”
Hàn Thiền đến bất ngờ, thậm chí y không kịp ngụy trang chút nào.
“Trong lòng hắn nắm chắc.” Lý Phượng Kỳ nói: “Đám người bên cạnh Lý Tung này, mỗi người một ý. Động tác của ngươi những ngày qua, bọn họ không hẳn không phát hiện ra, chỉ đều không coi là chuyện gì to tát, lại muốn xem diễn mà thôi.”
Hàn Thiền và Thôi Hi, đều là những người thông minh nhất, lòng dạ nặng nề, thủ đoạn quỷ quyệt. Mà người thông minh đều có một đặc điểm, chính là luôn tự cho tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình.
Ở trong mắt bọn họ, Diệp Vân Đình chỉ là một con trưởng không được sủng ái trong phủ Tề quốc công, trước không có nhà ông bà ngoại cường lực, sau không có cha bảo vệ. Nghe đâu Diệp Tri Lễ đến gia đình có tiếng dạy học giỏi cũng chưa từng cho y đi. Ngoại trừ dung mạo phát triển đặc biệt tốt một chút, thoạt nhìn hoàn toàn không có uy hiếp gì.
Cho dù có làm chút động tác nhỏ, cũng không gây lên được sóng lớn, bọn họ chỉ coi như xem trò vui. Mỗi người trong bọn họ đều có mưu tính riêng, cứ coi như Diệp Vân Đình thật sự làm gì đó, nhưng trời sập xuống còn có hoàng đế đỡ, không trở ngại gì đến mưu tính của bọn họ.
Đáy mắt Lý Phượng Kỳ xẹt qua tia trào phúng nhàn nhạt. Từ rất lâu trước kia hắn đã từng nhắc nhở Lý Tung, bảo gã đề phòng hai người này, chớ để bị tình nghĩa trước đây che mắt.
Hàn Thiền tuy là ân sư vỡ lòng của Lý Tung, mà tính cách lương bạc, tâm tư thâm trầm; Thôi Hi danh là thư đồng của Lý Tung, lại nịnh trên nạt dưới, thủ đoạn độc ác.
Bất kể là kẻ nào, cũng không trung thành với Lý Tung trăm phần trăm.
Nhưng Lý Tung không nghe lời hắn, lại để Hàn Thiền gây chia rẽ, hạ thủ với hắn.
Lòng người khó dò, không dễ đề phòng như vậy.
“Độc trong cơ thể ta đã tạm thời áp chế lại. Tin đã đưa đi. Mẫu thân cũng đang trên đường hồi kinh thành.” Lý Phượng Kỳ động viên vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Vân Đình, âm thanh trầm ổn nói: “Không cần lo lắng quá mức, bọn họ không còn mấy ngày nhởn nhơ đâu.”
“Chỉ là còn muốn oan ức ngươi nhẫn nại thêm mấy ngày.” Thần sắc hắn ôn hòa nhìn Diệp Vân Đình. Mặc dù Diệp Vân Đình chưa từng biểu lộ mảy may, hắn lại phảng phất nhìn thấu nỗi oan ức y phải chịu đựng.
Diệp Vân Đình nhìn thấy áy náy và thân thiết trong mắt hắn, trong lòng run lên một cái, bỗng dưng dời mắt đi, không được tự nhiên cười nói: “Mấy chuyện này không tính là oan ức.” Dù sao từ nhỏ y lớn lên trong phủ Quốc công, trải qua nhân tình ấm lạnh thực sự quá nhiều. Phụ thân có ý lơ là, kế mẫu chán ghét không hề che giấu. Thậm chí bọn hạ nhân cũng học theo răm rắp xem thường và làm khó dễ.
Với y mà nói, cũng đã là chuyện thường như cơm bữa.
So sánh với nhau, hôm nay Hàn Thiền không nhìn y lấy một cái không đáng kể chút nào.
Diệp Vân Đình trước giờ đã hiểu được một đạo lý, không nên quan tâm tới mấy kẻ căn bản không để ý tới ngươi.
Y cho là những năm gần đây đã tự nhìn đến rất thông suốt, cũng xác xác thực thực làm được không nghe không hỏi không thèm để ý. Nhưng lúc đối thượng với ánh mắt mang đầy áy náy và ân cần của Lý Phượng Kỳ, y vẫn chật vật dời mắt đi.
Không có ai trời sinh tính tình đã như bồ tát sống.
Chỉ vì bị sinh tồn bức bách mà thôi.
Lý Phượng Kỳ như nhìn ra gì đó, nhưng hắn không nhắc đến, mà thay đổi đề tài nói: “Lần tới Quý Liêm ra ngoài phủ, nhờ hắn thay ta chuẩn bị một bộ ghế lăn đi. Tiện đường thông báo cho Ngũ Canh, nhắc hắn sắp xếp lại nhân thủ, sẵn sàng đợi lệnh.”
Diệp Vân Đình thu liễm tâm tình, rũ mắt nói: “Được.”
