Đọc truyện Xung Hỉ (trọng Sinh) – Chương 12Xung Hỉ trọng Sinh – Dạy Dỗ
Lúc trước đã nói, Diệp Vọng là được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên. Không chỉ có phủ Quốc công ôm ấp hắn, mà vì Ân phu nhân nên người nhà họ Ân cũng thập phần sủng ái hắn. Căn cơ của Ân gia ở Vân Dung, nhưng vì hai nhà là quan hệ thông gia, nên vẫn thường xuyên qua lại với nhau.
Có một năm Diệp Vọng đến Vân Dung làm khách ở Ân gia, lúc về có mang theo một con chim ưng cổ trắng, đỉnh đầu màu nâu nhạt. Con chim ưng này khỏe mạnh uy vũ, tính tình hung mãnh, vốn là con chim ưng vua của Ân gia.
Bắc Chiêu thượng võ, chim ưng hung hãn vô cùng được yêu thích trong gia đình thế gia, mà nơi cho ra đời nhiều chim ưng nhất chính là Vị Châu. Hơn một nửa chim ưng chất lượng của Ân gia đều đến từ Vị Châu.
Mà con chim ưng Diệp Vọng mang về này càng đặc biệt hơn một ít, chính là do đại biểu huynh của Diệp Vọng tự mình săn được tại thảo nguyên thuộc giao giới giữa Vị Châu và Tây Hoàng. Con chim ưng này vốn là một đôi, một con trong đó được biểu huynh của Diệp Vọng mang về Vân Dung thuần dưỡng, con còn lại, nghe nói là được đưa vào phủ đô đốc Bắc Cương.
Những thông tin này đều là Diệp Vọng nói lúc đem chim ưng đến trước mặt y khoe khoang. Diệp Vân Đình vốn đã quên mất chuyện này, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Vọng lại đột nhiên nhớ tới.
Bây giờ cửa ải trạm dịch các châu đều thủ vệ tầng tầng, không dễ thông qua. Mà chim ưng này sẽ không bị ai điều tra đến.
Y còn nhớ Diệp Vọng từng khoe khoang với y, lúc hắn đòi con ưng này, đại biểu huynh của hắn thập phần không muốn, bởi vì con vua này không chỉ đi săn lợi hại, nó còn có thể một mình qua lại giữa Vị Châu và Vân Dung, thường thường đến Vị Châu ở một hai tháng, liền đến xin ăn cọ uống với huynh đệ của nó trong phủ đô đốc Bắc Cương. Đến lúc ăn uống no say rồi, sẽ lại tự về Vân Dung.
Nhưng sau đó Diệp Vọng mang chim ưng về kinh thành, tỉ mỉ nuôi trong phủ, lại chưa từng cho nó ra ngoài một mình.
Diệp Vân Đình tính toán tính khả thi của việc nhờ chim ưng truyền tin.
Vân Dung lệ thuộc Ký Châu, phía tây Ký Châu sát Vị Châu, hai vùng cách nhau cũng không xa, nếu dùng sức người, ngựa nhanh đi quan đạo tầm nửa tháng là có thể đến nơi. Nếu đổi thành chim ưng, nhiều nhất bảy, tám ngày là có thể đến.
Chỉ là không có cách nào bảo đảm chim ưng có thể chính xác đưa mật thư đến tay Chu Văn.
Tâm tư Diệp Vân Đình vòng vo mấy vòng, lúc lại nhìn về phía Diệp Vọng, thần sắc càng nhu hòa hơn. Y giơ tay nhấc ấm trà trên bàn nhỏ lên, rót ra hai chén trà nóng, một chén đặt trước mặt Diệp Vọng, một chén chính mình cầm, không nhanh không chậm nhấp một ngụm.
Diệp Vọng nhìn chén trà trước mặt, không được tự nhiên giật giật.
Đây là lần đầu tiên hai huynh đệ bình thản ngồi một chỗ uống trà, trước đây mỗi lần đều là hắn vênh vang đắc ý tìm tới cửa gây sự, Diệp Vân Đình thường tùy hắn nháo, sau đó ôn tồn tiễn khách. Tính khí cứ như tượng đất, cơ hồ bất kể hắn làm cái gì cũng không gợi nổi chút gợn sóng nào trong lòng đối phương. Kết cục cuối cùng đều là hắn thả lời hung ác một lúc, rồi lại nổi giận đùng đùng rời đi.