***
Sau ngày Hàn Thiền tới, liền gió êm sóng lặng qua hơn mười ngày.
Trong thời gian này thân thể Lý Phượng Kỳ đã tốt lên nhiều, tuy rằng hai chân vẫn không thể cử động, nhưng thân thể cũng đã từ từ cường tráng lên, cả khí sắc cũng dần trở lại như lúc trước.
Con chim ưng ra ngoài truyền tin vẫn chưa trở về, nửa lồng thỏ kia đã bị ăn chỉ còn lại hai, ba con.
Diệp Vân Đình bưng bát canh thỏ hầm nóng hổi vào nhà, liền nhìn thấy hắn ngồi ở bên giường, lẳng lặng lau chùi một thanh Khiếu Tuyết Đao. Lưỡi đao trắng như tuyết trong căn phòng tối tăm, phản chiếu một đôi mắt tỏa sát khí sôi trào.
Vĩnh An vương cao cao tại thượng trước kia, đã trở lại.
Bước chân y dừng một chút, mới bấm tay gõ lên vách cửa, nhắc nhở đối phương mình đã đến rồi.
Lý Phượng Kỳ hoàn hồn, thu đao nhìn về phía y, cơ hồ sát ý vừa nãy hắn tỏa ra chỉ là ảo giác của Diệp Vân Đình.
“Đến rồi?”
Hắn vỗ vỗ bên cạnh: “Vừa vặn có chuyện muốn thương nghị với ngươi.”
Diệp Vân Đình đặt canh lên bàn nhỏ cạnh đầu giường, lẳng lặng đợi hắn nói chuyện.
Liền nghe hắn nói: “Ngũ Canh truyền tin tức đến, chạng vạng là mẫu thân có thể đến kinh thành.”
Trong lòng Diệp Vân Đình hơi động: “Vậy trong cung…”
“Lý Tung chắc chắn sẽ có hành động.” Lý Phượng Kỳ bấm tay gảy gảy thân đao, trường đao dày nặng phát ra một tiếng ong ong: “Lúc trước trong phủ chỉ có một mình ta. Ta trúng độc nằm trên giường, hắn đuổi hết hạ nhân, tất nhiên là muốn làm cái gì liền làm cái đó, làm việc không kiêng dè gì. Nhưng mẫu thân trở lại sẽ không như vậy nữa.”
Lão Vương phi là cáo mệnh nhất phẩm, tuy rằng Thẩm gia ở Niết Dương đã sa sút, nhưng thuyền nát vẫn còn ba ngàn đinh.
Lý Tung kiêng kỵ thanh danh, bởi vậy gã chắc chắn sẽ không để lão Vương phi nhìn thấy tình hình của Vương phủ hiện giờ, bắt được nhược điểm của gã.
Sau khi gã nhận được tin, tất nhiên sẽ có đối phó. Hoặc sẽ khiến lão Vương phi không về được kinh thành, hoặc sẽ khiến hắn không nói ra lời được.
Vì đề phòng Lý Tung sớm biết được tin tức ra tay với lão Vương phi, Lý Phượng Kỳ đã sớm sai Ngũ Canh phái người một đường hộ tống. Lại cố ý chọn đi đường nhỏ. Bây giờ đội ngũ của lão Vương phi chạng vạng là có thể đến kinh thành, kế hoạch ngăn không cho lão Vương phi hồi kinh dĩ nhiên không thể thực hiện được.
Như vậy, Lý Tung cũng chỉ còn lại một lựa chọn cuối cùng.
Thần sắc Diệp Vân Đình hơi trầm xuống, mơ hồ có chút lo lắng: “Vậy hôm nay hắn nhất định sẽ động thủ với Vương gia.”
Lý Phượng Kỳ nghe vậy bật cười: “Ngươi lại chỉ biết bận tâm cho ta, sao không lo lắng cho mình chút nào?”
Mi mắt Diệp Vân Đình run rẩy, nhưng cũng không có vẻ ưu tư, trật tự rõ ràng nói: “Ta là bị Tư Thiên Giám chọn đến xung hỉ cho Vương gia, trong mắt lão Vương phi, sẽ như đồng đảng của hoàng đế. Lời của ta, lão Vương phi tất nhiên sẽ không tin. Tự nhiên cũng không tạo thành uy hiếp gì.”
Cho nên Lý Tung nhất định sẽ đem tất cả chủ ý đặt lên người Lý Phượng Kỳ.
“Ngươi nói không sai.” Lý Phượng Kỳ cười cười: “Vậy chúng ta phải nắm bắt cơ hội này.”
Hắn vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Vân Đình, trầm giọng nói: “Ngươi với Quý Liêm chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức ra ngoài phủ.”
*
Lúc này, trong cung.
Lý Tung chắp tay sau lưng đi quanh trong điện: “Không phải trẫm đã bảo các ngươi phong tỏa tin tức sao? Tin tức truyền tới Dương Quang Tự bằng cách nào?! Truyền tới Dương Quang Tự cũng liền thôi. Người cũng sắp đến kinh thành rồi, vậy mà các ngươi mới phát hiện ra?!”
Thôi Hi nhấc tay áo che khóe môi hơi cong, liếc mắt nhìn Hàn Thiền đang tĩnh tọa, khuyên nhủ: “Bệ hạ bớt giận, có lẽ do người dưới tay Thái phó nhất thời sơ sót.”
Thần Sách Quân chỉ để ý nhìn chằm chằm phủ Vĩnh An vương, còn việc chặt đứt các đường truyền tin, là việc của người dưới tay Hàn Thiền.
Thôi Hi và Hàn Thiền trở mặt lâu rồi, trước mắt thấy hoàng đế nổi giận đùng đùng, tự nhiên không chút do dự đổ thêm dầu vào lửa.
“Thái phó trí kế trác tuyệt, chắc chắn có biện pháp ứng đối, hà tất lại giấu giấu diếm diếm?! Không bằng giải ưu cho bệ hạ sớm một chút.”
Hàn Thiền lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía hoàng đế đang sốt ruột bốc hỏa, lạnh nhạt nói: “Ta nhớ đã từng nói với bệ hạ, gặp chuyện hoảng loạn là vô dụng, trước tiên phải tìm biện pháp ứng đối.”
Lý Tung đang đi lòng vòng sững người lại, theo bản năng thu liễm thần sắc nôn nóng. Trong nháy mắt gã đối diện với Hàn Thiền, khí thế liền hơi giảm xuống. Gã vén vạt áo ngồi xuống đối diện Hàn Thiền, bưng nước trà nguội lạnh trên bàn trà lên một hơi trút xuống: “Lão sư nói đúng.”
Gã hơi cúi đầu, làm động tác nghiêng tai lắng nghe, thần sắc tràn ngập ỷ lại cùng tín nhiệm.
“Người bên dưới làm việc thất trách, ta sẽ xử trí sau.” Hàn Thiền một tay nhấc ấm trà lên, một tay giữ tay áo to rộng, rót một cốc trà nóng cho Lý Tung.
Giữa hơi nước mịt mờ, gã chậm rãi nói: “Vĩnh An vương với lão Vương phi quan hệ không thân cận, cho dù lão Vương phi trở lại, cũng chưa chắc đã làm gì.”
“Nhưng bọn họ đến cùng vẫn là mẹ con nhiều năm như vậy…” Lý Tung chần chờ.
“Cho nên để ngừa vạn nhất, chúng ta phải khiến Vĩnh An vương tạm thời không mở miệng được.” Hàn Thiền rũ mắt, bưng nước trà lên không nhanh không chậm nhấp một ngụm: “Vĩnh An vương trúng độc bị bệnh liệt giường, bệ hạ lo lắng bệnh tình phái y quan ngày ngày chăm sóc, không phải thể hiện bệ hạ nhân từ sao? Về phần Vương phủ quạnh quẽ. Trước đây trong Vương phủ có hạ nhân cấu kết thích khách, bệ hạ lo lắng cho an nguy của Vương gia, nên phân phó nội thị cung nữ trong cung đến chăm sóc. Nếu lão Vương phi biết được, chỉ có thể cảm kích bệ hạ mới phải.”
Hắn nói xong khẽ cười cười: “Huống hồ lão Vương phi trở về thì có làm sao? Đợi Bắc Cương ổn định, bệ hạ sao còn cần để ý mấy việc nhỏ không đáng kể này?”
“Quả nhiên vẫn là lão sư kế cao hơn một bậc!” Lý Tung nghe hắn nói xong, vỗ tay cười rộ lên, gã lắc lư đứng lên, thoả thuê mãn nguyện bước đi thong thả hai bước: “Chỉ cần Chu Văn phản một bước, trẫm liền có thể danh chính ngôn thuận tru diệt Huyền Giáp quân. Đến lúc đó cho dù trẫm hạ chỉ giết Lý Phượng Kỳ, người trong thiên hạ cũng không dám nói trẫm sai!”
Hàn Thiền cười khẽ: “Bệ hạ nói rất có lý.”
Lý Tung không còn thần sắc nôn nóng, hai hàng lông mày của gã giãn ra, phân phó nói: “Thôi Hi, ngươi dẫn người đến phủ Vĩnh An vương bố trí một phen, lại cử mấy kẻ lanh lợi đến Vương phủ hầu hạ Vương gia.”
“Vâng.” Thôi Hi khom mình hành lễ, lĩnh mệnh lùi ra.
Trước khi rời đi hắn ngước mắt liếc nhìn. Hàn Thiền bưng một chén trà nóng, hơi nước mịt mờ làm khuôn mặt hắn mơ hồ, khiến hắn thoạt nhìn càng thêm không thể phỏng đoán. Mà Lý Tung không hề hay biết, gã cao hứng không thôi ngồi xuống nói chuyện với Hàn Thiền, miệng gọi lão sư, chân tình thật ý.
Thôi Hi thu lại ánh mắt, lặng yên không một tiếng động lùi ra.