Không có lúc nào huynh hữu đệ cung như thế này.
Diệp nhị công tử khá là không quen, cũng có chút… thụ sủng nhược kinh.
Nhưng trên mặt hắn lại nửa điểm cũng không biểu hiện ra, bưng nước trà lên ực một cái cạn sạch, hắn giơ giơ cằm lên, ngạo nghễ nói: “Vĩnh An vương có bắt nạt ngươi không? Ba ngày lại mặt sao không trở về nhà?”
“Vương gia đối với ta rất tốt.” Diệp Vân Đình đặt chén trà xuống, ôn thanh tế ngữ nói: “Về phần ba ngày lại mặt, ta với Vương gia đều là nam tử, vốn không theo lệ nam nữ kết hôn. Với cả ta đột nhiên bị nhiễm phong hàn, đi về sợ lại khiến phụ thân mẫu thân lo lắng, nên chưa trở về.”
Sắc mặt y còn trắng hơn tuyết ba phần, những này qua uống thuốc khẩu vị cũng kém, còn gầy hơn hồi ở phủ Quốc công một chút. Nói lời này ngược lại là thập phần có sức thuyết phục.
Diệp Vọng nửa điểm cũng không hoài nghi.
“Vậy khi nào ngươi trở về?”
Diệp Vân Đình cười: “Ít nhất cũng phải chờ sau khi khỏi bệnh.”
Diệp Vọng cau mày, miễn cưỡng thoả mãn với đáp án này: “Vậy ngươi khỏi bệnh rồi liền tìm thời gian về đi, phụ thân mẫu thân đều thập phần nhớ ngươi.” Nói xong hắn liền giật giật, cơ hồ dưới mông bị gai đâm.
“Được.” Diệp Vân Đình đáp ứng, cảm thấy thời cơ đã đến, liền rót thêm cho hắn một ly trà, mới vào đề tài chính: “Đúng rồi, con chim ưng kia của ngươi còn nuôi ở trong phủ không?”
Diệp Vọng nói “còn”, con chim ưng kia là tâm can bảo bối của hắn, còn mượn hai hạ nhân tinh thông nuôi nấng từ Ân gia đến đây chăm sóc.
“Sao đột nhiên lại hỏi đến nó?” Diệp Vọng nghi hoặc nhìn Diệp Vân Đình, thấy y rũ mắt một bộ dáng vẻ thật không tiện, bỗng nhiên khi vận may đến trong lòng cũng sáng ra, mắt lộ ra đắc ý nói: “Có phải là ngươi nhìn trúng chim ưng của ta không?”
Hắn nghĩ còn tốt hơn Diệp Vân Đình, Diệp Vân Đình nghe vậy tự nhiên thuận thế đồng ý: “Ừ, lúc dưỡng bệnh có đọc chút sách giải trí, bỗng nhiên liền muốn thử thuần chim ưng.”
“Cho ngươi mượn dưỡng dưỡng cũng có thể.” Diệp Vọng vẻ mặt đắc thắng, liếc chéo y nói: “Nhưng ngươi phải đem một thứ tới đổi.”
“Cái gì?”
Diệp Vọng chỉ chỉ khối ngọc bội bên hông y: “Cái này. Ta muốn khối ngọc bội này.”
Diệp Vân Đình cúi đầu nhìn xuống bên hông, ở đó chỉ treo một khối ngọc bội hồ lô cũng không đáng giá. Ngọc bội kia là vú em lúc còn sống mua cho y và Quý Liêm làm lễ vật sinh thần, không phải ngọc tốt j, chạm trổ cũng tầm thường. Cũng chỉ là một viên ngọc hồ lô mang ý “Phúc lộc”. Y với Quý Liêm một người một khối. Không có gì đặc biệt, lại càng không giá trị mấy đồng bạc.
“Ngươi nhất định phải lấy cái này?” Diệp Vân Đình nhíu mày, nhất thời không đoán ra ý đồ của đệ đệ này.
“Không muốn khối này của ngươi.” Diệp Vọng chuyển động con ngươi, nói: “Quân tử không đoạt đồ của người khác, không phải thư đồng kia của ngươi cũng có một khối sao? Ngươi đem khối của hắn cho ta là được.”
Diệp Vân Đình càng ngày càng không rõ vì sao, nhưng ngọc bội kia là vú em tặng cho, y cho Diệp Vọng cũng không sao, khối của Quý Liêm lại không được.
Y lắc lắc đầu, cười cười lấy ngọc bội bên hông xuống: “Hai khối ngọc bội này giống nhau như đúc. Nếu ngươi thích, ta cho ngươi là được.” Nói xong đem ngọc bội vừa cởi xuống đưa tới trước mặt Diệp Vọng.
“…” Diệp Vọng trừng mắt lên, không hề có điềm báo trước mà nóng giận: “Ta muốn khối của hắn. Không giống nhau!”
“Không giống nhau chỗ nào?” Diệp Vân Đình hỏi.
“Chính là không giống nhau!” Diệp Vọng càng tức giận, hắn nổi giận đùng đùng trừng Diệp Vân Đình, rồi lại không nói ra được đến cùng là không giống nhau ở đâu. Cuối cùng chỉ có thể tự tay vơ lấy ngọc bội lung tung nhét vào trong lồng ngực: “Thôi, ta không tính toán với ngươi. Đợi lát nữa ta đưa chim ưng tới cho ngươi!”
Nói xong vẻ mặt bày ra dáng vẻ “ngươi đi nhanh lên, ta không muốn thấy vẻ mặt của ngươi”, căm tức nhìn Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình không rõ tại sao hắn lại nóng giận, nhưng tính tình Diệp Vọng luôn luôn biến ảo không ngừng, tức giận nói đến là đến. Nếu hắn đã đáp ứng đưa chim ưng tới, y không muốn dẫn mâu thuẫn nữa, liền nói, “Đa tạ. Vậy ta trở về phủ trước.”
Diệp Vọng chỉ thấy y vén màn xe ngựa lên, nhất phái ung dung xuống xe,
Quý Liêm chờ ở bên ngoài tới đỡ cánh tay y, chủ tớ hai người từ thiên môn tiến vào Vương phủ.
Diệp Vọng nhất thời càng tức, giật mạnh màn xe ngựa một cái, hét lên: “Hồi phủ, hồi phủ!”
*
Diệp Vân Đình được Quý Liêm đỡ về phía chính viện, hai thủ vệ thấy bệnh trạng của y không giống làm bộ, yên phận từ đầu tới cuối, rốt cục cũng yên tâm.
Mãi cho đến khi vào phòng, Diệp Vân Đình mới thu hồi bệnh trạng suy yếu, sai Quý Liêm đóng kín cửa, mình thì bước nhanh vào trong phòng.
Trong phòng, Lý Phượng Kỳ đang cầm một quyển y thuật nghiên cứu, chỉ thấy y như một cơn gió thổi đến trước mặt mình, trong con ngươi lóe ánh sáng hưng phấn: “Ta có biện pháp đưa tin tới Bắc Cương rồi.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Phượng Kỳ, y đem ngọn nguồn chim ưng và Bắc Cương nói một lần: “Cũng không thể bảo đảm có thể chính xác đưa đến tay phó đô đốc.”
“Có thể đưa đến.” Đôi mắt Lý Phượng Kỳ híp lại, ngón tay gõ gõ trên trang sách: “Nếu ta đoán không sai, con ưng còn lại, chính là Chu Văn nuôi.”
Vị Châu sinh ra nhiều chim ưng, mà phủ đô đốc Bắc Cương lại lập tại Vị Châu, tự nhiên cũng nuôi không ít chim ưng.
Tuy rằng hắn không có thời gian rảnh rỗi, mà Chu Văn lại thích nhất thuần dưỡng chim ưng, đã từng năm lần bảy lượt khoe khoang trước mặt hắn con chim ưng thập phần dũng mãnh kia.
“Vậy thì dễ làm rồi.” Diệp Vân Đình cười rộ lên, lại chợt có chút khổ não: “Tin có thể nhờ chim ưng đưa, nhưng để ngừa vạn nhất, trong mật thư không thể viết quá rõ ràng. Thật ra ta từng xem qua một vài phương pháp mã hóa trong sách. Nhưng lại không chắc phó đô đốc có thể giải…”
Y cau mày suy nghĩ sâu sắc, biểu tình hết sức trịnh trọng.
Lý Phượng Kỳ liếc y một cái, lại nhìn lâu một chút, thấy y đem giấy bút ra chuẩn bị thử nghiệm viết mật ngữ, mới lên tiếng nói: “Ta với Chu Văn cũng có một bộ mật ngữ câu thông người khác không hiểu.”
Dứt lời nhận lấy bút trong tay y, viết lên trang giấy trắng: “Trong quân nhiều việc quan trọng cơ mật, thư tín vãng lai có thể bị chặn lại để lộ bí mật nguy hiểm. Nên trước mỗi lần dẫn binh ra ngoài, đều sẽ ước định một bộ mật ngữ để truyền tin.”
Hắn vừa nói, vừa viết một bài (Tòng quân hành) lên trang giấy trắng.
Phong hỏa chiếu tây kinh, trong lòng tự bất bình.
Nha chương từ phượng khuyết, Thiết kỵ nhiễu Long thành.
Tuyết ám khô kỳ họa, phong nhiều hỗn trống thanh.
Thà vi Bách phu trưởng, thắng đương nhất thư sinh.
Diệp Vân Đình không rõ ý nghĩa: “Cái này phải giải như thế nào?”
“Đây là ta chìa khóa mật trước khi ta đến kinh thành đã ước định.” Lý Phượng Kỳ để bút xuống, bấm tay điểm điểm bài thơ, “Trong tay tướng lĩnh Huyền Giáp quân có bốn mươi hạng quân vụ, mỗi hạng có thể đối ứng với một chữ trong bài thơ này.”
Diệp Vân Đình nghe vậy, thức thời nói: “Nếu đã như vậy, mật thư kia liền giao cho Vương gia.” Nói xong liền một bộ dáng vẻ tránh hiềm nghi, lui về phía sau một bước, rũ con ngươi không nhìn nhiều nữa.
Nhưng Lý Phượng Kỳ thấy thế lại nhíu mày: “Ngươi không muốn biết sao?”
Diệp Vân Đình không tiến lên, dáng vẻ phục tùng thu mắt lại: “Đã là cơ mật trong quân, tất nhiên không thể tiết lộ cho người ngoài biết được.”
“Ngươi không phải người ngoài.” Lý Phượng Kỳ nở nụ cười nhẹ vô cùng, sau đó thu liễm lại ý cười, vẫy vẫy tay với y: “Lại đây, ta nói cho ngươi nghe.”
Diệp Vân Đình kinh ngạc ngẩng đầu, thấy hắn thần sắc nghiêm túc, mím mím môi, đến cùng không nhịn được hiếu kỳ áp sát tới, ngồi ở bên giường nghe hắn nói tỉ mỉ.
Trong quân truyền tin xưa nay dùng phương pháp nghiệm chữ. Phương pháp này y cũng có chút hiểu biết, nhưng cũng chỉ là đọc trong sách, chưa bao giờ vận dụng vào thực tế.
“Quân vụ có bốn mươi hạng, một nói dùng cung, hai nói dùng tiễn, ba nói dùng đao… Mười tám nói cố thủ… Ba mươi chín nói sẽ đều bệnh, bốn mươi nói thắng trận nhỏ.” Lý Phượng Kỳ cụp mắt, mỗi lần nói tới một hạng, liền viết lên trang giấy, hắn viết chữ đến cực nhỏ, cực nhỏ, nhưng vẫn không dấu nổi tư thế cứng cáp.
“Mỗi một hạng này, đều ấn trình tự theo một chữ trong bài thơ.” Lý Phượng Kỳ khoanh vòng lấy chữ “Nhiễu” và chữ “Vi” trong bài thơ.
“Ngươi có thể thấy rõ chưa?” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vân Đình, đôi mắt phượng thâm trầm bình tĩnh, mặc dù nằm trên giường không dậy nổi, vẫn là Vĩnh An vương bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý.
Diệp Vân Đình đối chiếu theo bốn mươi hạng quân vụ mà hắn viết: Mười tám nói xin cố thủ; ba mươi hai nói đã thoát địch vây.
Chính là có ý nghĩa “nguy cơ đã giải, án binh bất động”.